Miêu Húc thấy vậy, giả vờ thản nhiên hỏi: “Sao ít món thế?”
Vương Dần Nhất thở dài nói: “Hai ngày nay đồ ăn mang theo còn chưa ăn hết, có lẽ là ăn không ngon, tốt nhất nên mang ít đi, tránh lãng phí.”
Miêu Húc nghĩ thầm, xem ra Chiêu Chiêu không dùng đồ ăn đổi thẻ nữa rồi.
Chờ đến cuối tuần, Miêu Húc từ siêu thị mua một đống khoai lát trở về, một túi đóng gói lớn có thật nhiều túi nhỏ, anh trộm giấu đi, nhân lúc Vương Dần Nhất ở phòng khác thì gọi Chiêu Chiêu qua, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi lấy thẻ.”
Miêu Húc dẫn Chiêu Chiêu ngồi ở trên giường, mở từng bao khoai lát, từ bên trong tìm kiếm tấm thẻ Chiêu Chiêu thiếu, nếu là thẻ mới liền đưa cho Chiêu Chiêu, là thẻ cũ thì niêm phong lại để dành ăn.
May mắn vận khí không tồi, vừa mở vài túi đã gom đủ, Chiêu Chiêu vui vẻ xoay vòng vòng, tay nắm chặt tấm thẻ, lần sau đi nhà trẻ đã có thể đổi lấy đồ chơi rồi.
Miêu Húc nhìn bạn nhỏ cười ngây ngô cũng cười rộ lên theo.
Hạnh phúc của một đứa trẻ thực ra rất đơn giản, chỉ cần điều ước nhỏ nhoi của nó được thực hiện là nó sẽ vui vẻ cả ngày.
Nhưng Chiêu Chiêu đang vui mừng lại đột nhiên im lặng.
Miêu Húc hỏi: “Sao vậy? Còn muốn gì nữa không?”
Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút, sau đónhẹ nhàng kéo tay áo Miêu Húc, ra hiệu Miêu Húc đi theo nhóc.
Miêu Húc bị lôi ra khỏi giường, đứa nhỏ kéo người lớn ra khỏi phòng, trực tiếp đi lên cầu thang, hình như là đi thư phòng trên tầng hai.
Sau khi vào phòng làm việc, Chiêu Chiêu buông Miêu Húc ra, tìm bút vẽ và tập vẽ rồi phác họa lên đó.
nhóc vẽ hộp cơm vịt giống hệt như thật, giơ lên cho Miêu Húc xem, sau đókhoa tay múa chân nửa ngày, có chút lo lắng.
có thể đưa thức ăn cho người khác không? Anh ấy thực sự đói và đáng thương.
Miêu Húc phải mất một thời gian dài mới hiểu được ý của Chiêu Chiêu, vốn tưởng rằng Chiêu Chiêu dùng đồ ăn trong hộp cơm để trao đổi thẻ với những đứa trẻ khác.
Người bạn cùng lớp đó khổ sở đến vậy sao, ở nhà trẻ thậm chí còn không có đủ cơm ăn.
Vương Dần Nhất đưa cho Chiêu Chiêu một bữa ăn nhẹ, theo lý mà nói, nhà trẻ có bữa trưa tươm tất nên đứa trẻ sẽ không đói đến thế.
Miêu Húc kiên nhẫn hỏi Chiêu Chiêu: “Con muốn cho đứa trẻ nào ăn? Tên là gì? Là loại động vật gì?” Sau khi tìm hiểu xong anh sẽ nói với giáo viên rằng không nên để đứa trẻ bị đói.
Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút, cúi đầu bắt đầu vẽ lên giấy vẽ, vẽ xong đưa cho Miêu Húc xem.
Miêu Húc giật mình khi nhìn thấy nó.
Chiêu Chiêu vẽ một con mèo, con mèo có bộ lông mềm mại và trông giống như một quả bóng lông lớn, đặc biệt là vòng lông dài màu trắng quanh cổ, rất dễ thấy, có đôi tai nhọn và một cái đuôi to, trên mặt có một ít lông đen. Như thể đeo một chiếc mặt nạ nhỏ, Chiêu Chiêu đặc biệt dùng bút chì màu xanh để vẽ đôi mắt xanh cho nó.
Miêu Húc sửng sốt, đây không phải là… con mèo ragdoll sao?
Thứ hai, Miêu Húc nói Vương Dần Nhất nhét đầy hộp cơm vịt, Vương Dần Nhất hơi kỳ lạ nhưng anh ta đã làm theo yêu cầu. Miêu Húc đã thỏa thuận với Chiêu Chiêu vào cuối tuần và Vương Dần Nhất đã gửi đứa trẻ đến trường mẫu giáo với hộp cơm trưa của mình.
Trong giờ nghỉ trưa Miêu Húc chạy thẳng đến nhà trẻ, mỗi lần ba bước thành hai bước chạy ra ngoài lớp của Chiêu Chiêu, sau khi trao đổi với giáo viên một lúc, giáo viên mới cho Chiêu Chiêu ra ngoài đưa cho anh.
Chiêu Chiêu ôm hộp cơm trưa con vịt vào lòng.
Miêu Húc nắm lấy tay Chiêu Chiêu, thì thầm với nhóc những biện pháp phòng ngừa, Chiêu Chiêu mang vẻ mặt anh hùng, cầm hộp cơm như một túi thuốc nổ.
”Dù sao trước đây con đã làm gì thì hôm nay hãy làm đi. Đừng sợ, chú đang theo dõi con và sẽ bảo vệ con nếu có chuyện gì xảy ra.” Miêu Húc an ủi đứa trẻ.
Chiêu Chiêu thầm nghĩ, mình không sợ, con mèo này rất đáng yêu.
Vương Anh Chiêu cầm hộp cơm lặng lẽ đi đến cuối hành lang, ở đó có lối thoát hiểm nhưng cửa thường đóng, không biết hôm nay vì sao lại mở ra một khe hở.
Chiêu Chiêu dùng sức đẩy cửa hành lang ra, đặt hộp cơm xuống đất, gõ cửa vài lần rồi lùi lại im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, sau cánh cửa thấp thoáng một con thú, đầu tiên nó duỗi đôi chân thăm dò giẫm xuống đất, sau khi xác định chỉ có một người và không có nguy hiểm nào khác, nó mới chậm rãi bước ra ngoài.
Đó là một con mèo lông dài, tứ chi và bụng trắng như tuyết, mặt và đuôi sặc sỡ, là một cục lông bông lớn, giống như một cuộn lông cuộn tròn, nhưng lông có chút lộn xộn, nhìn có vẻ bụi bặm.
Sau khi nhìn quanh và chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, nó dùng chân kéo hộp cơm ra và chuẩn bị ăn.
Lúc này Miêu Húc vội vàng lao ra, tóm lấy con mèo, giữ chặt trong tay, không cho nó cử động.
Con mèo sợ đến nỗi lông nó nổ tung, toàn bộ lông trên người nó dựng đứng lên, kích thước của nó trong nháy mắt phồng lên, đôi mắt xanh mở to, nó vùng vẫy trong sợ hãi, duỗi móng vuốt ra để cào Miêu Húc. Miêu Húc bị bị bộ lông dài quất lên mặt, trong chớp nhoáng, mở miệng nói: “Đừng nhúc nhích! Cảnh sát.”
Con mèo đột nhiên ngừng cử động, giống như bị ấn nút tạm dừng, một lúc sau, nó hơi nghiêng đầu nhìn Miêu Húc với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, trong mắt có vẻ ngây thơ như một biển sao.
“Meo?”
Miêu Húc cũng ngạc nhiên không kém, anh ấn con mèo trong tay, ngón tay gần như chìm vào bộ lông mềm mại của con mèo, cảm xúc phức tạp hỏi: “Millian?”
*
Mọi thứ sau đó đều làm như thường.
Miêu Húc ngay tại chỗ liên lạc với Hùng Hùng và nói Chiêu Chiêu quay lại lớp học để tiếp tục học, khi Chiêu Chiêu rời đi, vừa đi vừa lưu luyến, anh rất miễn cưỡng chia tay con mèo ragdoll lớn. Con mèo ragdoll không trách Chiêu Chiêu đã dụ dỗ nó xuất hiện, đồng thời nói thân thiện vẫy tay với đứa trẻ nói lời cảm ơn vì bữa trưa.
Khi Hùng Hùng chạy tới, búp bê vải đang cúi đầu cắn miếng thịt viên trong hộp cơm, mặt vùi vào đồ ăn, hình như thực sự rất đói…
Thấy tình trạng của Milian không sao, Hùng Hùng đã đưa con mèo đến đồn cảnh sát gần đó để lập biên bản sự việc, Miêu Húc đã báo cáo đơn vị và yêu cầu Hùng Hùng sau đó cung cấp giấy chứng nhận cho anh ta rồi cùng anh ta đến đồn cảnh sát.
Hùng Hùng tìm được một căn phòng trong đồn cảnh sát, viên cảnh sát ngồi vào bàn, con mèo ragdoll ngồi xổm trên bàn, xung quanh có mấy người.
Trước khi bắt đầu, cảnh sát Hùng Hùng hỏi con mèo: “Cậu có thể thay đồ lại trước được không?”
Mèo ragdoll nghiêng đầu lễ phép nói: “Tôi không có quần áo để mặc, lại rất bẩn, quá không thích hợp, như vậy cũng không sao.”
Đây là Miêu Húc lần đầu tiên nghe Milian nói chuyện, giọng Milian dịu dàng như ảnh selfie của anh ta, anh ta nói hơi chậm rãi, giọng điệu shota nhẹ nhàng.
Con mèo nổi tiếng trên mạng lại lên tiếng, Miêu Húc nhìn ngơ ngác, cảm thấy thế giới thật kỳ diệu.
Hùng Hùng ra hiệu cho Milian: “Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện đó.”
Hai bên trao đổi thông tin, Milian biết rằng công ty đã gọi cảnh sát cho anh ta, và những gì xảy ra với Milian còn ly kỳ hơn nhiều.
Milian biết rằng trong phần bình luận của anh luôn có những người bình luận tục tĩu, anh cảm thấy có chút bất an, nhưng không ngờ rằng có người sẽ moi ra thông tin thật rồi đến trước cửa nhà anh ta.
Tên trộm mèo đã đánh cắp anh ta khỏi nhà.
Miêu Húc không khỏi hỏi: “Cậu đã từng chuyển đi một lần, hản là đã hết sức cảnh giác. Tên trộm đó làm sao đột nhập vào nhà cậu được?”
Milian xấu hổ cúi đầu nói: “Tôi rất ngại phải nói điều này, bởi vì tôi thường xuyên phải quay video hoặc phát sóng trực tiếp, thay đổi qua lại rất phiền phức. Đôi khi tôi sẽ lén lút dùng hình dạng con mèo của mình để nhận chuyển phát nhanh hoặc đổ rác vào ban đêm.”
Miêu Húc: “…”
Hùng Hùng mặt không thay đổi nói: “Tiếp tục nói.”
Milian cho biết sau khi bị bắt, anh rất hoảng sợ và cảm thấy rất sợ hãi.
”Người đó… thật đáng sợ.” Búp bê vải vừa nói vừa nức nở, nước mắt lưng tròng, đôi mắt xanh như hóa thành nước, “Tên đó đã làm điều này điều nọ với tôi.”
Miêu Húc rất đau lòng khi một con mèo xinh đẹp và dễ thương như vậy lại bị bắt nạt.
Cảnh sát Hùng Hùng không lòng vòng, cẩn thận hỏi: “Cái này cái kia là gì?”
Milian ngẩng đầu giận dữ nói: “Tên đó xoa người tôi, chạm vào lông tôi và kéo tai tôi.”
Miêu Húc: “……”
Có vẻ như tên trộm mèo thực sự không biết rằng Milian có thể biến thành người và chỉ đơn giản coi anh ta như một con mèo lông dài.
Milian kể rằng sau khi tên đó chơi xong, anh ta cho nó vào túi rồi mang đi rồi nhốt vào một căn phòng nhỏ.
Những ngày tiếp theo thực sự đáng sợ, tên trộm mèo tuy có vẻ thích mèo nhưng lại không quan tâm đến thú cưng, Milian bị giam cầm và không dám biến thành hình dạng con người, dựa vào thức ăn thô của người nọ miễn cưỡng vượt qua mấy ngày.
Milian dù sao cũng là một con người nên cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn thoát.
”Nhưng tôi bị người đó phát hiện, tên đó cứ đuổi theo tôi.” Ragdoll tiều tụy nói: “Sau đó tôi nhìn thấy một trường mẫu giáo bên cạnh nên trốn vào trong đó.”
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Milian vẫn ẩn náu trong trường mẫu giáo.
Hùng Hùng liên tiếp hỏi mấy câu: “Vậy là cậu đã trộm đồ ăn của đứa nhỏ? Tại sao không chọn cách nhờ giáo viên mầm non giúp đỡ?”
Con mèo ragdoll giơ chân lên, sờ sờ bộ lông cổ dài, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Tôi không lén lút ăn, tôi đã trả tiền.”
Anh ta cúi đầu lấy từ bộ lông dài ra một chiếc túi nhỏ, đẩy trước mặt cảnh sát rồi nói: “Mặc dù tôi không có điện thoại di động nhưng tôi có mang theo một chiếc ví đựng tiền xu. Lúc đầu tôi không biết mấy đứa trẻ trong trường mẫu giáo cũng là động vật nên tôi không dám mở miệng nói chuyện vì sợ làm người bình thường sợ hãi, nhưng tôi cũng đói quá nên phải đổi một ít tiền lẻ lấy một ít đồ ăn.”
Những cảnh sát khác có mặt ở đó ít nhiều đều có vẻ mặt phức tạp, chỉ có Hùng Hùng vẫn bình tĩnh hỏi: “Vậy là anh cũng trộm quầ,n lót của trẻ em?”
Milian nghe vậy lắc đầu: “Tôi không phải kẻ bi,ến thái, cũng không làm chuyện gì ghê tởm như vậy. Sau này tôi mới biết trường mẫu giáo này toàn là người có thể biến thành động vật. Đúng lúc tôi muốn hỏi ai đó giúp đỡ với, tôi tìm thấy…”
Mèo ragdoll hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi phát hiện ra rằng người đó cũng đang ở trong trường mẫu giáo!”
Hùng Hùng và Miêu Húc nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.
Khi Milian vừa nói rằng anh ta không ăn trộm đồ lót của đứa trẻ, Miêu Húc đoán rằng tên trộm mèo chắc chắn đã theo Milian vào nhà trẻ và sau đó ở lại nhà trẻ.
Tên đó phát hiện ra trường mẫu giáo đầy động vật chắc đột nhiên trở nên phấn khích và bắt đầu ăn trộm đồ của trẻ em, cuối cùng còn lấy trộm cả đồ lót.
Milian sợ quá không dám ra ngoài, nhưng anh cũng rất đói, may mắn thay anh đã gặp được Chiêu Chiêu. Anh ta không dám đưa thêm tiền nên ban đêm đi tìm một tấm thẻ ở gần một cửa hàng nhỏ, dùng nó để đổi lấy hộp cơm trưa với Chiêu Chiêu.
”Tiểu Hổ thật là một đứa bé ngoan.” Mèo Ragdoll cảm khái nói: “Phát hiện tôi ăn không đủ nên hộp cơm mỗi ngày đều có nhiều thịt.”
Miêu Húc ho khan.
Vương Dần Nhất có lẽ sẽ phát điên nếu phát hiện ra bữa ăn thêm mà mình chuẩn bị kỹ lưỡng đã bị một con mèo ăn mất.
Tại thời điểm này, mọi thứ cuối cùng đã được giải quyết.
Hùng Hùng nghiêm túc chỉ trích hành vi không gọi cảnh sát của Milian và yêu cầu anh ta cung cấp thông tin chi tiết, bao gồm cả căn phòng tối của anh ta ở đâu và diện mạo của người đó như thế nào. Hùng Hùng ngay lập tức cử người ra ngoài bắt người rồi phát hiện trong nhà trống rỗng, nhưng họ đã nắm được rất nhiều manh mối và tin rằng sẽ sớm bắt được tên trộm mèo biế.n thái.
Lăn lộn đến tận đêm khuya, Hùng Hùng cuối cùng cũng nói với Milian: “Tôi sẽ phái người đưa cậu trở về.”
Milian sợ đến mức nhảy khỏi bàn như một quả bóng nảy: “Tên trộm còn chưa bắt được, tôi sẽ không quay lại đâu, tôi sợ.”
Hùng Hùng nói: “Chúng tôi sẽ bố trí người túc trực gần nhà cậu.”
Milian vẫn lắc đầu, nước mắt lưng tròng nói: “Tôi không đi.”
Hùng Hùng ôm ngực hỏi: “Vậy cậu cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”
Đôi tai của Milian cụp xuống, trông như một kẻ yếu đuối bất lực, nhỏ bé đáng thương, nhìn những cảnh sát với ánh mắt cầu xin và nói: “Các anh có thể cho tôi ở được không?”
Hùng Hùng nói: “Phòng giam ở đồn cảnh sát hình như còn trống.”
Nghe vậy con mèo ragdoll run rẩy cơ thể như sắp ngất đi, nói: “Anh nhẫn tâm cho tôi sống trong phòng giam sau khi lang thang nhiều ngày như vậy sao?”
Hùng Hùng suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Miêu Húc.
Miêu Húc kỳ quái hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Hùng Hùng nói: “Cậu không phải là fan của cậu ta sao? Thu lưu cậu ta đi.”