Ngân Hồ

Chương 23-1: Ngưu nhị quyết chiến trường nhai (thượng)


– Mẫu thân ngươi, e rằng chỉ ôm lòng hoài niệm mà không oán hận Vương tướng đâu! Cho dù sau này xảy ra chuyện không may, ắt hẳn là do bá phụ Vương Ung, phụ thân Vương Trọng và thúc phụ Vương Tố của nàng gây nên.

– Tiểu tử, ngươi nên kính trọng Vương tướng nhiều hơn mới phải, ông thật sự là một thánh nhân!

– Vương tướng tạ thế đã nhiều năm nhưng bất kể là bằng hữu hay kẻ thù chính trị của ông, sau khi biết tin ông qua đời thì không ai cầm được nước mắt.

– Không biết có bao nhiêu sĩ phu đã tháo ngọc bội tùy thân, mai táng dưới nền đất của Vương gia – Tam Hòe Đường, mà cũng chỉ có nhân tài như Vương tướng mới xứng đáng được dùng bạch ngọc để tế lễ.

– Năm đó, ta xuất thân hàn vi, cũng dốc hết tất cả mua một chiếc ngọc bội bằng bạch ngọc, định chôn dưới Tam Hòe Đường. Cuối cùng, đã bị Vương Thì Hòe cự tuyệt. Ha ha ha…

– Ban đầu, khi trồng ba cây hòe thì phụ thân của Vương tướng đã nói: “Vương gia nhất định sẽ sinh ra một Tam công!”. Sau đó, quả nhiên đã xuất hiện một nhân vật như Vương tướng!

– Trong mắt lão phu, khi Vương tướng đạt quyền thế đỉnh cao chính là lúc Đại Tống và Khiết Đan ký hiệp ước Thiền Uyên Chi Minh.

– Khiết Đan xâm phạm biên cảnh, Vương tướng ngài tùy tòng Chân Tông đến Thiền Châu.

– Ung Vương Triệu Nguyên Phần ở lại giữ Đông Kinh bị bệnh cấp tính, ra lệnh cho Vương tướng ngài tức tốc trở về thay mặt giữ kinh. Vương Đán đã nói: “Hy vọng tuyên triệu Khấu Chuẩn, ta có điều muốn nói!”

Khấu Chuẩn đến, Vương Đán thỉnh giáo:
– Trong mười ngày không có tin thắng trận, phải ứng phó thế nào?

Ông ta trầm mặc rất lâu, rồi mới đáp:
– Lập hoàng thái tử!

Vương tướng vừa mới về kinh, lập tức đi thẳng vào cấm cung hạ mệnh lệnh nghiêm khắc: “Không ai được truyền bá tin tức ra ngoài!” Vì chuyện này, trong một ngày Vương tướng đã hạ lệnh chém mười sáu người!

– Là sao? Quyền bính như vậy có khác gì quyền hành của Đế vương không?

Hạ Tủng một mặt húp cháo, một mặt thao thao bất tuyệt, kể chuyện xưa của Vương Đán cho Thiết Tâm Nguyên nghe.

Sau khi nghe Hạ Tủng nói xong, Thiết Tâm Nguyên bèn giật nảy mình. Hắn đã sớm nghĩ mẫu thân hẳn có xuất thân từ gia đình danh giá. Nhưng chẳng qua, không ngờ gia thế của mẫu thân lại hiển hách đến thế.

‘Còn… vì sao mẫu thân lại oán hận Hạ Tủng đến như vậy?’

– Vương gia thế nào thì có liên quan gì đến ta? Ta họ Thiết, không phải họ Vương. Nếu mẫu thân ta không muốn vào Vương gia, ta cũng sẽ dừng lại trước cổng, không vào!

Hạ Tủng chỉ chiếc đũa vào mặt Thiết Tâm Nguyên, cười nói:
– Phí của trời mà! Mặc dù Vương gia không còn Vương tướng nhưng Vương Ung, Vương Trọng, Vương Tố ba vị này cũng không phải phường giá áo túi cơm. Một người làm quan đến chức Cấp sự trung, một vị là Thư trung xá nhân, mà người còn lại chính là Hàm nguyên Điện thị giảng.

– Ngươi chỉ cần đến cửa cầu cạnh, cứ đừng quan tâm họ nói gì với ngươi nhưng chắc chắn tiền đồ của ngươi dù thế nào cũng phát sinh biến hóa rất lớn. Bằng sự thông tuệ của ngươi, mượn lực của Vương gia thì tương lai muốn một bước lên mây cũng không khó!

Thiết Tâm Nguyên lắc đầu mà đáp:
– Nếu như thế thì mẫu thân của ta sẽ khổ sở chết mất! Đánh đổi tôn nghiêm của mẫu thân lấy tiền đồ, làm thế không phải là một đứa con hiếu thảo!

Hạ Tủng kinh ngạc, hạ chiếc đũa xuống mà trố mắt nhìn Thiết Tâm Nguyên:
– Ngươi cho rằng tôn nghiêm của mẫu thân trọng yếu hơn tiền đồ của ngươi hả?

Thiết Tâm Nguyên cũng quắc mắt nhìn Hạ Tủng, nhạt giọng:
– Chẳng lẽ ngươi không cho rằng tôn nghiêm của mẹ ngươi quan trọng hơn tiền đồ sao?

Hạ Tủng chậm rãi nhai một miếng thịt xá xíu, hồi lâu mới đáp:
– Ta là con rơi, nhờ tiên phụ nuôi lớn thành người. Cho nên ta cho rằng, chỉ cần phụng dưỡng thật tốt mẫu thân đến hết tuổi thọ, ta đã không khiến phụ thân thất vọng. Người trên trời có linh thiêng…

Nói xong, hai người đều lâm vào trầm mặc.

Một cơn gió thổi vào, thốc tấm màn cửa rách nát lên rồi hạ xuống, như cổ vũ câu chuyện đầy hưng phấn của Hạ Tủng vừa rồi.

– Người có hiếu cuối cùng cũng không phải kẻ tuyệt tình. Như chúng ta hẹn ước: “Ngưu Nhị chết, ngươi làm môn hạ của ta!”

Thiết Tâm Nguyên khom người bái tạ rồi ngẩng đầu lên nói:
– Chẳng lẽ ngài không muốn thông qua ta để lợi dụng Vương gia sao?

Hạ Tủng lại khẽ hắng giọng rồi tiếp:
– Lão phu với Vương gia nay đã như nước với lửa. Người buộc tội lão phu mãnh liệt nhất chính là cậu của ngươi, Vương Ung!

Thiết Tâm Nguyên cúi đầu nói:
– Nếu như mọi chuyện thuận lợi, trong ba ngày Ngưu Nhị nhất định sẽ phơi thây Tây Thủy Môn!

Hạ Tủng cười hỏi:
– Vì sao lại là có thể?

Thiết Tâm Nguyên đáp:
– Ta nghe người ta nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!”

Hạ Tủng bật dậy, cúi đầu nhìn Thiết Tâm Nguyên trân trối, giọng e dè:
– Vì sao ta cảm thấy mình đang nói chuyện với một người trưởng thành, hơn nữa còn chính là một sĩ phu đủ tài học đối đáp ngang hàng với ta, mà không phải là một thằng nhóc bảy tuổi tinh quái nhỉ?

– Không hiểu! Sinh ra đã biết thôi!

– Cút!

Hạ Tủng phiền não, phẩy phẩy tay áo. Hiển nhiên y cảm thấy cực kỳ hứng thú với Thiết Tâm Nguyên. Một thằng nhóc có thể thông tuệ, nhưng giống Thiết Tâm Nguyên thì quá là yêu nghiệt mà!

Mắt thấy Thiết Tâm Nguyên bưng hộp thức ăn ra khỏi vườn hoang, y tự nhủ:
– Hắn vốn là nhi tôn của Vương gia, là đứa cháu lương đống của họ. Vương gia đánh mất viên trân châu này, thật quá đáng tiếc đi!

Ngày Thất Nguyệt, Đông Kinh nóng bức tựa như một cái lồng hấp lớn. Đi một đoạn đường ngắn, Thiết Tâm Nguyên vội vã chạy vào thang bính điếm bưng bình trà nguội uống ừng ực hơn phân nửa, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Vương Nhu Hoa ấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Thiết Tâm Nguyên rồi nói:
– Trời nóng mà chạy nhanh như vậy, rồi lại uống trà nguội, không sợ viêm phổi sao?

Thiết Tâm Nguyên thở hồng hộc mà đáp:
– Đi từ từ còn nóng hơn!

Vừa nói, hắn vừa cởi áo ra, cũng cởi nốt quần dài, chỉ mặc độc một cái quần cộc. Cho dù là thế, hắn vẫn ‘mạnh’ hơn đám trẻ con cởi truồng nhong nhong đầy phố rất nhiều.

Khí trời quá nóng nên trong điếm không có người ăn cơm, chỉ có vài tiểu thương phương xa đi vào mua một chén trà lạnh, ngồi nhấm nháp.

Hai bà thím trong điếm lúc này đang cầm hai cái đuôi trâu uể oải đập ruồi. Phụ cận Tây Thủy Môn nhiều nhất chính là thứ này, bất kể xua đuổi tới mức nào thì chúng cũng không chịu đi.

Mẫu thân lại mang xá xíu vào nồi ninh dần. Tiết trời như vầy, để thịt bên ngoài thì không giữ được lâu, rất nhanh bốc mùi. Cho dù xá xíu được tẩm bao nhiêu hương liệu, kết quả cũng thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận