Ngân Hồ

Chương 16-1: Ai cũng là phong cảnh (1)


Lúc Thiết Tâm Nguyên nhìn người khác như ngắm cảnh, thì chính hắn cũng biến thành phong cảnh của người khác.

Một lão nhân mặc áo bào xanh kéo tay nha đầu ú đứng cách đó không xa, nhìn Thiết Tâm Nguyên đang trầm tư.

Nếu như chỉ là một tiểu hài tử mũm mĩm kháu khỉnh và ngây ngô thì không đáng nói, thành Đông Kinh có rất nhiều. Nhưng ở đây có một đứa trẻ gần hai tuổi đang nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt bất mãn, đó là điều bất hợp lý và trái với lẽ thường, dù rằng nơi đây vừa nhộn nhịp vừa rực rỡ sắc màu, có sức hấp dẫn trẻ con rất lớn.

Lúc đám khôi lỗi phát sáng trên bầu trời Kim Minh Trì, dù đến cả người trưởng thành cũng phải ngẩng đầu thưởng thức, nhưng đằng này tiểu hài tử vẫn nhìn mọi người xung quanh hết sức thích thú.

Ánh mắt không ngừng đảo từ người này sang người khác, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nụ cười thần bí luôn hiện diện trên gương mặt bầu bĩnh. Lão nhân áo xanh từ trong tiềm thức cảm giác nụ cười này như của con hồ ly vô cùng xảo quyệt.

– Thú vị!
Lão nhân áo xanh cười mỉm, dắt tiểu cô nương vào Thất Ca thang bính điếm.

Thấy trong lều phần lớn là quân sĩ và người buôn bán nhỏ, lão nhân khẽ cau mày nhưng vẫn tiến vào trong, ngồi xuống bên cạnh Thiết Tâm Nguyên.

Đây là vị sĩ phu đầu tiên vào cửa hàng. Một bà thím chọc khẽ vào tay Vương Nhu Hoa đang nhìn mê mẩn đám khôi lỗi phát sáng.

Vương Nhu Hoa sực tỉnh, nhìn thoáng qua lão nhân mặc áo xanh đội mũ đính khối thanh ngọc. Nàng biết người thế này mình với không tới.

Nàng nghĩ, người thanh nhã như vậy tiểu điếm mình không đủ tư cách tiếp đón.

– Lão trượng muốn ăn gì? Trong tiểu điếm chỉ có mì nước và thịt heo xá xíu, đều là những món ăn thô tục chốn nhà nông, e rằng không lọt vào pháp nhãn của lão trượng.

Lão nhân áo bào xanh nhìn thoáng qua Vương Nhu Hoa gật gật đầu nói:
– Làm ăn nói đúng thực tế là rất tốt, tuy chỉ là lều cỏ nhưng cũng sạch sẽ không thua gì phiền lâu.

– Còn thịt heo ăn được hay không thì mỗi người mỗi ý. Lão phu có một người bạn tốt, mỗi bữa thiếu thịt heo thì ăn cơm không ngon.

– Các ngươi đã khoe khoang thịt heo nhà mình là đệ nhất Đông Kinh, lão phu nhất định phải thưởng thức thử. Đừng để ta thất vọng!

Vương Nhu Hoa khom người, dịu dàng thi lễ, sau đó đi chuẩn bị thịt heo cho lão nhân.

Nha đầu ú gục bên cạnh bồn tắm Thiết Tâm Nguyên, hai tay kéo đầu hắn quay lại:
– Nói chuyện đi, ông của ta muốn nghe ngươi nói chuyện!

Thiết Tâm Nguyên cười khúc khích đáp lại, tay véo véo mặt mập nha đầu, ở đâu ra nhiều chuyện quỷ quái như vậy.

Lão đầu tử cười với cháu gái nhà mình:
– Thiệt là, cháu đã biết hắn là quỷ tinh linh, đặt câu hỏi như vậy liệu có tác dụng gì chứ?

Mập nha đầu vội vàng hỏi:
– A Tổ, có cách nào dùng được không?

Lão đầu tử mỉm cười:
– Trước kia còn đương nhiệm, A Tổ đối phó với điêu dân đều dùng uy phục chúng. Có điều đối phó với tiểu yêu nghiệt này không ăn thua.

Mập nha đầu nhất định phải sửa trị Thiết Tâm Nguyên nên vội vàng ôm chân lão đầu tử:
– A Tổ, nếu không hù dọa được hắn chúng ta nên làm gì giờ?

– Gặp dạng này, A Tổ sẽ dùng lợi dụ.

Mập nha đầu quyết định xoay người móc ví tiền trong ngực ra, cầm trên tay trêu tức Thiết Tâm Nguyên. Hắn há mồm cười khặc khặc cố túm lấy tay nha đầu ú, ra chiều bị ví tiền mê hoặc. Lão nhân ở bên cạnh nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm, đầu óc lâm vào mê muội. Ông ta khẽ lắc đầu, cảm thấy mình đã quá đa tâm, chỉ nghe cháu gái nhỏ nói một câu thôi mà bản thân đã chạy tới xem chuyện lạ. Kết quả là chủ động mà không nắm được tiên cơ, cuối cùng suýt nữa lại gây náo loạn khiến người khác chê cười.

Tuy triều đại này yêu nghiệt xuất hiện lan tràn khiến người ta giật mình: ‘Tư Mã Quang bốn tuổi biết đập chậu. Vương An Thạch năm tuổi thì có trí nhớ siêu quần, thấy là không quên. Âu Dương Tu từ lúc mới sinh đã biết ca hát, đây đều là những việc làm lúc linh trí vừa mở.’ Nhưng đứa bé này thì lại quá nhỏ…

Vương Nhu Hoa bưng chén thịt ngon nhất tới, tiếp đó lấy thêm chén nước lèo nóng hổi ra, sau đó mời lão nhân thưởng thức.

Lão nhân trước tiên nhìn tỉ lệ nạc mỡ của miếng thịt gật gật đầu, chấm vào nước chấm nêm gia vị cắn thử. Quả nhiên thịt heo của Thất Ca thang bính điếm có chỗ độc đáo, nếu như lão hữu mình còn ở kinh thành thì hẳn sẽ vui quên trời quên đất.

Đừng thấy lão đầu tử lớn tuổi nhưng sức ăn lại vô cùng tốt. Cả bát mì nhỏ lẫn dĩa thịt đem lên đều bị dọn sạch.

Lão đầu tử hài lòng, xoa miệng nói:
– Cho ta thêm hai cân, lão phu muốn mang đi.

Ví tiền của nha đầu ú cuối cùng vẫn bị Thiết Tâm Nguyên đoạt đi hết sức tàn nhẫn. Tiểu nha đầu vừa manh nha muốn đoạt lại thì hắn đã há miệng chực cắn. Dù sao người nàng toàn thịt, không lo bị rụng răng.

Lão đầu tử vẫn ngồi đó híp mắt mỉm cười nhìn cháu gái nhà mình tranh đấu với Thiết Tâm Nguyên. Mãi tới khi Vương Nhu Hoa đem thịt xá xíu được gói kỹ bằng lá sen ra, ông ta mới thanh toán tiền, dẫn cháu gái đang òa khóc hòa vào dòng người.

Sau khi lão đầu tử dẫn cô bé đi, Thiết Tâm Nguyên ném ví tiền qua một bên, chuẩn bị đi ngủ.

Tiết Đoan Ngọ, buổi tối vốn khó thấy được trăng sáng. Nghe tiếng chuông truyền đến từ thành Đông Kinh báo hiệu đã nửa đêm, dòng người phụ cận Kim Minh Trì cũng đã dần thưa thớt. Mẫu thân mệt mỏi cả ngày với hai bà thím cũng đã mệt không kém, ngồi canh bếp lò uống nước trà. Ly trà sôi bốc khói, hương trà thoang thoảng bao phủ gian lều cỏ, người nào người nấy chẳng còn đủ sức để nói gì nữa.

Từ xa vọng đến tiếng bước chân của quân binh tuần tra ban đêm. Hằng năm vào tiết Đoan Ngọ, đại quân sẽ thủ vệ bên cạnh Kim Minh Trì, đợi qua đợt lễ mới thu binh về doanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận