Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 38: Tái Hội Giai Nhân


Theo lịch sử khảo cổ, công nghệ chế tạo thủy tinh đã xuất hiện từ thời Chiến quốc ở Trung Hoa, đáng tiếc là chưa xuất hiện ở thời Thương. Tuy trong hoàng cung cũng có một số trân bảo tinh thạch do chư hầu cống nạp, nhưng đều là thủy tinh thiên nhiên mà không phải thủy tinh do nhân công chế thành.

Kỳ thực trước khi định làm bình Leyden, Trương Tử Tinh đã nghĩ qua việc sản xuất thủy tinh, nguyên liệu dùng làm thủy tinh là cát, đá vôi, soda và một số chất phụ gia. Soda Na2CO3 vốn được ứng dụng rất rộng rãi sau này, thường thấy nhất là trong xà phòng, giấy, chất tẩy rửa…, nhưng ở Thương Triều lại là vấn đề khó, cho nên chỉ đành tạm thời bỏ qua. Nói ra cũng thực số đỏ, lần này chinh phục Đông Di, Trương Tử Tinh có được sơ đồ quáng mạch do Trâu Khích hiến tặng, mấy bữa trước đi khảo sát hắn còn phát hiện ra khá nhiều loại khoáng thạch phong phú, trong đó có cả quặng kiềm thiên nhiên có thể khai thác ngay, điều này khiến Trương Tử Tinh vui mừng không thôi, thầm nói làm Xi Vưu chuyển thế quả không lãng phí. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trương Tử Tinh nhờ Siêu Não hỗ trợ, đem một bộ công thức chế tạo thủy tinh phù hợp với điều kiện nhà Thương cấp cho vài thợ thủ công chính trong công xưởng, lại dặn dò cứ thoải mái thí nghiệm, không cần lo thất bại, nếu có thành quả phải lập tức bẩm báo. Mấy gã thợ cả nghe thấy bí thuật này có thể “hóa cát thành thủy tinh” lập tức há hốc mồm kinh hãi, nhưng không người nào lộ ra thần sắc hoài nghi. Vì Trương Tử Tinh lần lượt làm ra sáng tạo thần kỳ, không ý tưởng nào không độc đáo, mà cuối cùng đều thành sự thật, cho dù hắn không lấy thân phận thiên tử chí tôn thì cũng vẫn là thần trong mắt mấy người này.

Bước ra Hoàng gia công xưởng, Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện suýt quên, liền lệnh cho xa giá về trước, tự mình thay một bộ y phục bình dân, lén lén rời cung.

Trương Tử Tinh vào một nhà sách trong thị tập, tiện tay cầm cuốn Thiên Toán lật vài trang, quay sang hỏi lão bản: “xin hỏi điếm gia, ngài có biết thảo đường ở chỗ nào chăng ?”

“Cuối đường này rẽ trái là gặp phủ Thừa tướng đại nhân, cách đấy ba căn là đến”, điếm chủ thấy tay hắn cầm Thiên Toán, lộ ra vẻ am hiểu: “khách nhân đến thảo đường học tập toán thuật phải không? Vậy mau đi đi, lúc này chắc vẫn chưa tan học đâu”.

“gần phủ Thừa tướng đại nhân? “Trương Tử Tinh nghĩ ngợi một chút lại hỏi: “điếm gia đoán không sai, tôi chính là nghe danh mà tới, xin hỏi vị lão sư ở đó là ai? Thu học phí bao nhiêu? “

“Lão sư là một cô gái trẻ tuổi, mặt che khăn kín nhìn không rõ tướng mạo, nhưng kiến thức rộng rãi vô cùng, mà thuật toán lại càng không có đối thủ, từng có rất nhiều người nghe danh đến đọ tài, nhưng đều tâm phục trở về. Cô gái này dạy học công khai, người đến nghe rất đông, nhưng không thu chút phí nào, mọi người đều gọi là “cô giáo” “.

“Cô giáo ? hay đấy…” Trương Tử Tinh lẩm nhẩm một câu, cảm tạ điếm chủ rồi thẳng hướng thảo đường đi tới.

Thảo đường là một gian nhà rất đơn sơ, sân trước vốn rất rộng, nhưng bây giờ đã chật kín người, người đến nghe có nam có nữ, nhưng đều là bình dân, tất cả đều đang chăm chú lắng nghe nữ sư phía trên giảng bài. Nữ sư quả nhiên là thiếu nữ che mặt Trương Tử Tinh đã gặp qua lần trước, mà tiểu cô nương Đặng Thiền Ngọc lại không thấy đâu, chỉ có vài tên đại hán đứng đằng sau thiếu nữ, xem dáng như hộ vệ.

Trương Tử Tinh muốn xem thiếu nữ dạy học ra sao nên cũng không cất tiếng gọi, đứng tại một góc lắng nghe. Mới được một lát, Trương Tử Tinh đã lộ ra vẻ kinh ngạc: thiếu nữ này quả không thẹn là “cô giáo”, có thể từ phức tạp nói thành đơn giản, lại đưa nhiều dẫn chứng trong thực tế minh họa cho bài giảng, khiến người học rất dễ tiếp thu, có nhiều ví dụ thậm chí Thiên Toán cũng không nói tới. Từ đấy đánh giá, thiếu nữ không chỉ am hiểu số học, mà còn có năng lực diễn đạt rất tốt, cho dù những điều nàng dạy đối với Trương Tử Tinh đều rất bình thường, nhưng đã là rất giỏi rồi.

Lúc này buổi học cũng gần kết thúc: “hôm nay giảng đến đây là dừng, mọi người có thể ra về, ba ngày sau lại tới thảo đường nghe giảng”.

Mọi người nghe vậy đều lục tục giải tán, Trương Tử Tinh bước lên phía trước định chào hỏi thiếu nữ. Ai dè có một tên hộ vệ tưởng hắn có ý đồ xấu, quát lớn một tiếng vươn tay chộp lấy hắn. Trương Tử Tinh lúc này đã không phải là “con gà” bị người ta đánh trộm trong thị tập năm xưa, lách người tránh song trảo, tiện tay đẩy một cái, tên hộ vệ lập tức như diều đứt dây bị ném bay ra xa rơi phịch xuống đất.

Mấy tên hộ vệ còn lại không ngờ người này lợi hại như vậy, đang muốn hè nhau xông lên, đột nhiên thiếu nữ che mặt hô lớn: “Dừng tay !”.

“Tử Tinh tiên sinh cuối cùng cũng đến, từ khi từ biệt mấy tháng trước đều không thấy đại giá, còn tưởng tiên sinh đã sớm quên lời hẹn với tiểu nữ rồi…”, khiến hộ vệ kinh ngạc chính là tiểu thư nhà mình lại hướng người kia thi lễ: “hạ nhân không biết thân phận tiên sinh nên mới đắc tội, xin bỏ qua cho”.

Trương Tử Tinh giơ tay hoàn lễ: “không sao, có điều gần đây nhiều việc bận rồi, tuy lòng nhớ tiểu thư, nhưng không cách nào xẻ thân mà tới gặp, chuyện vừa rồi cũng là ta thất lễ, xin tiểu thư chớ trách”.

Hắn cố ý nói rất ám muội, nhưng thiếu nữ cũng không phải tay mơ, cười nhẹ nói: “tiên sinh người mang đại tài, sao lại có chút bại hoại như vậy? vừa rồi thấy tiên sinh thân thủ phi phàm, thì ra là văn võ song toàn, thực khiến tiểu nữ bất ngờ”.

Trương Tử Tinh không ngờ nàng này ăn nói sắc sảo như vậy, cũng ngại không dám đùa bỡn nữa: “tiểu thư quá khen, xin hỏi phương danh của tiểu thư ?”

“Tính danh bất quá là để xưng hô thôi, tiên sinh đã là Tử Tinh, vậy tiểu nữ gọi là Thanh Nhi đi”, ý tứ của Thanh Nhi rất rõ, đã người nào cũng dùng tên giả thì ngươi muốn gọi sao thì gọi! Trương Tử Tinh thầm kêu xui xẻo – lần này thiệt thòi lớn rồi, ta vốn chính là “Tử Tinh” a…

Thanh Nhi tuy nói năng sắc sảo, nhưng dù sao cũng là phận gái, không tiện cùng Trương Tử Tinh đùa giỡn, nàng mời hắn vào trong thảo đường, dâng trà nước rồi nói: “toán thuật của Tử Tinh tiên sinh là kỳ tài, lần trước nghe tiên sinh giải đáp nan đề “gà thỏ cùng chuồng” khiến Thanh Nhi học được thêm không ít, Thanh Nhi gần đây cũng đã khổ tư nghĩ phương pháp thứ 2 mà tiên sinh nói, nhưng không sao giải được, lòng tiếc nuối tiên sinh không biết ở nơi nào, hôm nay may mắn được tiên sinh tới thăm, xin vui lòng mà chỉ bảo cho”.

Mấy tên hộ vệ nghe tiểu thư nói vậy, đồng loạt lộ ra vẻ kính sợ, ánh mắt nhìn Trương Tử Tinh cũng lập tức thay đổi. Trong mắt bọn họ, tiểu thư tài năng xuất chúng, thiên văn địa lý không gì không hiểu, mà toán thuật của nàng càng khiến người bội phục, chỉ tiếc là không phải nam tử, nếu không đã sớm dương danh mà vào triều làm quan. Hôm nay thấy tiểu thư xưng vị nam tử Tử Tinh này là “toán thuật kỳ tài”, lại tự nhận mình kém xa, xem ra người này tất có chân tài thực học.

Trương Tử Tinh thấy ánh mắt thành khẩn của Thanh nhi, biết nàng đã suy nghĩ cách giải thứ 2 của bài toán kia rất lâu, thầm khen nàng hiếu học hơn người, hắn không lập tức nói ra cách giải, mà hỏi lại một câu: “ta thấy tiểu thư rất yêu thích toán thuật, tất là đã nghiên cứu kỹ Thiên Toán, nhưng tiểu thư lại không biết, tinh túy của Thiên Toán không phải là toán pháp, mà là toán đạo !”

Tinh túy của Thiên Toán ! đây là lần đầu Thanh nhi nghe thấy cách nói này, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nhẹ đứng lên thi lễ nói: “xin tiên sinh chỉ bảo, thế nào là toán pháp? thế nào là toán đạo?”

“Toán pháp là nói những định lý, công thức, phương pháp vận dụng của toán thuật, cái này Thiên Toán đã ghi rất đầy đủ, nhưng “toán đạo” là phần ngầm ẩn trong Thiên Toán, tức là nói lĩnh ngộ của người ta với toán thuật, hiểu được một đạo, mọi pháp đều thông. Thanh nhi tiểu thư còn nhớ bữa trước tại hạ có nói: “toán thuật chính là tính toán“, đấy chính là toán đạo của ta. Tiểu thư thông minh hơn người, lại am tường toán pháp, có điều phương thức tư duy còn quá câu nệ, nếu có thể đột phá tại phương diện này, tu vi toán thuật tất đạt được một đẳng cấp mới”.

Thanh nhi thông minh tuyệt đỉnh, mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, cảm giác vài câu nói này đã dẫn mình đến một thế giới kỳ diệu nàng chưa từng tưởng tượng qua, nếu như có thể lĩnh ngộ, tất đạt được biến đổi về chất sâu rộng.

“Lấy đề “gà thỏ cùng chuồng” làm ví dụ, bề ngoài nhìn vào thấy điều kiện quá ít, khó lòng tính được. Nhưng nhìn từ góc độ khác, ta cũng có thể tự cho thêm điều kiện”, Thanh nhi nghe đến đây, ánh mắt sáng bừng, tựa như tìm được chỗ quan trọng, chỉ nghe Trương Tử Tinh tiếp tục nói: “dù không biết số lượng thỏ, nhưng ta có thể giả định là đã biết nó, gọi là “biến số“…”

Do Thanh nhi cũng là hành gia toán thuật, nên Trương Tử Tinh giảng cho nàng một phần tri thức mà Thiên Toán không nói – dùng biến số và phương trình. Đầu tiên gọi số thỏ là x, vì đầu gà + đầu thỏ = 35, nên “đầu gà” = 35 – x, từ đó số chân thỏ là 4x, số chân gà là 2(35 – x), mà tổng số chân gà + thỏ là 94 nên ta lập phương trình: 4x + 2(35 – x) = 94, từ đó dễ dàng tính ra số thỏ x = 12, số gà là 35 – 12 = 23.

Tất nhiên, để Thanh nhi dễ tiếp thu, Trương Tử Tinh không gọi biến số x, mà gọi là “kim” trong ngũ hành. Thanh nhi đã bao giờ nghe qua cách giải tân kỳ như vậy, cả người hưng phấn kích động đến run rẩy, quên cả lễ tiết, vội lấy ra giấy bút đặt trên bàn vội vàng tính toán. Trương Tử Tinh còn là lần đầu thấy một cô gái hiếu học như vậy, không khỏi có ý muốn làm “đại sư” một phen, tử tế giảng giải lại cho nàng một lượt.

Thương Thanh Quân thông minh hơn người, ngộ tính rất cao, không bao lâu đã nắm được cách sử dụng biến số và phương trình bậc nhất một ẩn, thậm chí còn đề xuất thử lấy nhiều biến số hơn, khiến Trương Tử Tinh khen ngợi không dứt.

“Trước đã biết tiên sinh bất phàm, nhưng lại không biết ngài bất phàm đến như vậy !” Thanh nhi đã bội phục Trương Tử Tinh sát đất: “tiên sinh là cao nhân xuất thế, Thanh nhi được ơn tiên sinh chỉ bảo thực là may mắn vài kiếp. Tiểu nữ nguyện bái tiên sinh làm thầy, xin ngài thành toàn”.

“Thanh nhi tiểu thư quá khiêm rồi, tại hạ tuy yêu thích toán thuật, nhưng cũng chỉ võ vẽ bên ngoài, làm sao dám làm thầy của tiểu thư. Mà “tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” (gặp được tri kỷ thì uống ngàn chén vẫn là ít), Tử Tinh có thể gặp được người cùng sở thích như tiểu thư, trong lòng hoan hỉ vô cùng, ngày sau nếu có lúc nhàn hạ, ta tất đến thảo đường cùng tiểu thư bàn luận toán thuật”.

Thanh nhi nghe hắn cự tuyệt, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng nghe đến câu cuối lại tỏ ra vui mừng: “như vậy cũng tốt, vừa rồi nghe tiên sinh giảng giải tinh túy của Thiên Toán, thực khiến người thán phục. Như Thanh Nhi xem, tài học của tiên sinh còn hơn cả Thiên Toán, không biết tiên sinh là nhân sĩ phương nào? Giờ làm chức gì ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận