Ngân Hồ

Chương 24-1: Hai bộ mặt của một con người (thượng)


Với mục đích thu hoạch lợi ích phi pháp, tự đề ra luật lệ trái luật pháp của triều đình, tội phạm ngầm có tổ chức gọi là Hắc bang, thanh nhã hơn là giang hồ lục lâm.

Hắc bang Trung Quốc chủ yếu gồm những người tạo phản trong quân, truy ngược đến thời điểm sớm nhất là lục lâm, thời kỳ khởi nghĩa Xích Mi.

Bởi vì lợi ích là vĩnh cửu, lý tưởng dù to lớn cũng bị thời gian ăn mòn, cho nên bọn họ dần lột xác hóa thành những tập đoàn lợi ích.

Đồ Phu Bang là vậy, Toan Nghê Bang cũng thế. Bọn họ đều dựa trên lợi ích, phân chia lợi nhuận trong phạm vi khu vực quản hạt. Hành động này mấy ngàn năm nay đều diễn ra như nhau, không hề thay đổi.

Thiết Tâm Nguyên thấy Ngưu Nhi giãy dụa van xin được sống, cuối cùng vẫn bị đâm chết. Tràng máu tanh diễn ra ngay trước mắt vậy mà hắn không thèm chớp mắt.

Cảnh tượng này hắn đã trải qua, lúc nằm ngắm sao ở sa mạc thì đã nghĩ thông suốt mọi sự thế gian, sống chết trên đời.

Đám quan sai cầm Thủy Hỏa côn, la hét khắp phố lao tới, vung vẩy dây xích sắt rất lớn, thanh thế hết phô trương.

Kẻ hành hung đã chạy mất, hoặc có thể nói là đã nhanh chóng trốn khỏi thành Đông Kinh, nhưng mấy bộ khoái này vẫn kiên nhẫn rống to khắp phố, dường như không làm vậy thì không thể hiện được uy phong của mình.

Chỉ hù dọa được bình dân. Trừ thi thể Ngưu Nhị ra, trên đường chỉ còn lại đám bộ khoái diễu võ giương oai.

Uy thế của bọn họ còn không hù được nổi bầy ruồi tham lam. Đầu lĩnh bộ khoái tung chân đá đá thi thể Ngưu Nhị, khiến đám ruồi bu đen như đám mây phải bay đi.

– Ồ, người chết là Ngưu Nhị đây mà! Lão tử đã nói rồi, cứ lăn lộn như thế sớm muộn cũng có ngày chết ở đầu đường, quả nhiên không sai!

Nghe được bộ đầu lên tiếng, mấy bộ khoái khác cũng không diễn kịch nữa, miệng cười toe toét xúm lại quanh thi thể như búp bê vải của Ngưu Nhị cười đùa.

Có người thậm chí còn đánh cuộc, Ngưu Nhị trúng bao nhiêu đao mới chết.

Thấy thi thể Ngưu Nhị bị người ta dùng gậy hoặc chân đẩy qua kéo lại, trong lòng Thiết Tâm Nguyên không biết sao lại dấy lên tâm trạng thỏ chết cáo thương.

Mẫu thân kéo Thiết Tâm Nguyên bỏ đi không nói năng gì, nàng không muốn con mình trông thấy cảnh bi thảm này.

Trên lò thịt xá xíu được lật mặt, hai bà thím dùng xiên sắt kéo khối thịt lên, chuẩn bị mang qua Phiền Lâu. Hiện giờ thịt xá xíu Thiết gia được mọi người ưa chuộng, cho dù đến cả đám sĩ phu ăn uống hát hò trên Phiền Lâu cũng thích ăn món thịt thơm ngon do cửa hàng Thiết gia làm.

Trong chiếc mâm trước mặt Thiết Tâm Nguyên có một ống xương đùi heo lớn, mẫu thân đã chọc tủy xương ra, chỉ còn chờ hắn tới ăn thôi.

Ngày thường hắn thích ăn nhất là tủy xương nhưng hôm nay lại chẳng thèm động miếng nào, ảo não dường như đang suy nghĩ chuyện gì rất phiền muộn. Vương Nhu Hoa nhìn theo ánh mắt con trai, chỉ nhìn thấy màng tường máu nhuộm đen kịt, nàng bèn thở dài rồi tiếp tục đi làm công việc còn dang dở.

– Chưởng quầy, xin rủ lòng thương xót! Cho tiểu nhân xin một ít vải thô!

Một thanh âm rụt rè vang lên trước cửa hàng. Thiết Tâm Nguyên bước ra ngoài, liền trông thấy một đứa trẻ ăn xin đứng trước cửa, đến nam hay nữ cũng khó lòng phân biệt, bèn không khỏi thở dài.

Thiết Tâm Nguyên thuận tay đưa xương heo đang cầm cho nó:
– Chỗ này ta có ống xương, cho ngươi!

Tiểu khất cái nhìn thấy xương heo đầy thịt nuốt nước bọt ừng ực, lắc đầu nói:
– Xin rủ lòng thương, làm ơn cho tôi một miếng vải thô được không? Cũ cũ cũng được!

Thiết Tâm Nguyên liếc cục xương trên tay, nhìn tiểu khất cái kỳ quái:
– Ngươi muốn vải thô cũ làm gì?

Tiểu khất cái lấy tay bẩn dụi dụi mắt:
– Nhị thúc đã chết, tôi định dùng vải thô che mặt cho người.

– Ngưu Nhị trước giờ toàn ăn hiếp người khác, sao ngươi lại giúp hắn? Cháu hắn hả?

Tiểu khất cái khẽ do dự, sau đó nặng nề gật gật đầu chỉ tay ra ngoài nói:
– Chúng tôi đều là cháu hắn cả!

Thiết Tâm tiện mắt, nhìn thoáng ra đường, tròng mắt cứng lại.

Bảy tám đứa nhỏ ăn xin đang vây quanh thi thể Ngưu Nhị, cố gắng đuổi ruồi, không để nó đẻ trứng. Có mấy đứa nhỏ còn cởi áo rách của mình xuống, tạo thành chiếc dù nhỏ che nắng cho thi thể Ngưu Nhị.

Quan sai đã sớm biệt dạng, trời nóng quá nên đám người chuyên chở tử thi không chịu đến, e rằng phải tới chiều tối mới có xe đẩy chở thi thể Ngưu Nhị ra bãi tha ma.

Thiết Tâm Nguyên trông thấy cảnh này, không chút do dự đưa xương heo và một tấm vải thô sạch sẽ cho tiểu khất cái.

Ở cuối phố có một cửa hàng bán quan tài, Thiết Tâm Nguyên hảo tâm nhắc đứa nhỏ.

Sắc mặt tiểu khất cái ảm đạm, lắc lắc đầu quay trở về với đám trẻ con. Bọn chúng dùng mấy nhành cây ghép thành một chiếc xe trượt, sau đó đưa xác Ngưu Nhị lên rồi kéo về phía cửa thành.

Không còn thi thể, đám ruồi cũng bay đi mất. Đám phu canh cầm xẻng ra múc bùn đất vương vết máu cho vào sọt, máu dính trên đã được rửa sạch sẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận