Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 94: Buổi ra mắt phim


Miêu Húc tỉnh dậy, mở mắt ra, sửng sốt.

  Vương Dần Nhất lại biến thành hổ, đầu to kề sát gối Miêu Húc, nằm nghiêng, hai chân ôm lấy vòng eo thon của Miêu Húc.

  Không biết gần đây xảy ra chuyện gì, Vương Dần Nhất cảm thấy thoải mái sẽ tự động biến thành hổ, bình thường thì không sao, nhưng tình trạng này đặc biệt nghiêm trọng sau khi vận động buổi tối.

  Thường thường khi ngủ say, Miêu Húc sẽ phát hiện người xung quanh đều biến thành lông xù xù.

  Có khi Vương Dần Nhất cũng không biết, buổi sáng tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy mê mang mộng bức.

  Miêu Húc sẽ không cảm thấy phiền phức, ngược lại, đây là dấu hiệu cho thấy Vương Dần Nhất hết lòng tin tưởng anh.

  Chỉ là đang là mùa hè, hổ lớn treo lủng lẳng tứ chi trên người nên hơi nóng.

  Nhưng Miêu Húc lại không nỡ cử động vì sợ đánh thức con hổ đang ngủ.

  Hôm nay là một ngày cuối tuần hiếm hoi, có một sự kiện quan trọng, nhưng vẫn còn sớm, Miêu Húc muốn Vương Dần Nhất ngủ thêm một chút.

Kỳ thật Vương Dần Nhất làm việc rất linh hoạt, sau khi giải quyết xong Lạc Thành, anh ta lại quay về cuộc sống lấy gia đình làm trung tâm, Chiêu Chiêu cũng nghỉ hè nên không cần phải dậy sớm như vậy.

  Nhưng anh ta nhất quyết mỗi ngày phải dậy sớm để làm bữa sáng cho Miêu Húc, từ lúc kết hôn đến nay đều sắp xếp chu đáo ba bữa ăn mỗi ngày cho Miêu Húc.

  Miêu Húc nhìn con hổ lớn trước mặt, ánh mắt rơi vào mũi con hổ.

  Hổ rất uy vũ, ngay cả khi ngủ cũng tỏ ra hung dữ nhưng một số bộ phận lại quá mức đáng yêu như tai, như mũi.

  Miêu Húc nhìn chiếc mũi đen của con hổ, không khỏi dùng môi nhẹ nhàng chạm vào, mềm mại mát lạnh, sờ vào có cảm giác rất kỳ lạ.

  Chậc, còn muốn hôn lần nữa.

  Miêu Húc còn chưa kịp hành động, Hổ đã nhắm mắt lại nói: “Có vẻ như em rất thích hôn mũi anh.”

  Miêu Húc hắng giọng nói: “Em đánh thức anh sao?”

  Con hổ đè Miêu Húc, dùng một bên mặt cọ cọ đầu và cổ của anh, để lại dấu vết, nói: “Không có, đã đến lúc tỉnh thôi.”

  Miêu Húc mặc một chiếc quần đùi vì mùa hè, đêm qua lại quậy phá, tiếp xúc gần với bộ lông mịn màng khiến toàn thân anh cảm thấy ngứa ngáy.

  Miêu Húc theo bản năng cự tuyệt, nhưng hổ cũng không buông tha anh, ngược lại dùng mũi sờ khắp nơi của anh: “Anh bắt gặp em lén lút hôn anh mấy lần, em hôn lên mũi anh.”

  Miêu Húc bị vạch trần, khuôn mặt anh đỏ bừng, vì anh nghĩ chiếc mũi mềm mại của con mèo rất đáng yêu nên luôn muốn làm điều đó.

  ” Tới, quang minh chính đại cho em hôn.” Vương Dần Nhất dỗ dành.

Kết quả nói là để Miêu Húc chủ động hôn, nhưng thực chất là hổ lớn cọ xát lên xuống Miêu Húc, bởi vì lưỡi hổ có gai ngược, Vương Dần Nhất sợ làm tổn thương Miêu Húc nên chủ yếu dùng cái mũi cọ.

  Miêu Húc bị anh ta chọc nói: “Hôm nay còn có việc phải làm.”

  Vương Dần Nhất mơ hồ nói: “Vẫn còn sớm.”

  Kết quả hai người quậy đến muộn, khi Vương Dần Nhất biến lại thành hình người và cùng Miêu Húc bước ra khỏi phòng ngủ, Chiêu Chiêu đã tự mình nhảy xuống giường.

  Vương Dần Nhất ôm conđi tắm rửa mặc quần áo, Miêu Húc cũng đi theo thay quần áo.

  Hôm nay quả thực rất quan trọng, là ngày đầu tiên phim Tiểu Sài của Chiêu Chiêu ra mắt.

  Vương Dần Nhất đã đặt một rạp phim cho người thân và bạn bè của mình, phát vé xem phim cho tất cả những người mà anh biết và bảo họ đi xem phim, chỉ kém dùng vũ khí uy hiếp.

Bộ phim của bảo bối Vương gia Chiêu Chiêu, ai cũng phải đi xem.

Một nhà ba người ở trong nhà chuẩn bị xong, đúng giờ đến rạp chiếu phim.

Chiêu Chiêu có hơi khẩn trương, mím chặt môi, Miêu Húc sờ đầu nhóc nói: “Yên tâm đi, phim nhất định rất hay.”

  Chiêu Chiêu gật đầu nói: “Giống như một bức tranh vậy.”

  Giọng nói của nhóc rất nhỏ, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều rõ ràng, Miêu Húc suy nghĩ một lúc mới hiểu ý nhóc muốn nói xem phim cũng giống như cho thầy xem một bức tranh, sẽ được đánh giá và chấm điểm nên khiến nhóc rất lo lắng.

  Miêu Húc cười nói: “Nhất định có thể đạt điểm tuyệt đối.”

  Mặt Chiêu Chiêu đỏ bừng.

  Chiêu Chiêu bây giờ thỉnh thoảng bật ra vài từ, Vương Dần Nhất đưa nhóc đi khám bác sĩ, bác sĩ đã cho lời khuyên, cả Vương Dần Nhất và Miêu Húc đều tập luyện với Chiêu Chiêu theo chỉ dẫn của bác sĩ.

  Ở nhà Chiêu Chiêu nói hơn nhưng ở ngoài nhóc vẫn im lặng, miệng đóng kín mít.

  Chiêu Chiêu là nhân vật chính nhỏ bé của ngày hôm nay, tất nhiên phải ăn mặc lộng lẫy, một chiếc áo sơ mi nhỏ và quần yếm, chỉnh chỉnh tề tề, khả khả ái ái.

  Bản thân Vương Dần Nhất cũng không tệ, cũng trông khí vvux hiên ngang dù trong bộ quần áo mùa hè, tuy Vương Diễm mắng anh ta luộm thuộm nhưng Vương Dần Nhất chưa bao giờ cẩu thả, mỗi ngày đều phải tinh xảo, chỉnh tề.

  Ngoài sở thích ăn mặc của mình và con trai, Vương Dần Nhất gần đây còn nghiêm khắc với Miêu Húc, nhất định để Miêu Húc mặc quần áo do anh ta mua.

  Miêu Húc không quan tâm đến điều này, nói anh mặc gì thì mặc đó, may mà thân hình của anh giống như một cái giá treo quần áo, được Vương Dần Nhất giúp anh kết hợp, đi ra ngoài cũng mê chết người.

Hai lớn một nhỏ lăn lộn xong, ra khỏi cửa lên xe đến rạp chiếu phim.

Sau khi đến rạp chiếu phim, Miêu Húc mới phát hiện Vương Dần Nhất không chỉ bao một phòng chiếu phim, mà là bao hết toàn bộ rạp chiếu phim.

Tùy tiện giương mắt nhìn, tất cả đều là người quen.

Một nhóm người do Vương Diễm mang đến đều là họ hàng của Vương gia, Miêu Húc tò mò nhìn sang, đang phân vân có nên chào hỏi không, nhưng Vương Dần Nhất trong nháy mắt đã kéo anh đi.

  ”Mặc kệ bọn họ.” Vương Dần Nhất vẻ mặt thờ ơ, “Chỉ coi bọn họ làm nền, nếu em mà phản ứng với họ là họ sẽ coi em thành công cụ đó.”

Miêu Húc biết Vương Dần Nhất có quan hệ không tốt với các trưởng bối đời trước, không chỉ có Vương Diễm, nên vỗ nhẹ tay nói anh ta thả lỏng: “Người tôi đếm tìm thì em chỉ chào hỏi một tiếng, không chủ động trong việc khác.” Để tránh bị cho là không lễ phép.

  Ngoài người thân, cấp dưới có năng lực của Vương Dần Nhất cũng được lệnh tới, trợ lý Kiều đang dẫn mọi người từ công ty đến phòng chiếu, vừa đi vừa nói: “Đây là cơ hội tốt để nịnh nọt ông chủ. Xem phim xong phải viết một bài đánh giá đăng cảm xúc rung động của mình lên vòng bạn bè, được sếp thích là được thăng chức và tăng lương đó.”

  Có rất nhiều người thân và đồng nghiệp công ty, Vương Dần Nhất cũng mời bạn bè đến.

  Bởi vì bọn trẻ còn quá nhỏ, không thể ngồi im lặng trong rạp chiếu phim hai tiếng đồng hồ, không tốt cho mắt nên lần này Sư Diệc Quang và Đỗ Nhược Ngu không đưa Dương Dương đi cùng, còn Dương Dương được bà nội chăm sóc tại nhà..

  Chiêu Chiêu có chút thất vọng, vì vậy Đỗ Nhược Ngu cười nói với nhóc: “Khi Dương Dương lớn lên có thể xem TV, chú lại cho em đi xem phim.”

  Đỗ Nhược Ngu chân thành khen ngợi Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu thực lợi hại. Nhỏ thế đã trở thành ngôi sao điện ảnh rồi.”

  Sư Diệc Quang ở bên cạnh chua chát nói: “Này thì có gì? Con chúng ta sau này nhất định sẽ rất có triển vọng.”

  Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào chú sư tử.

  cạnh tranh với trẻ con, thật là ấu trĩ.

  Miêu Húc gọi đồng nghiệp của mình, Bạch Dụ và Hùng Hùng tất nhiên cho Miêu Húc thể diện, hai người cùng nhau xuất hiện trước phòng chiếu.

  Miêu Húc tùy ý hỏi: “Các anh cũng đi cùng nhau sao?”

  Bạch Dụ vội vàng giải thích: “Không có, chúng tôi gặp nhau ở cầu thang.”

  Kể từ khi Bạch Dụ nhìn thấy hình dạng động vật của Hùng Hùng, anh lại bắt đầu tránh mặt Hùng Hùng, không hiểu được tâm tình mình là thế nào.

  Hùng Hùng không cảm nhận được tâm tình phức tạp của Bạch Dụ, cũng không biết anh đang tránh né, anh nói với Miêu Húc: “Chúc mừng.”

Miêu Húc sửng sốt, không rõ: “Chúc mừng cái gì?”

“Chúc mừng con trai ra mắt.”

Miêu Húc: “……” đừng nghiêm trang nói giỡn thế.

Khi bộ phim sắp bắt đầu, đám đông người lần lượt bước vào phòng chiếu, cuối cùng có hai người lao tới, một người chân dài eo thon, đeo kính râm, sau khi tháo kính râm lộ ra thần thái lịch lãm,chính là nhân vật chính của bộ phim, Bùi Lăng.

  Bùi Lăng xin lỗi Miêu Húc: “Thật ra tôi đã xem buổi chiếu sớm vào lúc nửa đêm. Lát nữa sẽ có hoạt động quảng bá, nên có thể tôi phải về sớm.”

  Miêu Húc biết anh đã dành thời gian đến đây để ủng hộ Chiêu Chiêu, anh rất biết ơn vị đại minh tinh này.

  Phía sau anh là một chàng trai trẻ tuổi, thấp hơn Bùi Lăng, dáng vẻ thanh tú, ánh mắt rất trầm tĩnh, kết quả người này vừa lên tiếng: “Sư Diệc Quang đâu? Nghe nói lần trước cậu ta mang theo một đám sói đi đánh nhau, đánh nhau mà không gọi lão tử, cậu ta chết chắc với tôi.”

1

  Bùi Linh vỗ vỗ đầu cậu ta: “Không gọi anh là do sợ anh phá nhà đó, người tôi còn phải bán.”

  Sau đó Miêu Húc mới nhận ra rằng người này chính là ông chủ truyền thông và thủ lĩnh thủy quân đằng sau Bùi Lăng.

  May mà bộ phim sắp bắt đầu, không có thời gian để trò chuyện, mọi người đã ngồi xuống chỗ của mình.

  Nhịp phim Tiểu Sài không nhanh, chỉ có những điểm xung đột khi Tiểu Sài gặp nguy hiểm, những lúc khác quay phim rất tinh tế độn,g tình.

  Miêu Húc nhìn Shiba Inu bé nhỏ trên màn hình, nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó, anh có thể hiểu nhân vật chính trong phim, nhưng anh càng có thể đồng cảm với Shiba Inu hơn.

  Những chú chó con lang thang trong thành phố chỉ muốn trở về tổ ấm của mình.

  Các cảnh của Chiêu Chiêu tập trung ở giữa phim, kéo dài khoảng mười phút, đứa trẻ ngây thơ xuất hiện trên màn hình, mọi người cùng cười, ai cũng thấy Chiêu Chiêu rất dễ thương.

  Nhưng bộ phim này không phải là một bộ phim hài vui nhộn, sự tương tác giữa Chiêu Chiêu và chú cún rất ấm áp mà cẩn thận, đứa trẻ bí mật cho Tiểu Sài ăn, sự chân thành được thể hiện rõ ràng trên màn ảnh rộng, khiến người lớn đều cảm động.

 Sau đó là một cảnh bùng nổ, khi người buôn chó lao ra ngoài, khán giả đều hết hồn, nhìn thấy Chiêu Chiêu bị đẩy xuống còn Tiểu Sài bỏ chạy, có người thấp giọng chửi bới.

  Mặc dù Miêu Húc có mặt khi cảnh này được quay nhưng khi xem trên màn hình lại có cảm giác hoàn toàn khác, khiến mọi người càng đắm chìm và đồng cảm hơn.

  Đặc biệt trong phòng chiếu này có một số người có thể biến thành động vật, xem bộ phim này càng khiến trải nghiệm trở nên sâu sắc hơn.

  Miêu Húc đã đọc truyện tranh, cuối cùng Tiểu Sài theo chủ nhân về nhà và gặp bạn gái của nhân vật chính, hai người cãi nhau, truyện tranh nói rằng Tiểu Sài đã cứu bạn gái của nhân vật chính và bạn gái của anh ta tỉnh ngộ cùng lúc, gia đình được đoàn tụ nhưng trong phim lại có sự thay đổi.

  Bộ phim cho Tiểu Sài lựa chọn gia đình nhận nuôi kia.

  Chiêu Chiêu đang ngồi giữa Miêu Húc và Vương Dần Nhất, sửng sốt, quay lại nhìn Miêu Húc trong bóng tối, tại sao nó lại khác với sách tranh?

  Miêu Húc sờ đầu nhóc an ủi, bảo nhóc xem tiếp.

  Tiểu Sài cũng giải cứu bạn gái vai chính, nhưng mà là ở lối vào trạm cứu hộ, Tiểu Sài cũng bị thương vì cứu bạn gái. Cảnh tượng này được chứng kiến ​​bởi một gia đình ba người yêu động vật, họ đã thuyết phục nhân vật chính buông tay nó, hứa sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho Tiểu Sài và đưa chú chó đến bệnh viện để điều trị.

  Nhân vật chính đỡ bạn gái nhìn Tiểu Sài chậm rãi trôi đi trong lòng hắn, trong mắt tràn đầy tiếc nuối cùng nhẹ nhõm.

  Miêu Húc không ngờ đạo diễn lại xử lý như vậy, lần đầu đọc truyện tranh anh cảm thấy cái kết có chút tiếc nuối, sau khi đổi như thế này lại càng đáng tiếc hơn.

  Nhưng trong tiếc nuối lại có chút hạnh phúc, Tiểu Sài cuối cùng cũng từ biệt quá khứ và đón chào một cuộc sống mới.

  Cuối phim, Shiba Inu đã chữa lành vết thương và sống hạnh phúc trong biệt thự cùng gia đình ba người.

  Thành thật mà nói, hơi giống một cái kết cổ tích, có người chắc chắn sẽ thấy nó không có thật, nhưng Miêu Húc lại cười thầm trong rạp.

  Anh cũng không ngờ mình sẽ cưới một công tử giàu có này, chỉ có thể nói rằng mọi chuyện đều có thể.

  Miêu Húc xem cảnh cuối phim cảm động, tràn ngập cảm xúc, thình lình tay anh bị người khác nắm lấy.

  Anh quay lại, thấy đó là Vương Dần Nhất.

  Vương Dần Nhất đổi vị trí với Chiêu Chiêu, nắm tay Miêu Húc không bỏ.

  Miêu Húc ngơ ngác nhìn anh ta, không hiểu anh ta muốn làm gì.

Ngoại trừ màn hình, mọi thứ khác trong phòng chiếu đều tối tăm, trong bóng tối này, Vương Dần Nhất nắm lấy tay Miêu Húc, đeo một vật màu bạc vào ngón áp út của anh trong ánh sáng nhấp nháy của màn hình.

Cảnh cuối cùng của bộ phim chiếu ra, ấm áp và tươi sáng, nhưng Miêu Húc không có thời gian để xem, hoàn toàn tập trung vào động tác của Vương Dần Nhất.

  Ngón tay của anh bị tròng vào một chiếc nhẫn.

  Chiếc nhẫn chói lóa đến mức gần như đốt cháy đôi mắt của Miêu Húc.

  Vương Dần Nhất đeo nhẫn cho Miêu Húc xong liền nắm tay anh, đúng lúc này, bộ phim kết thúc, phòng chiếu đột nhiên sáng đèn.

  Mọi người có mặt đều bắt đầu vỗ tay tán thưởng bộ phim và Chiêu Chiêu, không khí náo nhiệt một lúc lâu đến nỗi không ai để ý rằng phía trước có hai người lớn đang nắm tay nhau.

  Miêu Húc ngiêng đầu nhìn Vương Dần Nhất.

  Vương Dần Nhất nhếch khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười, nháy mắt với Miêu Húc, nói: “Bọn họ đang vỗ tay cho chúng ta đấy.”

  Miêu Húc buồn cười trước độ dày da mặt của anh ta, vỗ tay mà cũng phải đi cọ người khác.

  Chiếc nhẫn trên ngón tay anh dường như nóng đến tận trái tim.

  Giống như bộ phim này đã bù đắp cho những tiếc nuối của anh, Miêu Húc cảm thấy những phần còn thiếu của mình đã được chiếc nhẫn này lấp đầy, anh cùng cười rộ lên với Vương Dần Nhất.

  Mọi người trong phòng chiếu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng vang lên.

Coi như này vỗ tay là lời chúc phúc cho họ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận