Nếu Tôi Gửi Tặng Người Một Cuốn Sách

Chương 66: 66: Chương 65



Trời tuyết đường trơn, Lương Tân Hòa lái xe cùng Ninh Hi đi đón con gái Hạ Như Ý tan học.
Cô bé cột tóc hai chùm, mang áo khoác lông màu hồng ngoài bộ đồng phục, trên mũ còn có cặp tai tròn tròn, vừa thấy Ninh Hi là lập tức chạy đến: “Dì ơi! Con nhớ dì lắm!”
Đừng nói là Ninh Hi, ngay cả Lương Tân Hòa chưa thân với bé cũng thấy dễ thương vô cùng.
Ninh Hi kéo tay bé, giới thiệu bé với Lương Tân Hòa: “Bé, chào cô đi con.

Đây là bạn dì.”
“Dạ con chào cô, con tên Hạ Thành Bích, cảm ơn cô với dì đã đến đón con.” Bé con như là bản sao đáng yêu của Hạ Như Ý với khuôn mặt mũm mĩm tròn trịa, và đặc biệt là cặp mắt hạnh lấp lánh vô cùng có thần.
Lương Tân Hòa nhướng mày, con gái cùng họ với chị Hạ thì cũng không có gì lạ.
Cô nắm tay còn lại của bé con, cười chào: “Chào bé nha.”
“Con đói bụng chưa? Tối nay muốn ăn gì?” Ninh Hi hơi khom lưng nói chuyện với bé.
“Haidilao, thêm trà sữa nữa, muốn uống cốc lớn, cốc siêu to khổng lồ ấy dì, thêm đường.” Bé con đổi sắc trong chớp nhoáng, đáng thương nói, “Con phải thi cuối kỳ nữa, khổ lắm.”
Sau khi lên xe, Lương Tân Hòa nhìn ra phía sau thấy không yên lòng lắm, nói với Ninh Hi: “Em không lắp ghế trẻ em, có sao không nhỉ?”
“Không sao đâu cô, con có thắt dây an toàn mà.” Hạ Thành Bích ngoan ngoãn nói.
Ninh Hi nhìn Lương Tân Hòa cười cười, xoay người nói: “Chúng ta đi ăn Haidilao nhé, nhưng trà sữa thì không được uống.

Nó chứa nhiều caffeine lắm, bây giờ hơn 5 giờ rồi, con mà uống thì tối không ngủ được đâu.”

Bé con lại bắt đầu trề môi làm nũng: “Nhưng mà bé muốn uống lắm đó dì, uống xíu xiu thôi cũng không được sao?”
Lương Tân Hòa thiếu chút nữa đã không thể kiềm lòng nói “Đương nhiên là được”.
Ninh Hi đè tay cô, nhìn về phía Hạ Thành Bích, giọng vẫn rất ôn hòa: “Để hôm khác dì dẫn con đi uống được không, dì hứa với con.”
Cô bé bất đắc dĩ gật đầu, vẻ mặt u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dạ rồi…..”
Lương Tân Hòa cùng Ninh Hi âm thầm trao đổi ánh mắt.
Ninh Hi: “Phải kiên định.”
Lương Tân Hòa: “Chị sắp đầu hàng rồi kia kìa.”
Hai người liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Hạ Thành Bích, cô bạn nhỏ này còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thỉnh thoảng lại đưa bàn tay nhỏ lên dụi khóe mắt.
Ninh Hi thầm thở dài, đã tính thỏa hiệp, bỗng Lương Tân Hòa khẽ cười, lấy ra hai hộp bí mật, đưa cho cô bé: “Có ai muốn mở hộp bí mật không nhỉ?”
“A, Trác đại vương!” Mắt Hạ Thành Bích sáng rực, lập tức nhận lấy, nụ cười lại xán lạn, giơ lên nói, “Con cảm ơn cô!”
“Thế em lái xe nhé?” Lương Tân Hòa cười nhìn Ninh Hi, khởi động xe.
“Cái này nằm trong một bộ sưu tập, con thích!” Bé con vui vẻ rạo rực, nói: “Con muốn mở được Thỏ trà sữa!”
Ninh Hi cười quay đầu lại liếc nhìn cô bé, rồi lại nhìn Tân Hòa, dịu dàng đáp: “Sau nay chị mua bù cho em sau.”
Lương Tân Hòa tươi cười lộ ra đồng điếu: “Em nhớ kỹ rồi đó.”
Bé con ngồi: “Dì nè, người nghe cũng có phần đó nha.”
Ninh Hi bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi.”
Đến Haidilao, ba người gọi lẩu ăn.
Cô bé có vẻ rất đói, ăn rất vui vẻ, vẫn không quên phàn nàn mẹ mình: “Con thấy chắc mẹ sắp đến tuổi tiền mãn kinh rồi, nên con nhường mẹ hết.

Người lớn đâu có phải làm bài tập đâu, nên đâu biết làm bài tập khổ cỡ nào! Người lớn chẳng bao giờ biết kiểm tra áp lực thế nào đâu!”
Ninh Hi cùng Lương Tân Hòa hai mặt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Cô bé ăn một viên chả tôm, nói tiếp: “Con có thể thôi làm trẻ con được không? Con muốn làm người lớn, con muốn được bắt người lớn làm bài tập!”
Ninh Hi cùng Lương Tân Hòa: “……”
Khi gần ăn no, Hạ Thành Bích nói muốn đi toilet nên Lương Tân Hòa bèn dẫn cô nhóc đi.
Ninh Hi tranh thủ gọi điện cho Hạ Như Ý.
“Bố nó đang trên đường đón nó rồi,” Hạ Như Ý cười nói, “Yên tâm, chị vẫn có mắt mà, không làm phiền thế giới hai người bọn em đâu.”
Ninh Hi khẽ ừ một tiếng.
“Chị cũng không nhiều chuyện nữa, tránh cho tiểu Lương xấu hổ, có rảnh chị mời em ấy ăn sau.”
Ninh Hi bổ sung: “Bọn em trong khoảng thời gian này đều có công việc, rất bận……”
Cô còn chưa nói hết lời thì đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của Hạ Như Ý ở bên kia micro: “Chị hiểu chị hiểu, mới vừa bên nhau mà, chị hiểu hết.


Ái chà, em không cần phải nhấn mạnh với chị đâu, haha.”
Ninh Hi bỗng chốc không hiểu ý của chị ấy: “Sao chị lại cười như thế?”
“Chậc, lớn già đầu rồi còn vờ vĩnh với chị……!Thôi không chọc em nữa.” Hạ Như Ý cười nói rồi cúp máy.
Phải mất vài giây Ninh Hi mới hiểu ẩn ý của chị ấy.
Cô ngồi tại chỗ, nhìn đồ ăn lăn tăn trong nồi, chỉ cảm thấy mặt mình cũng nóng bừng theo.

Lương Tân Hòa dẫn theo Hạ Thành Bích vừa nói vừa cười quay về chỗ.
Nhất thời Ninh Hi vẫn chưa thể tập trung lại, vẫn là Lương Tân Hòa đẩy cô: “Chị nghĩ gì thế?”
“À……” Ninh Hi hết nhìn lúm đồng điếu của cô ấy rồi lại lướt qua đôi mắt, vài giây sau mới ậm ừ đáp lời.
Hạ Thành Bích cười hì hì: “Trông dì họ ngốc ghê.”
Ninh Hi bỗng cạn lời, cặp mẹ con này đúng là giống nhau như đúc.
Cô nói: “Bố con gần đến rồi đó, ăn xong về với bố nha.”
“Ỏ? Đêm nay con không được ngủ nhà dì sao?” Hạ Thành Bích giả vờ đáng thương.
“Nhà dì có một giường thôi, không có chỗ cho con ngủ.”
“Con ngủ với dì cũng được mà, con ngoan lắm.”
Ninh Hi trả lời: “Dì không quen ngủ chung với người khác……” Cô hơi dừng lại, đưa mắt nhìn Lương Tân Hòa.
Ánh mắt Lương Tân Hòa lấp lóe, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung rồi ăn ý tách ra.
Rốt cuộc thì Hạ Thành Bích vẫn còn nhỏ, không hiểu được ẩn ý trong mắt người lớn, chỉ đành rầu rĩ dạ vâng.
Tiễn cô bạn nhỏ này xong thì trời cũng tối.


Ngoài trời tuyết rơi dưới đèn đường trông rất có cảm giác điện ảnh.
Ở quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại vẫn có không ít người, một cây thông Noel to lớn quấn không ít dây đèn rực rỡ lướt qua cửa số xe.
Trong xe yên tĩnh.
“Nhanh thật, thế là lại một năm.” Lương Tân Hòa cảm khái.
“Ừ.” Ninh Hi khẽ lên tiếng.
Hai người về đến tiểu khu, vừa ra khỏi xe đã bị bầu không khí rét lạnh ập đến, cả hai hít sâu một hơi, mỉm cười chạy vào thang máy.
Ninh Hi ấn tầng 15.
Lương Tân Hòa chớp mắt, cũng ấn số 20.
Đột nhiên hai người trở nên im lặng.
“Ting”, khi đến tầng 1 có vài người vào thang máy, đứng giữa hai người.
Có người cầm gói hàng, có người chơi điện thoại, cũng có người rên lên vì lạnh.
Hai cô như đang được một xã hội nhộn nhịp thu nhỏ bao quanh, bầu không khí không thích hợp để nói những chuyện quá riêng tư.
Tim Lương Tân Hoa nhảy tới nhảy lui trong lồ ng ngực, muốn mở miệng nói chờ cô về nhà tắm rửa thay đồ xong rồi lại, rồi lại……
Lúc này, Ninh Hi xích lại gần hơn, ống tay áo khoác của cô ấy kề sát tay cô, cô ấy nói: “Lát nữa vẫn xuống nhà chị nhé.”
Giọng điệu của cô ấy cũng không phải đang dò hỏi ý kiến của cô, ngữ điệu dịu dàng từ tốn, như thể đang nói một sự thật hiển nhiên như việc mặt trời mọc ở đằng Đông vậy.
Lương Tân Hòa khẽ “Dạ”, khuôn mặt đỏ ửng lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận