Nếu Ngày Mai Đến - Hương Diệp Đào Tử

Chương 2


Sau đó, Tiểu Ngọc hối hận rất nhiều, than thở: ”Anh Hạo, anh dữ quá. Chẳng giống khi đó chút nào, y như một người đàn ông dịu dàng tốt bụng.“ Ý là, lỡ sa chân với anh giờ thất vọng không thôi.

Thẩm Hạo bèn dụi tắt điếu thuốc, xoa nhẹ ót cậu. Rồi ném tạp dề qua, bảo đi nấu cơm. Cậu bất đắc dĩ, lần nữa đi bật ga.

Đúng, quả thật anh không dịu dàng, cũng không nhớ là mình từng như thế.

Khi bọn anh ngủ lần đầu tiên, Thẩm Hạo cởi quần áo Tiểu Ngọc, lộ ra thân thể thiếu niên bé nhỏ. So với anh, quả thực như con gà trụi lông chưa trổ mã. Anh cầm lấy cái cổ chân trắng nõn, kéo ra chuẩn bị đâm vào.

Khuôn mặt cậu vặn vẹo, nhe răng trợn mắt, hét lên: ”Anh làm gì đấy? Đồ lưu manh!“

Thẩm Hạo sốt ruột: ”Em làm nhiều rồi còn léo nhéo cái gì?“

Tiểu Ngọc liền đảo ngược phi lên eo anh, giống như diễn xiếc còn định khép chân lại, buồn bực e thẹn: ”Anh nói bậy gì đó! Em không lên giường với người khác! Ai chịu nuôi em, em mới lên giường với hắn!“

Thẩm Hạo dùng ngón tay thô ráp, đảo đảo mật huyệt non mềm: ”Bị người ta đâm sưng rồi còn không lên giường…….”

Tiểu Ngọc giật mình, phân bua: ”Em không muốn lên giường với hắn! Là do hắn làm tới chứ!“ Nói xong, lại cãi tiếp: ”Hắn còn chưa đồng ý mua điện thoại di động cho em…….”

Anh nắm lấy xương hông của cậu, nói hùa theo: Nên em tự lấy đúng không?“

Cậu giống như trai ngọc, câm miệng không nói lời nào.

Thẩm Hạo ném cậu lên giường, kẹp giữa ván giường và mình, Tiểu Ngọc hoảng sợ: ”Anh, anh đừng có làm bậy! Anh nuôi hay không nuôi em hả?“

Anh dễ dàng chặn được cú đá của cậu, tách thẳng đôi chân thon ra, cắm một mạch con dao thịt thô to vào lỗ huyệt non hồng kia khiến cậu cảm giác được cơn xé rách thô sần.

Tiểu Ngọc kêu khóc ngân dài một tiếng, co quắp ở trên giường, giống như dê con đợi làm thịt, khóe mắt ửng chút hồng hồng. Anh ôm toàn bộ tứ chi cậu vào khuỷu tay, không tốn sức chút nào nâng cậu lên, tận tình chịch cả đêm.

Lúc bị chịch, Tiểu Ngọc khác hẳn mọi khi. Cậu run lẩy bẩy, môi đỏ rực, đôi mắt vừa to vừa sáng, chan chứa cả một đầm nước, tựa như kinh hoảng nhìn anh, tỏ vẻ oán hận rồi như mê say, lẩm bẩm nói: “Anh Hạo….. A….. A…. Đau…. Anh Hạo…….. Ưm”

Cái đầm nước gợn sóng ấy, bị anh rung lắc dữ dội, vẫn không chảy ra khỏi viền mắt cậu. Cứ gợn gợn lắc lư lóng lánh trong veo, ở giữa là con mắt màu đen, và còn tính dục của cậu tăng vọt.

Anh mê muội nhìn đầm nước lóng lánh kia, dường như một phần linh hồn đã bị hút vào đó, đi vào thân thể Tiểu Ngọc. Anh như mê như say chịch cậu, thẳng đến khi tiếng kêu chậm rãi biến đổi giọng điệu, bị anh xoa nắn đến mềm rũ ra, hai cái đùi không còn kẹp được eo anh, run rẩy lộn xộn.

Tiếng rên của Tiểu Ngọc lanh lảnh rất lâu rồi lại véo von ngân nga, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt, mềm nhũn dưới háng anh, thân thể mở rộng chậm rãi trơn tuột ở trên giường, chỉ có thịt huyệt ngậm chặt côn th*t, côn th*t của cậu vẫn ngóc cao, lộ ra bao quy đầu hồng nhạt. Anh dùng vết chai ngón tay thô lỗ xoa chỗ đó, xoa từ trên đi xuống rồi quấy rối lỗ huyệt.

Tiểu Ngọc thở hổn hển, khóc kêu nói: “Anh Hạo, anh tha cho em đi….. Anh Hạo…..” đã thế còn dời chân đi, khiến cái mông siết căng, thịt huyệt vừa hút vừa co lại, ngọ nguậy không ngừng.


Anh sướng đến thở hổn hển rồi chịch tới tấp nửa giờ, chịch đến mức giọng điệu Tiểu Ngọc biến đổi, không còn sức cầu xin tha cho, trong cơn thỏa thuê, một luồng dịch bắn vào trong huyệt non mềm mại khi cậu bị chịch.

Cậu bị anh bắn đến run cả người, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại, khàn khàn kêu loạn, thẳng đến khi tinh dịch tràn ra, vẩy ra giữa hai chân không thể khép lại……

Thẩm Hạo khát khao thở dốc hồng hộc, ngưng sự ảo tưởng lại.

Anh đang ở tù, cáu kỉnh ngồi dậy, rút một điếu thuốc, nhìn báo chí một lúc nhưng vẫn không dẹp được xao động trong lòng…. Cuối cùng nằm lại trên giường, cởi quần ra, vừa an ủi mình vừa lẩm bẩm: ”Tiểu Ngọc…….. Em là con thỏ chết tiệt …. Đồ yêu tinh …….”

Dáng vẻ Tiểu Ngọc ở trên giường và dưới giường hoàn toàn khác nhau. Bình thường, cậu làm cho người ta ghét bao nhiêu, lúc cởi quần áo lại khiến người ta thích bấy nhiêu. Trắng trắng mềm mềm, nhỏ giọng khóc nức nở, tựa như một con thú nhỏ dịu ngoan. Vừa uốn éo thân thể, vừa ngây ngốc thử ôm lấy cổ mình, khóc ròng: ”Anh Hạo, anh sẽ nuôi em chứ? Anh không muốn em sao?“

Trên người Tiểu Ngọc chỗ nào cũng non mịn, không như đàn bà sợ đụng chạm, cắn một cái mềm dai ngon miệng, ngay cả xương cốt cũng giòn giòn. Anh thích ngậm cổ cậu, đặt lên eo mình, vừa làm vừa nhìn ánh mắt cậu.

Lúc Tiểu Ngọc lên đỉnh, đôi mắt không hề bị vấy bẩn, tựa như nước trong vắt ở giếng sâu quê nhà, sáng như thế, bi thương như thế lại lóe lên sự chờ mong sâu đậm.

”Phù —- ” Trên trán Thẩm Hạo lấm tấm mồ hôi, tần suất vuốt ve trong tay nhanh hơn, trong lòng quanh quẩn đùi, mông, ngực, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển còn có đồng tử sáng trong ấy….

Tiếng rên của Tiểu Ngọc rất buồn cười, chỉ biết kêu từng âm tiết ô ~ a~ nhưng không hiểu sao anh cảm thấy rất thúc tình dí dỏm.

Thẩm Hạo nhớ đến tiếng rên ấy, nhớ đến dáng vẻ ngu ngốc không biết đặt chân ở đâu, thở hổn hển dồn dập, cuối cùng cũng bắn ra.

Anh với tay dùng giấy vệ sinh lau jj trong tay, ném vào trong giỏ rác, tựa vào song cửa sổ nhỏ hẹp, âm thầm thở hồng hộc. Anh biết, từ sau cái đêm càn rỡ đó, dường như anh đã mang vài thứ quan trọng để lên người Tiểu Ngọc. Từ đó về sau, không còn lấy lại được nữa.

Ánh trăng nhỏ bé rọi vào, chiếu lên người anh. Thẩm Hạo cào cào mái tóc, trở lại vẻ lạnh lùng, tựa vào giường, lẳng lặng đi ngủ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận