Ngân Hồ

Chương 20-1: Tiên sinh ơi, tiên sinh! (thượng)


Mỗi ngày sau giờ ngọ, lúc ánh sáng mặt trời bớt chói chang, Thiết Tâm Nguyên mang theo nước trái cây tự tay pha chế vòng qua con sông mát rượi, men theo Thông Thiên Kiều phía bên trái Tây Thủy Môn rồi vào một tòa trạch viện gần như bỏ hoang.

Tòa trạch viện này rất lớn, trước cửa có hai con sư tử đá khổng lồ, đủ để nói rõ thân phận chủ nhân của nó.

Chẳng qua không có ai ở đây mấy chục năm rồi nên nó dần trở nên hoang vu.

Trong trạch viện cỏ hoang mọc đầy, thường xuyên có thú nhỏ như hồ ly xuất hiện, trên xà nhà mạng nhện giăng chi chít, thậm chí có thể nhìn thấy từng con to tướng không ngừng di chuyển quanh mạng nhện.

Chỗ này trước kia là nơi ở của tể tướng Triệu Phổ, về sau gia tộc vị tể tướng lấy nửa bộ Luận Ngữ trị thiên hạ này xuống dốc thê thảm nên tòa nhà bỏ trống từ đó.

Dù là tiên đế hay hoàng đế hiện tại đều gần như quên mất sự tồn tại của trạch viện này, để mặc nó bị mưa gió làm xuống cấp, thành nơi cho quỷ ở.

Hồ ly chạy nhảy khoan khoái, chỉ cần nó tiến vào bụi cỏ thì bầy chim tước sẽ nháo nhào bay tán loạn ra ngoài.

Có lúc không cẩn thận nó chạy vào phòng, đụng mạnh cánh cửa khiến bụi bặm trên xà nhà bay khắp trời.

Mỗi lần đến đây, Thiết Tâm Nguyên đều mang theo rổ nhỏ, đứng trước gian phòng cũ còn khá tốt nhoẻn cười, chờ người bên trong đi ra ngoài.

Chiêu này rất hiệu quả, không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng ho khan liên tiếp vang lên. Một hán tử mặt xám mày tro miệng mắng không ngừng từ từ đi ra.

Thiết Tâm Nguyên chỉnh lại quần áo cung kính thi lễ:
– Học trò thỉnh an tiên sinh.

Hán tử không ho nữa, nằm trên chiếc giưỡng cũ êm ái như thói quen, mặt chẳng thèm liếc lấy Thiết Tâm Nguyên một cái.

Thiết Tâm Nguyên cũng không để ý đến điều đó, lấy từ trong giỏ ra khăn lau lau sạch sẽ bàn đá trước giường, rồi dùng nước sạch dội qua. Sau đó mở giỏ lấy hộp đựng thức ăn, cầm ra dĩa thịt xá xíu, dĩa tai heo xắt nhỏ, một phần nướng chấm chua ngọt, mấy cục sườn xào chua ngọt, cuối cùng mới lấy nước trái cây được bao bọc cẩn thận, đặt hết tất cả lên bàn.

Hôm nay hắn mang tới nước dưa hấu, bỏ công sức rất lớn mới làm ra được. Bên trong bỏ thêm lớp đường rồi ướp lạnh nửa canh giờ, rồi lấy ra uống vừa kịp thời điểm ngon nhất.

Hán tử vẫn chẳng thèm để ý đến Thiết Tâm Nguyên, trừng mắt cảnh cáo hắn, rồi nhanh chóng xoay người sang hướng khác.

Cuối cùng Thiết Tâm Nguyên lấy ra bát cơm gạo trắng thơm lừng, nhỏ giọng nói:
– Tiên sinh nếm thử, đây đều những món gia mẫu cố ý chuẩn bị cho ngài. Thịt xá xíu làm từ chân sau của lợn thượng hạng, luộc ngót nghét bốn canh giờ, vừa mềm vừa thơm.

– Xương sườn lại lấy từ phần sườn non. Mẫu thân cố ý quét lớp mật ong hai lần cho vào chảo chiên, rồi mới chế biến nước dùng chua ngọt. Phương pháp này là bí mật bất truyền nhà Thiết gia, tiên sinh nếu không ăn thử thật sự đáng tiếc nha.

Hán tử ngồi dậy, nhìn đống thức ăn ngon lành trước mắt nuốt nước miếng ừng ực. Hắn muốn lao tới bắt lấy đôi đũa, nhưng liếc qua nhìn thấy khuôn mặt tươi cười gian xảo của Thiết Tâm Nguyên, vội vàng quay đầu nổi giận:
– Kể từ lúc tên vương bát đản ngươi xuất hiện, lão tử không có lấy một ngày bình yên. Suốt ngày tới đây om sòm, đừng tưởng lão tử không biết mục đích xấu xa của ngươi.

Thiết Tâm Nguyên ngó ra xa cười vui:
– Tiên sinh bị long đong, học sinh xem xét không đến nỗi nào, chẳng qua một hồi thắng bại. Đại Tống ta cũng không bị thương tổn quá lớn, tiên sinh hà cớ gì mãi đặt nặng trong lòng.

– Đã vậy còn bỏ nhà vào ở trong vườn hoang tự ngược bản thân.

Hán tử cắn miếng xương sườn, nhắm mắt cảm nhận từ từ mùi vị thức ăn, một lúc lâu sau mới nói:
– Không thể không khen mẹ của ngươi! Nấu ăn thật ngon!

Thiết Tâm Nguyên mỉm cười:
– Hiển nhiên rồi, gia mẫu dựa vào tài nghệ nấu nướng mà nuôi sống Thiết Tâm Nguyên đến giờ này, đã thế cơm áo không phải lo nghĩ. Trong thành Đông Kinh thịt heo gia mẫu làm xứng danh đệ nhất.

Hán tử liếc mắt nhìn nhìn Thiết Tâm Nguyên cảm khái:
– Mẹ của ngươi quyết ý thủ tiết vì phụ thân ngươi, lão phu hết sức bội phục. Duy nhất có một điểm ta bất mãn, phụ nhân trung hiếu lễ nghĩa tốt như vậy sao lại sinh ra đứa con xảo quyệt giảo hoạt như hồ ly vậy?

Thiết Tâm Nguyên cười hì hì:
– Cái này không thể trách gia mẫu, thật sự do học sinh suốt ngày chơi với hồ ly, thời gian lâu dài nên khó tránh khỏi lây hồ tính, nên muốn mời tiên sinh chỉ dẫn chỗ sai, tránh tương lai tẩu hỏa nhập ma sa vào ngoại đạo.

Hán tử uống hớp lớn nước dưa hấu, cảm giác sảng khoái trong người, lại ăn thêm mấy miếng thịt xá xíu:
– Lão phu nay chúng bạn xa lánh, trận chiến sông Hảo Thủy tuy Hàn Kì chủ chiến nhưng lão phu thân là Hà Đông Chuyển Vận Sử khó tránh thoát tội.

– Sáu vạn nam nhi Đại Tống chiến tử sa trường, hãn tướng như Nhậm Phúc một thân một mình chết giữa vòng vây. Hàn Kì quay về bị mấy vạn hương lão nắm đầu ngựa chất vấn binh sĩ nhà mình đâu? Y xấu hổ đến nỗi hộc máu hôn mê.

– Một mình Hàn Kì sao gánh nỗi tội lỗi, tội lớn như vậy lão phu không mang thì ai đưa lưng ra đây. Mai kia hoàng thượng tuyên triệu chính là ngày lão phu bị chặt đầu. Tiểu tử, ngươi không sợ đến lúc đó bao nhiêu tâm tư cố gắng đều đổ sông đổ biển hay sao?

Thiết Tâm Nguyên ân cần giúp hán tử chia nhỏ thức ăn, nhỏ giọng trả lời:
– Học sinh tuổi nhỏ chỉ biết nói theo trẻ nhỏ, ngài nghe không lọt tai thì cũng đừng để ý.

– Búng máu kia của Hàn Kì vừa đúng lúc, đầu tiên có thể che giấu, tiếp theo có thể dời mình ra khỏi vòng nước xoáy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận