Cuộc sống ở chung vô cùng tốt đẹp, sống lâu trong hạnh phúc, đôi khi Lạc Hải lại thấy ngẩn ngơ, không rõ hơn mười năm khốn khổ đã qua có thật sự từng tồn tại hay chăng.
Mỗi lần như vậy hắn vẫn sinh lòng sợ hãi, lo lắng những ngày tháng bình yên chỉ là giả, sớm muộn cũng bị cướp mất. Có lẽ hai đứa ở với nhau lâu, hắn cũng lây cái tật thích đa sầu đa cảm của Kiều Kinh Ngọc, nội tâm yếu đuối đi nhiều.
Nhưng không sao hết, hắn rất hài lòng trước sự thay đổi hiện tại. Kiều Kinh Ngọc đã thay đổi hắn, hắn cũng đang thay đổi Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Kinh Ngọc luôn ở bên hắn mỗi khi hắn hốt hoảng lo sợ, nhóc con với mái tóc bồng bềnh mềm mại, làn da nhẵn nhụi ấm áp nằm ngủ bên cạnh hắn luôn dùng nhiệt độ cơ thể nói cho hắn biết tất cả đều vô cùng chân thực.
Hằng ngày báo thức kêu vào 6 rưỡi sáng, hắn sẽ dậy nấu ăn, lúc nào Kiều Kinh Ngọc cũng ôm tay hắn không chịu buông, nằm sấp trên ngực hắn ngủ ngon lành.
Vốn dĩ hắn là người tự giác và kỷ luật, thức dậy sẽ không nằm ì trên giường, bây giờ lại quen ngủ thêm một lúc chỉ vì Kiều Kinh Ngọc cần gối ôm hình người.
Đến 7 giờ hắn không thể không dậy nấu ăn, cúi đầu thơm Kiều Kinh Ngọc rồi nhét cái tay cún của cậu vào ổ chăn.
Hắn đi vào bếp, mở tủ lạnh chứa đầy các loại thực phẩm xếp ngăn nắp, một số là hắn và Kiều Kinh Ngọc cùng nhau mua, nhưng hoa quả tươi chắc chắn do mẹ gửi sang, hầu hết đều hợp sở thích của Kiều Kinh Ngọc. Chỉ cần nhìn thấy hoa quả tươi trong tủ lạnh, Lạc Hải sẽ biết ban ngày mẹ đã ghé qua khi hai đứa đi học.
7 giờ rưỡi phải gọi Kiều Kinh Ngọc dậy và giục cậu rửa mặt đánh răng, bình thường Kiều Kinh Ngọc đều rất lề mề, kiểu gì cũng không kịp ăn sáng ở nhà, Lạc Hải chỉ đành cho cậu ăn trên đường đưa cậu đi học, vậy nên trong nhà không thể không chuẩn bị sẵn túi giấy và cốc giấy dùng một lần.
Lúc Lạc Hải không có tiết sẽ lái xe chở Kiều Kinh Ngọc đến trường, thi thoảng còn lên lớp với cậu. Kỳ này lịch học của Kiều Kinh Ngọc tập trung vào buổi sáng, buổi chiều rất ít tiết nên cậu thường đến Đại học A tìm Lạc Hải. Và rồi hai đứa sẽ cùng đi ăn, hoặc là mua nguyên liệu để Lạc Hải nấu ăn cho cậu.
Buổi tối hai đứa vẫn giữ tiết mục xem phim, chỉ cần thời gian dư dả, tắm rửa xong cả hai sẽ về phòng ngủ chiếu phim. Về sau cuối cùng Kiều Kinh Ngọc cũng biết, hoá ra bộ phim đầu tiên cậu xem cùng Lạc Hài trong nhà nghỉ tại thị trấn Sơn Nam là “Chuyện tình sau núi”, hơn nữa còn là bản cut.
Lạc Hải thích xem phim nhưng lại càng thích ngắm Kiều Kinh Ngọc, bởi vậy tiết mục xem phim thường hay lạc đề, hai đứa dần dần lăn ra đất.
Kiều Kinh Ngọc da mịn thịt mềm, còn thường xuyên bị lạnh, vì thế Lạc Hải trải thảm rất dày trong phòng ngủ, mỗi tuần dọn thảm lại tốn thêm một mớ tiền.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Người thân và người yêu đều bên cạnh khiến Lạc Hải cảm thấy hạnh phúc, đôi khi hắn cũng buồn phiền vì không biết xử lý quan hệ với bố mẹ ra làm sao.
Lục Vấn Cảnh và vợ đang cố gắng học cách làm bố mẹ của một cậu trai trưởng thành, Lạc Hải cũng đang học cách duy trì sự thân thiết vừa dễ chịu vừa đúng mực với bố mẹ.
Sau mấy tháng sống chung, cuối cùng Kiều Kinh Ngọc cũng nhớ ra việc này. Khi đi mua thức ăn trong siêu thị để chuẩn bị về nhà, cậu thấy Lạc Hải đang vui bèn thừa dịp nhắc nhở: “Lạc Hải, em cảm thấy sau này anh vẫn phải về nhà ở.”
Thật ra cậu đã muốn bàn bạc với Lạc Hải việc này từ lâu, nhưng thời gian qua hai đứa quá vui vẻ, hằng ngày Lạc Hải cũng luôn hào hứng trang trí tổ ấm nhỏ và nấu các món ăn đa dạng cho cậu, lúc nào cũng chìm trong hạnh phúc sống chung, cậu không muốn làm hắn cụt hứng.
“Sao à?” Lạc Hải đang chọn hoa quả, nghe vậy thì nhìn cậu, nét mặt nghiêm túc hẳn.
Kiều Kinh Ngọc nói: “Anh không giống em, từ bé em đã ở cùng bố mẹ, nhưng anh cần thời gian sống chung với vợ chồng chú Lục.”
Lạc Hải im lặng, dường như đang cẩn thận cân nhắc lời cậu.
Kiều Kinh Ngọc lại bổ sung: “Chắc chắn chú Lục và mẹ Lục đã từng tưởng tượng cuộc sống sau khi anh về nhà, một nhà ba người có thể ở bên nhau mỗi ngày, nhưng bây giờ thời gian của anh bị em chiếm hết rồi.”
Nói tới đây, Kiều Kinh Ngọc có chút áy náy: “Em cảm thấy ngại với có lỗi lắm.”
Lạc Hải nhìn cậu: “Nói linh tinh gì đấy?”
Kiều Kinh Ngọc nói: “Cho nên mỗi tuần anh cứ về nhà mấy ngày đi, em có thể về cùng anh.”
“Thật?”
“Thật.”
Thật ra Kiều Kinh Ngọc đã đến nhà Lạc Hải ở vài lần, mẹ Lục rất tốt và quan tâm cậu, chỉ là có mặt người lớn thì cậu hơi ngại thân mật với Lạc Hải quá.
“Được, vậy thì về.” Lạc Hải nói. Quả thật có đôi lúc hắn không mấy nhạy cảm với quan hệ giữa cha mẹ và con cái, bấy lâu nay cũng không cảm thấy mình ở ngoài có gì không ổn, dù không sống cùng Kiều Kinh Ngọc thì hắn cũng sẽ ở ký túc xá.
“Mai mình về nhé.” Kiều Kinh Ngọc đề nghị.
“Thế tối nay em có thể rủ lòng thương không?” Lạc Hải ngoái đầu hỏi.
“Sao trong đầu anh toàn chuyện đấy không vậy?” Kiều Kinh Ngọc cạn lời.
“Tuổi của anh không nghĩ chuyện đấy mới có vấn đề chứ?” Lạc Hải nói.
“Thôi được…” Thật ra Kiều Kinh Ngọc cũng không thể nói là không mê. Dù sao tuổi của bọn cậu hiện giờ, mỗi sáng sớm thức dậy đều sẽ bị “chào cờ”.
Mua thức ăn xong, hai đứa đi ngang qua quầy hoa quả, Kiều Kinh Ngọc xách một chùm nho bỏ vào xe đẩy: “Nho Kyoho anh thích này.”
Nhờ Kiều Kinh Ngọc ảnh hưởng mà bây giờ Lạc Hải đã có món mình thích ăn, ngày trước hắn không hứng thú với việc ăn gì uống gì. Hắn tưởng mình không ham mu.ốn vật chất lắm, nhưng Kiều Kinh Ngọc dẫn hắn đi ăn đi chơi, dần dà hắn cũng có sở thích riêng.
Chẳng hạn như trò chơi mà hắn thích, bộ phim hắn thích xem, nhà hàng, hoa quả yêu thích và ti tỉ thứ khác…
Cuối cùng hắn cũng sống như một người trẻ bình thường.
Về nhà, Lạc Hải nấu cơm, Kiều Kinh Ngọc nhoài trên lưng hắn ăn kem.
“Anh Hải.”
Nhóc con lại bắt đầu nũng nịu, chỉ khi cậu muốn bám dính mới gọi kiểu này.
Người khác làm nũng vì muốn thứ gì đó hoặc làm điều gì đó, nhưng Kiều Kinh Ngọc lại khác, vì cậu muốn gì đều không cần lên tiếng, Lạc Hải sẽ cho cậu ngay. Cậu làm nũng chỉ vì trong lòng có quá nhiều ngọt ngào, bắt buộc phải đổ ra ngoài một ít mà thôi.
“Anh Hải.” Cậu lại gọi tiếp.
Lạc Hải đang thái cà chua, nhét miếng còn thừa vào miệng cậu: “Em vào bếp làm gì? Em chê mùi dầu khói cơ mà?”
Từ khi hai đứa sống chung, Lạc Hải chưa từng cho cậu vào bếp, thức ăn cũng bê đến tận miệng cậu.
Kiều Kinh Ngọc nói: “Nhớ anh.”
Thật ra là cậu nghịch điện thoại chán quá nên vào bếp ngó thử.
Lạc Hải: “Đừng ăn nhiều kem quá, nhấm nháp chút thôi được rồi.”
Sức khoẻ của Kiều Kinh Ngọc vẫn còn yếu, sức đề kháng kém, đi gió hay bị lạnh cũng dễ sốt, bụng dạ yếu, ăn uống dễ bị khó tiêu.
Lạc Hải bó tay hết cách, chỉ đành kiểm soát việc ăn uống của cậu. Hai đứa hiếm khi đi ăn hàng mà cơ bản đều nấu tại nhà, Kiều Kinh Ngọc ăn quen cơm Lạc Hải nấu nên cũng chán thức ăn ngoài.
Kiều Kinh Ngọc vội vàng gặm mấy miếng kem, thật ra cậu cũng không muốn ăn nữa rồi: “Vậy phải làm sao? Còn nhiều lắm này.”
“Đưa anh ăn.” Lạc Hải há miệng, Kiều Kinh Ngọc đưa kem cho hắn cắn một miếng.
Hắn đứng xào rau, Kiều Kinh Ngọc nhoài trên lưng hắn đút hắn ăn kem. Hắn có thể ăn thức ăn thừa của Kiều Kinh Ngọc mà không mảy may do dự, đây là thói quen đã hình thành từ rất lâu trước kia.
Lạc Hải nhanh chóng ăn hết que kem, kem chảy dính vào tay Kiều Kinh Ngọc, hắn rút một tờ giấy ướt lau sạch tay cho cậu.
“Chuẩn bị ăn cơm thôi.” Lạc Hải nói.
Kiều Kinh Ngọc khen ngợi tay nghề của hắn hết lời, còn đòi bê thức ăn ra bàn nhưng Lạc Hải không cho.
Đối với Lạc Hải, Kiều Kinh Ngọc có thể vào bếp xem hắn nấu ăn đã là hình ảnh vô cùng ấm cúng, dù Kiều Kinh Ngọc không khen hắn hay không làm gì cả, hắn cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện.
Ăn xong, Lạc Hải vừa nâng tạ vừa giám sát Kiều Kinh Ngọc đi bộ trên máy chạy.
Thật ra ngày trước hắn không có thói quen này, chẳng qua thể lực của Kiều Kinh Ngọc quá kém, lại không thích vận động, lúc nào làm.tình cũng kêu đau hết chỗ nọ chỗ kia, tay mỏi chân mỏi eo mỏi.
Lạc Hải cảm thấy nhất thiết phải giám sát cậu rèn luyện chăm chỉ, trong quá trình giám sát thì hắn cũng bắt đầu nâng tạ.
Kiều Kinh Ngọc đang vận động với tốc độ rùa bò trên máy chạy bộ, thấy hắn lại nâng tạ thì cau mày: “Lạc Hải, anh đừng nâng tạ nữa, cơ bắp của anh cứng lắm rồi đó. Anh còn nâng tiếp thì nó cứng như thép mất, em ôm anh ngủ cũng thấy không thoải mái!”
Nghe vậy, Lạc Hải vội vàng bỏ dụng cụ tập gym xuống: “Biết rồi, anh tập bừa thôi, còn không phải vì giám sát em à.”
Kiều Kinh Ngọc lại tiếp tục kiếm chuyện: “Anh phiền ghê, sao cứ canh em suốt thế? Em có phải trẻ con đâu mà, em sẽ đi bộ đủ ba mươi phút.”
“Được, anh không canh em.” Lạc Hải nói: “Anh đi làm bài tập, em tự đi bộ đi.”
Kiều Kinh Ngọc vừa đi chậm rì rì vừa liếc trộm Lạc Hải, thấy hắn đã về phòng thật, cậu làm bộ làm tịch một lúc bèn nhảy tót xuống.
Cậu không muốn hoạt động một chút nào. Lạc Hải hay thật, nghĩ ra cái trò dở hơi đi bộ trên máy chạy.
Kiều Kinh Ngọc nằm dí trên sô pha nghịch điện thoại, em mèo lại gần cọ chân cậu rồi kêu liên tục.
Vết thương ngoài da của nó đã khỏi hẳn, bệnh về da cũng hết, lông vừa trắng vừa sạch sẽ vô cùng, nhìn có vẻ tràn đầy năng lượng.
Lạc Hải định mấy hôm nữa đưa nó về trường, song Kiều Kinh Ngọc nuôi lâu có tình cảm, không nỡ đưa nó về để nó đi lang thang. Tuy sinh viên trong trường đều rất thích nó và thường xuyên cho nó hắn, nhưng sao chăm cẩn thận như ở nhà được?
“Méo mèo meo…” Kiều Kinh Ngọc xoa đầu em mèo: “Em đói rồi hả?”
“Anh kiếm gì cho em ăn nhé.”
Cậu đứng dậy đi vào bếp, em mèo theo sau chân cậu, trong bếp có nửa hộp pate chiều nay mèo ăn thừa.
Lúc lấy pate, Kiều Kinh Ngọc phát hiện trong tủ lạnh còn có một hộp bánh kem của tiệm bánh cậu hay mua, không biết Lạc Hải mua khi nào mà không nói với cậu.
Cậu mang cả pate lẫn bánh kem ra thảm ngoài phòng khách, em mèo ngồi cạnh chân cậu, một người một mèo bắt đầu ăn bữa phụ.
Lạc Hải viết code trong phòng, nghe bên ngoài im phăng phắc mới cảm thấy bất thường. Trước đây mỗi lần bắt Kiều Kinh Ngọc vận động, cậu không khát nước thì cũng than mệt, chốc muốn cái này chốc cần cái kia, sao hôm nay lại yên ắng thế? Hắn ra phòng khách ngó thử, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Kiều Kinh Ngọc vừa ăn vừa trêu mèo đến là thích chí, đã sớm quên béng việc “đi bộ”, ngẩng đầu thì bắt gặp Lạc Hải đang đứng cách vài mét, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Cậu cực kỳ chột dạ, theo bản năng bỏ bánh kem xuống.
Lạc Hải nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi bước đến bên cậu. Bánh kem trên bàn đã vơi quá nửa, thảo nào cơm tối không chịu ăn nhiều, xem ra cũng không phải lần đầu lén lút ăn vặt sau lưng hắn.
Kiều Kinh Ngọc bị hắn nhìn mà mất tự nhiên, cau mày nói: “Em phải biểu tình, sau này anh không thể ép em vận động, cũng không thể quản lý việc em ăn vặt.”
Lạc Hải bật cười, vì vẫn đang đeo kính nên nụ cười trông cực kỳ mặt người dạ thú: “Được thôi, lát nữa bụng khó chịu đừng trách anh không quan tâm em là được.”
“Bao giờ đi viện đừng kêu anh đi cùng em là được.”
“Không tập thể dục cũng ok, chốc nữa đừng ỉ ôi với anh là đau eo đau chân, sắp chết rồi…”
“Á!” Kiều Kinh Ngọc bịt tai, linh cảm hắn sắp nói những lời không lọt tai.
Bỗng dưng Hải Hải lại im lặng, ôm cậu từ phía sau, cố định cậu trước ngực. Kiều Kinh Ngọc ngơ ngác, chưa kịp hiểu ra sao thì nửa người trên đã không thể nhúc nhích.
“Không phải em thích ăn kem à? Sao không ăn nữa?” Giọng nói trầm thấp vang bên tai mang theo hơi nóng đầy trêu ghẹo, Lạc Hải lấy ngón tay quét kem trên bánh rồi cho vào miệng cậu, vừa ngoáy vừa nói: “Ăn đi, liếm sạch.”
“Ưm…”
Kiều Kinh Ngọc ngậm ngón tay Lạc Hải, kem trắng dính trên cánh môi hồng hào, cậu “ư ư” muốn tránh nhưng gáy bị Lạc Hải giữ chặt, hoàn toàn không tránh nổi.
Phòng khách nhanh chóng vang lên tiếng nước rất nhỏ.
Kiều Kinh Ngọc ngửa mặt nằm trong lòng Lạc Hải, mắt nhắm nghiền, hàng mi dày khẽ run rẩy, nước bọt chảy ra theo ngón tay của Lạc Hải.
Ngón tay linh hoạt dính kem ra vào khoang miệng cậu, dường như đang bắt chước động tác cắm rút nào đó, rất gợi tình.
Kiều Kinh Ngọc không giãy ra được, chỉ đành ngoan ngoãn liếm sạch kem trên ngón tay hắn, dáng vẻ cực kỳ.dâ.m đãng.
Đôi mắt ướt át của cậu dại đi vì thiếu oxy, toát ra vẻ mỏng manh ngây thơ mà trong trẻo, bộ dạng yếu đuối này lập tức thổi bùng thú tính ẩn náu trong nội tâm Lạc Hải đã lâu.
Hắn cúi đầu hôn Kiều Kinh Ngọc, luồn lưỡi vào khoang miệng nóng ướt, cướp đoạt từng chút kem trong miệng Kiều Kinh Ngọc rồi liếm sạch sẽ.
“Ưm… ưm ưm…”
Kiều Kinh Ngọc rầm rì như chó con kêu, hành động từ chối gián đoạn vì nụ hôn ngấu nghiến, chỉ có thể ôm cổ Lạc Hải, nhẹ nhàng vuố/t ve gáy hắn.
Cử chỉ dịu dàng ấy vỗ về tâm trạng nóng nảy của Lạc Hải, hắn bắt đầu thả lỏng hơn, động tác cũng chậm lại, quấn quýt hôn Kiều Kinh Ngọc.
Hơi thở quyện vào nhau nóng rực, Lạc Hải bế Kiều Kinh Ngọc lên ôm vào lòng. Vóc dáng hai đứa chênh lệch rõ mồn một, Kiều Kinh Ngọc nõn nà nằm trong vòng tay hắn trông cực kỳ dễ bắt nạt.
“Cục cưng, yêu em quá…” Lạc Hải thủ thỉ, cắn dá/i tai Kiều Kinh Ngọc, hơi nóng phả ra khiến người trong lòng run rẩy.
Hiếm khi Lạc Hải nói những lời âu yếm như “em yêu”, “cục cưng”, “anh yêu em” trong lúc tỉnh táo, hầu như chỉ nói trên giường.
Tiếng “em yêu”, “cục cưng” của hắn làm Kiều Kinh Ngọc đỏ bừng mặt, chừng như đánh mất linh hồn, ngay cả mình họ gì cũng quên tiệt, bình tĩnh lại mới nhận ra chẳng biết quần đã bị cởi từ khi nào.
Lạc Hải tách đôi chân trắng bóc của cậu ra, Kiều Kinh Ngọc ngại ngùng muốn khép lại nhưng Lạc Hải cầm chặt thằng em của cậu.
“Á!”
Chỗ hiểm bị người khác nắm lấy, cậu ưỡn lên, nếu không phải Lạc Hải đang ôm rịt thì gần như cậu đã tuột khỏi tay hắn.
Lạc Hải cúi đầu, hôn khắp cần cổ cậu, nhẹ nhàng trấn an: “Ngoan, anh làm em thoải mái.”
“Không… không được…” Kiều Kinh Ngọc lầm bầm, quay sang thấy em mèo đang ngồi xem bên cạnh bèn túm tóc Lạc Hải, nhỏ giọng xin tha: “Vào phòng… Vào phòng… Lạc Hải…”
Lạc Hải gặng hỏi cậu: “Em gọi anh là gì?”
“Chồng… Chồng ơi!” Kiều Kinh Ngọc gọi một cách bất chấp, vẫn cực kỳ xấu hổ khi gọi “chồng ơi” gì gì đó, cảm thấy Lạc Hải học hư rồi.
Lạc Hải hưng phấn, bế ngang cậu đi vào phòng, ném cậu xuống ổ chăn.
Quần áo ở nhà vướng víu bị lột sạch sẽ, Kiều Kinh Ngọc được Lạc Hải ôm trong lòng tuốt cho, bàn tay đang làm việc xấu vô cùng thành thạo, dùng sức vừa đủ mà vẫn dịu dàng, là thành quả Lạc Hải vất vả học tập.
Lần đầu làm cho Kiều Kinh Ngọc, cậu đã không chịu nổi sức tay của hắn mà khóc lóc kêu đau, nói hắn mạnh tay quá, bây giờ làm nhiều hắn đã nắm được chừng mực.
Lạc Hải tuốt lên xuống bộ phận non nớt, cúi đầu ngắm nét mặt vui sướng do mình làm của Kiều Kinh Ngọc.
Lòng bàn tay và dư,ơng vật ma sát sinh ra dòng điện yếu ớt, nhanh chóng bao trùm khắp cơ thể, Kiều Kinh Ngọc cắn răng, nghiêng đầu tựa vào ngực Lạc Hải, run rẩy nhấp nhổm trong lòng hắn.
Cậu vô thức uốn éo eo mông, bật ra tiếng “ư ư a a” không kiềm chế được sau khi Lạc Hải làm nhanh hơn, và rồi kho.ái cảm ngập đầu, hai chân co giật dang rộng, ưỡn lưng bắn ra.
Kiều Kinh Ngọc run rẩy nằm liệt trong ngực Lạc Hải, hé môi hít thở khó khăn. Ham m.uốn được giải tỏa cuốn theo thể lực vốn chẳng nhiều nhặn gì của cậu, cả người cậu bủn rủn như sắp tan thành vũng nước, mặt đỏ ửng, ý thức mơ màng.
Lạc Hải hôn mặt cậu, đặt cậu nằm thẳng lên giường.
Hắn tách hai chân Kiều Kinh Ngọc, đôi chân mềm nhũn gần như không chống lên nổi nhưng vẫn ngoan ngoãn mở ra.
Lạc Hải thích dùng tay làm cho cậu một lần trước rồi tranh thủ lúc này tiến vào trong cậu, bởi vì lúc này Kiều Kinh Ngọc luôn cực kỳ ngoan và mềm mại, miệng nức nở nhưng không phản kháng mảy may, nói chung là ngoan hết sức.
Vừa nãy khi giúp Kiều Kinh Ngọc bắn ra bằng tay, Lạc Hải đã nới lỏng cho cậu, khoá.i cảm kíc.h thích gần như khiến Kiều Kinh Ngọc xem nhẹ sự khó chịu lúc mở rộng.
Gel bôi trơn đầy trong lỗ sau mềm mại chảy một ít ra ngoài, Lạc Hải đỡ eo Kiều Kinh Ngọc, chậm rãi cắ,m vào.
Tiếng nước d.âm đãng nháy mắt vang lên, đấy là âm thanh khi thằng em to lớn chen vào vách trong đầy gel bôi trơn, thậm chí trong quá trình đi vào, gel bôi trơn trong suốt còn tràn ra rất nhiều.
“Nhóc cá voi, em phun nước kìa.” Lạc Hải thẳng eo đâm lút cán, còn không quên cắn tai chòng nghẹo Kiều Kinh Ngọc.
“Ức…” Kiều Kinh Ngọc bật ra tiếng rên khó chịu, cảm giác ruột bị lấp đầy khiến cậu cảm thấy mình sắp thở không ra hơi.
Cậu run giọng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở: “Chậm thôi… To quá… Khó chịu lắm…”
Kích cỡ của Lạc Hải thật sự tỉ lệ thuận với chiều cao của hắn, dù đã làm rất nhiều lần thì cậu vẫn có chút khó chịu.
“Được, bọn mình làm từ từ.” Lạc Hải hôn chóp mũi cậu, thân trên rắn chắc mướt mồ hôi.
Thật ra hắn không phải người phóng túng, tính tình cũng không nôn nóng, nhưng không biết vì sao mỗi lần là.m tình với Kiều Kinh Ngọc, hắn đều kích động như lần đầu tiên.
Lần đầu của hai đứa ở ngay trên chiếc giường này, khi ấy Kiều Kinh Ngọc còn sợ đau hơn, hắn cũng không biết nhiều lắm, thử mấy lần mới vào được mà chẳng bao lâu đã bắn, nhanh hơn cả lúc hắn qu.ay tay.
Kiều Kinh Ngọc còn vì thế mà nghi ngờ hắn không được. Cho nên mỗi lần sau đó Lạc Hải đều dùng hết bản lĩnh, mục đích là muốn rửa nhục, chứng minh mình rất được.
Lạc Hải nghĩ đến đấy, trong phút chốc máu nóng cả người dồn xuống thâ/n dưới, vỗ mông Kiều Kinh Ngọc làm hai cánh mông kẹp chặt hơn, cửa sau vừa nóng vừa chặt khiến tế bào toàn thân hắn đói khát khó nhịn./
Vì thế mỗi lần đâm vào đều như mưa rền gió dữ, Kiều Kinh Ngọc vừa khóc vừa bò lên trước, lại bị hắn túm cẳng chân lôi về. Sự sung sướng nồng nhiệt kéo dài quá lâu, Kiều Kinh Ngọc không chịu nổi cất giọng xin tha, sau cùng tiếng nức nở ban đầu gần như trở thành tiếng kêu vỡ òa.
Rốt cuộc Lạc Hải cũng không dám thái quá, ôm cậu dỗ dành mãi.
Kiều Kinh Ngọc khóc thút thít run bần bật trong lòng hắn, không cho hắn chạm vào nơi ấy nữa, càng không cho cắ,m vào: “Đâm tiếp thì mắt nổ đom đóm mất!”
Lạc Hải không còn cách nào, thằng em dưới háng vẫn đang cứng, lời ngon tiếng ngọt thương lượng với cậu, cuối cùng cọ trong bắp đùi cậu để ra.
Dịch thể nhớp nháp dính đầy mông, Kiều Kinh Ngọc ghét muốn chết.
Lạc hải lấy giấy ướt lau sạch cho cậu, đoạn vuố/t ve mặt cậu: “Anh bế em đi tắm nhé?”
“Không muốn nhúc nhích đâu…” Kiều Kinh Ngọc xụi lơ, kiệt sức tựa trong khuỷu tay Lạc Hải: “Người còn khó chịu, cứ dính dính.”
Lạc Hải ôm cậu: “Thế thì nghỉ đã, em ngủ đi, ngủ rồi anh bế em đi tắm.”
Kiều Kinh Ngọc đáp “ừm”. Cậu nhắm mắt, gối tay Lạc Hải ngủ thiếp đi.
Lạc Hải ngắm khuôn mặt khi ngủ của cậu hồi lâu cũng không nỡ rời mắt, cuối cùng thơm lên mặt cậu.
“Ngủ ngon, cục cưng của anh.”