Yên cương đầu tiên là do người châu Á phát minh, xuất hiện sớm nhất ở các dân tộc du mục Trung Á, mặc dù rất đơn giản, chỉ là một khối da mềm mà thôi, sau này cải tiến mới thêm vào giá gỗ. Lúc chưa có yên cương, cưỡi ngựa bắn cung hết sức khó khăn, vì cung thủ một bên phải dùng hai chân kẹp lấy hông ngựa giữ thăng bằng, một bên phải dùng hai tay ra sức kéo cung ngắm bắn mục tiêu. Cho dù là dân tộc du mục từ nhỏ sống trên lưng ngựa, cũng thấy phương thức tác chiến này hết sức khó khăn mà hiệu quả lại thấp, biện pháp tốt nhất là dừng ngựa rồi bắn, hoặc nhảy hẳn xuống mới bắn. Sau khi yên ngựa giá gỗ xuất hiện, nó giúp cho cung thủ ổn định phương hướng, cho phép lúc phi về phía trước bắn thẳng. Có điều chỉ thẳng hướng được mà thôi, quay trái quay phải rất dễ ngã ngựa, hết sức nguy hiểm. Tới khi bàn đạp được phát minh , chuyện này mới được giải quyết.
Bàn đạp được buộc tại hai bên thân ngựa. Có nó, kỵ binh được giải phóng hai tay, dễ dàng trên ngựa thao tác, lịch sử chiến tranh mới chính thức nghênh đón thời kỳ kỵ binh vĩ đại. Theo kết quả khảo cổ, bàn đạp phát hiện sớm nhất vào khoảng thế kỷ thứ 3, thứ 4 sau công nguyên thời Bắc Ngụy, yên cương tại Trung Quốc cũng được tìm thấy vào cuối đời Đông Hán. Đối với nhà Thương mà nói, yên cương và bàn đạp tuyệt đối là hai “phát minh” siêu việt thời đại. Trương Tử Tinh lúc đầu cũng là nhất thời hứng khởi làm ra, bất quả hôm nay biểu diễn trước mặt Hoàng Phi Hổ lại chính là cố ý.
Hoàng Phi Hổ xuất thân nhà tướng, từ nhỏ sớm tòng quân, tinh thông binh vụ, được giải thích một chút đã minh bạch nguyên lý và tác dụng của yên cương, bàn đạp, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, nhảy xuống thần ngưu hướng Thái tử quỳ xuống: “Bảo vật Điện hạ chế ra, nếu phổ cập trong quân sĩ, có thể khiến sức chiến đấu kỵ binh tăng mạnh, sau này đối phó với Khuyển Nhung thiện kỵ thuật, tác chiến du kích, sẽ chiếm được thượng phong, xin Điện hạ ân chuẩn”.
Trương Tử Tinh vốn có lòng thu phục Hoàng Phi Hổ, vội vàng xuống ngựa đỡ dậy, vui vẻ đáp ứng. Thấy vẻ mặt Hoàng Phi Hổ như được bảo vật, trong bụng buồn cười: anh vợ a, “bảo vật” để ngươi kinh ngạc còn nhiều lắm !.
Qua chuyện này, khoảng cách Trương Tử Tinh và Hoàng Phi Hổ gần lại không ít. Hai người lên ngựa chậm rãi mà đi. Đang lúc nói cười vui vẻ, trong đám gia tướng đằng sau Hoàng Phi Hổ bỗng có kẻ chen miệng: “Điện hạ dũng lực vô song, không biết bắn cung thế nào? Hôm nay thật hi vọng Điện hạ biểu diễn một phen”.
“To gan ! Không được vô lễ !”, Hoàng Phi Hổ hoảng hồn, vội quay về sau mắng một tiếng, lúc hắn nhìn thấy người này, vẻ mặt đại biến: “Ngươi…còn không mau lui xuống cho ta !”.
Trương Tử Tinh tinh mắt, nhìn người vừa nói, chính là một vị tiểu tướng mặt trắng, hình dáng cao gầy, môi đỏ răng trắng, tướng mạo thập phần tuấn tú, giữa hai mắt còn có chút nét duyên nam tử không nên có. Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn xuống dưới một chút, thấy không thấy hầu kết, biết đây là nữ giả nam trang. Thấy nữ tử kia không thèm để ý đến vẻ mặt trách móc của Hoàng Phi Hổ, hắn cảm giác đoán ra người này là ai.
Lúc này một tên gia tướng trinh sát đằng trước quay về báo: “Điện hạ, phía trước phát hiện bầy hươu”.
Không lâu sau, chỉ thấy bọn gia tướng thả ra chó săn, lùa một đàn hươu về phía này, nữ tử kia lại giục giã Thái tử điện hạ thi triển xạ kỹ, Trương Tử Tinh biết mình kỹ thuật non kém, không muốn ra tay trước mặt Hoàng Phi Hổ, bèn giả vờ cười rất cao thâm nói: “Ta đâu biết gì xạ thuật, từ lâu đã nghe Hoàng tướng quân tiễn thuật siêu quần, mau để ta đại khai nhãn giới”.
Hoàng Phi Hổ khiêm tốn vài câu, thấy không thể từ chối, đành mang cung ra, kéo căng như vầng trăng, một tên bắn ra, một con hươu kêu to, ngã trên mặt đất. Mà nữ tử giả nam kia cũng không chịu kém, liên tiếp bắn ra hai mũi, đều trúng mục tiêu, Trương Tử Tinh xem thấy cao giọng khen ngợi: “Tiểu thư tiễn thuật thật cao !”.
Lời này vừa nói, nữ tử biết ngay mình thân phận bị lộ rồi, cả gương mặt đỏ bừng, thúc ngựa trốn ở đằng sau Hoàng Phi Hổ.
Thời đại này nữ tử trước khi xuất giá không được cùng trượng phu gặp mặt, cũng không được tùy tiện lộ mặt ra ngoài, nên vị Hoàng tiểu thư này có thể coi là rất to gan. Nhưng tại thời đại đạo đức lễ pháp ước thúc này, nàng to gan đến mấy cũng không khỏi xấu hổ. Hoàng Phi Hổ thầm mắng muội muội làm xấu mặt gia môn, nhưng chuyện đã bại lộ, cũng chỉ mong Thái Tử tha thứ.
Nếu là người khác, ấn tượng với Hoàng tiểu thư nhất định kém hẳn, nhưng Trương Tử Tinh đến từ vài ngàn năm sau, đâu có quan tâm nhiều vậy, hắn ngăn Hoàng Phi Hổ đang muốn tạ tội, quay sang nữ tử thi lễ: “Từ lâu nghe danh tiểu thư nữ trung anh kiệt, hôm nay thấy tiểu thư thần xạ, quả nhiên danh bất hư truyền, khiến người bội phục”.
“Hầy, xá muội Phi Yến, tử nhỏ được phụ thân chiều chuộng, không hiểu lễ số khiến Điện hạ chê cười”. Hoàng Phi Hổ thở dài nói, hắn cũng không biết muội muội lẻn vào đội ngũ lúc nào, cũng may Thái tử thập phần rộng lượng, không hề trách tội.
“Không sao, “tính tình vốn như vậy, ta làm sao trách chứ !“, Trương Tử Tinh một bên nói, một bên nhìn trộm dung nhan vị hôn thê, Hoàng Phi Yến giả nam trang, xem ra có hơn một phần anh khí, người không cao lắm, ngũ quan xinh xắn dễ nhìn, gò má đỏ bừng càng thêm duyên dáng, chỉ coi sắc đẹp còn hơn Khương thị, Dương thị một chút, đâu giống “bưu hãn” trong tưởng tượng của hắn. Thật không biết vì sao Trụ Vương sau này lại ghét bỏ, ném xuống lầu Trích Tinh, thật là thằng ngu không biết thương hương tiếc ngọc a!
Kỳ thực Trương Tử Tinh không biết, trước khi hắn trọng sinh, vị Thọ Vương kia từng cùng Vi Tử Khải theo đuổi Hoàng Phi Yến, triển khai cạnh tranh kịch liệt, đáng tiếc Hoàng Phi Yến đều chẳng thèm để ý hai vị vương tử, có gặp hai người cũng tránh sang một bên không thấy. Đến bây giờ bị Thiên tử tứ hôn, biết không cách nào giải trừ buồn bực, liều thừa dịp huynh trưởng đi săn cùng thái tử, trốn vào đội ngũ, tưởng muốn tìm cơ hội bêu xấu thái tử, trút đi bực tức trong lòng.
Phi Yến thấy Trương Tử Tinh nhìn trộm mình, trong lòng xấu hổ, mặt càng thêm hồng, nhưng miệng vẫn không từ bỏ: “mời Điện hạ thi triển thần xạ, Phi Yến mở mắt chờ đợi“.
Cái con nhỏ này, còn chưa quên sao….Cũng may bổn điện hạ sớm chuẩn bị a! Trương Tử Tinh cười nhẹ, có ý biểu diễn trước mặt mỹ nữ, lệnh gia tướng thả chó săn tiếp tục lùa đàn hươu về phía này, sau đó lấy ra một món đồ kỳ lạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hắn cầm món đồ hình chữ nhật trong tay gập gập vài cái, bỗng biến thành một cái cung kỳ quái rất lớn. Cái “cung” này có một cái lẫy, ở giữa còn có mấy cái rãnh dài.
Hoàng Phi Yến ngạc nhiên thấy thái tử lấy ra ba mũi tên đặc chế, nhét vào trong rãnh, sau đó kéo một cái cơ quan, giơ cây “cung” ngắm bắn, tư thế rất kỳ quái, không khỏi khó hiểu trong lòng.
Bầy hươu lại bị đuổi sang bên này, chỉ thấy cây “cung” trong tay Trương Tử Tinh khẽ rung, ba tiếng xé gió rít lên, ba con hươu phía xa lập tức ngã xuống, chúng gia tướng thấy vậy, đồng thanh hoan hô. Hoàng Phi Yến chưa từng thấy “tiễn thuật” lợi hại như vậy, kinh ngạc vô cùng. Hoàng Phi Hổ tinh mắt chú ý ba chiếc tên còn xuyên qua, cắm thẳng vào đất, khuôn mặt biến sắc: “Không ngờ Điện hạ còn có xạ thuật như vậy ! Phi Hổ thực bái phục !“.
“Cây cung kia nhất định có chỗ kỳ quái…“, Hoàng Phi Yến hô lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cây “cung” trên tay Trương Tử Tinh.
“Tiểu thư thực băng tuyết thông minh, tiểu vương xạ thuật bình thường, nên đặc ý làm ra Tam Liên Nỏ, che giấu sở đoản“. Tử Tinh thực thà thừa nhận.
“Vật này cũng do Điện hạ làm ra? Ngài thật có tài xuất quỷ nhập thần a“, Hoàng Phi Hổ buột miệng khen ngợi: “Mạt tướng to gan, muốn mượn thần cung trong tay Điện hạ xem qua một chút ?”
Trương Tử Tinh gật đầu, cầm nỏ tiễn trong tay đưa qua, hôm nay hắn vốn muốn khoe bảo vật trước mặt Hoàng Phi Hổ. Dù nhà Thương cũng có nỏ tiễn đơn giản, nhưng kết cấu thô sơ, tầm bắn và uy lực đều rất kém, chỉ có thể dùng săn bắn, không cách nào trang bị cho quân đội.
Thật ra Trương Tử Tinh còn muốn chế tạo Thập Liên Nỏ sức mạnh hơn hẳn, nhưng kết cấu quá phức tạp, trước đây đều nhờ vào Siêu Não tính toán, bây giờ không thể nhớ ra, lại thêm chất liệu và nhân công kỹ thuật hạn chế, chỉ có thể làm ra Tam Liên Nỏ đời Chiến Quốc. Dĩ nhiên nỏ này còn ẩn chứa nguyên lý súng đạn, có thể khống chế bắn một mũi, hoặc ba mũi, thiết kế so với binh khí lạnh khoa học hơn nhiều, lực sát thương lại càng lớn. Dù hắn từng mở miệng đòi chế tạo binh khí hiện đại, nhưng tài liệu, công nghệ kỹ thuật hạn chế, cũng chỉ có thể từng bước nghiên cứu.
Hoàng Phi Hổ ngồi trên Ngũ Sắc Thần Ngưu, cung kính tiếp nhận Liên Nỏ, chỉ thấy khá nặng. Trương Tử Tinh hướng Hoàng Phi Hổ giải thích cách ngắm cùng phương pháp khai nỏ, Hoàng Phi Yến một bên cũng cẩn thận lắng nghe. Hoàng Phi Hổ đối chiếu phương pháp “tam điểm nhất tuyến” ngắm chuẩn, tay bóp lẫy, hướng một cây đại thụ bắn ra. Ba mũi tên bay đi, “phập, phập, phập“, toàn bộ cắm sâu vào đại thụ, bất kể lực lượng, tốc độ phát xạ đều khiến Hoàng Phi Hổ cảm thán không thôi.
Hoàng Phi Hổ bỗng nhơ đến điều gì, ánh mắt sáng rỡ: “Khuyển Nhung giỏi cưỡi ngựa, Đông Di thiện xạ, tướng sĩ Đại Thương tuy dũng mãnh vô song, nhưng tại hai phương diện này đều không hơn được, trước đây dù có đánh thắng cũng thương vong rất lớn. Hôm nay có hai kiện bảo vật Điện hạ sở chế, yên cương, liên nỏ, thật là chí bảo của quân ta. Từ giờ Đông Tây hai mặt có thể yên tâm rồi”.
Hoàng Phi Yến nghe vậy, ánh mắt nhìn Trương Tử Tinh càng thêm kỳ quái – nghe nói Thái tử bệnh khỏi, tính tình đại biến, chịu khó học tập, khiêm hư lễ độ, bây giờ xem ra quả nhiên không giống trước đây, chẳng nhẽ thật là thánh tổ hữu linh, biến vị Thọ Vương ham chơi này thành Thái tử điện hạ bác học đa tài, trầm ổn thành thục?