Chính xác mà nói thì là cánh tay của cậu ta đã được tìm thấy.
Một người nhặt mót ở bãi rác lúc đang tìm rác thì tìm được một cánh tay hư thối chỉ còn lại xương trong một cái túi. Người nhặt mót đó hoang mang vô cùng, liền vội vàng báo cảnh sát, vài ngày sau, cảnh sát đã kiểm tra DNA chủ của xương tay đó.
Lục Tri Châu đã chết nhưng hoàn toàn không có tin tức của hung thủ, cảnh sát sàng lọc đối tượng hiềm nghi, rất nhanh mắt của bọn họ đã đặt lên trên người tốt, có quan hệ không tồi với Lục Tri Châu.
Người nọ và Lục Tri Châu có quen biết sâu, lúc trước cũng bị điều tra một lần nhưng hắn ta không giống như những người khác, hắn cắn chết cũng bảo không quen biết Lục Tri Châu.
Vụ án này bị bên trên tạo áp lực rất lớn, sau khi xác nhận Lục Tri Châu đã chết, người nhà họ Lục thì lại tạo thêm một tầng áp lực nữa, yêu cầu họ trong một tháng phải tìm ra được hung thủ, vì thế cảnh sát lại bị bắt tiến hành điều tra một lần nữa.
Nhưng vào lúc bọn ho không thu hoạch được gì thì cục cảnh sát đột nhiên nhận được một đoạn băng ghi hình.
Đoạn băng đó rõ ràng có cảnh Lục Tri Châu rõ ràng đang dùng bữa với người bạn từng yêu nhau của cậu ta, hai người còn xảy ra tranh chấp.
Lục Tri Châu dưới sự giận dữ mà quăng bể chén dĩa chạy lấy người, mà người bạn kia của cậu ta lại lộ ra biểu cảm dữ tợn.
Đoạn băng ghi hình này có độ phân giải rất cao, ngoại trừ không có tạp âm nào, biểu cảm nhỏ nhất của hai người họ cũng có thể nhìn cực kì rõ ràng. Mà thời gian trên băng ghi hình biểu hiện rõ hung thủ là cái người đang bị hiềm nghi điều tra.
Cảnh sát lại một lần nữa mời hắn ta vào cục cảnh sát, hơn nữa một lần nữa dò hỏi hắn ta làm chuyện gì vào cùng ngày trên băng ghi hình.
Hắn ta tất nhiên lại nói dối, nhưng mà lần này cảnh sát đã có chứng cứ, khi đưa chứng cứ trước mặt thì hắn ta luống cuống.
Một khi đã có sơ hở thì chuyện tiếp theo cũng dễ làm đi rất nhiều.
Cảnh sát trải qua một cuộc thâm nhập điều tra thì rất nhanh đã phát hiện trong nhà của đối tượng hiềm nghi có mẫu máu của Lục Tri Châu, vết máu đó bắn ở trong một góc ghế sô pha rất khó phát hiện, cũng khó trách hắn ta không rửa sạch chúng được.
Liên tục điều tra như thế, hung thủ hung tàn đó rất nhanh đã rơi vào vòng lưới pháp luật.
Người nhà của Lục Tri Châu cũng đã có được đáp án vừa lòng, đến nỗi động cơ giết người của hắn ta cũng làm người ta chán ghét cực độ.
“Lục Tri Châu phát hiện chuyện tôi buôn bán ma túy.”
Hắn ta trả lời như vậy.
“Cậu ấy uy hiếp tôi muốn đi báo án, còn chụp ảnh tôi nữa, nếu cậu ta không chết thì tôi sẽ phải chết.”
Một lượng lớn ma túy như thế, nếu bị bắt thì chỉ có nước chết mà không kịp ngáp.
Cảnh sát đối với kết quả này rất vừa lòng, dù gì thì hung thủ đã bắt được cho nên liền chấm dứt vụ án mạng này, công chúng hết thảy vui mừng, tất cả đã kết thúc.
…. Thật sự đã kết thúc rồi sao?
Nguyên Phi Hòa ấn xuống nút tắt trên điều khiển, nhìn màn hình TV tối sầm.
Trong phòng không bật đèn, cả người hắn ẩn nấp trong bóng tối.
Hôm nay tin tức pháp luật rất thú vị, thông báo về vụ án của Lục Tri Châu. Qúa trình phá án cũng rất xuất sắc, hoàn toàn thể hiện được thực lực trinh thám của cảnh sát hiện nay cùng với sự tiên tiến của công nghệ kĩ thuật.
Chỉ là, có một mấu chốt lại bỏ qua.
Trong chương trình có nói cảm kích đến người gửi đoạn băng ghi hình đến – nhưng người được cảm kích đó là ai? Là ai gửi băng ghi hình đó cho cảnh sát?
Nguyên Phi Hòa đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, tiếng chuông di động vang lên, Nguyên Phi Hòa cầm lấy, nhìn thấy trên màn hình hiện lên một cái tên – Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ghi cái tên đó lên đầu gối mình, hai chữ tổng cộng mười tám nét khắc vào cốt nhục, in sâu vào linh hồn hắn.
Lúc điện thoại muốn tắt, Nguyên Phi Hòa mới cầm di động lên, hắn dịu dàng alo một tiếng rồi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trần Mưu, cậu nói:
“Phi Hòa, buổi tối hôm nay em không về.”
Nguyên Phi Hòa ừ một tiếng, hỏi:
“Ăn tối với ai?”
Trần Mưu trả lời:
“Với Trần Miên Miên.”
Nguyên Phi Hòa thông tình đạt lý, bảo:
“Được rồi.”
Trần Mưu lại dặn:
“Anh nhớ ăn cơm, đừng vì em không về mà ăn uống tùy tiện đó.”
Nguyên Phi Hòa lại ừ một tiếng, hắn thích bộ dáng quan tâm của Trần Mưu nhà hắn, hắn thở ra một ngụm khói, trả lời:
“Anh biết rồi.”
Trần Mưu lại dặn dò dong dài thêm vài câu mới cúp máy.
Nguyên Phi Hòa sau khi Trần Mưu dập máy thì nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát mới tiện tay ném đi, hắn dựa đầu lên sô pha nghỉ ngơi một lát mới cầm lấy điện thoại, gọi cho một dãy số.
“Alo.”
Điện thoại vừa được bắt, Nguyên Phi Hòa nói:
“Người anh muốn tìm, tôi gặp được rồi.”
Hắn vừa nói xong câu này, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng đến cực điểm nhưng cũng lạnh giá như băng tuyết.
– 0-
Buổi tối, Trần Mưu ăn lẩu.
Cô nhóc Trần Miên Miên này là người không cay là không được, ăn cái gì cũng phải cay, ngay cả môi sưng vù cũng không chịu dừng lại. Bởi vì thói quen này của cô mà lúc học cấp ba còn từng phải nhập viện, nghe bảo là vì bởi vì liên tục ăn cay nên dạ dày bị xuất huyết.
Từ đó về sau, người nhà họ Trần bắt đầu sống bằng cháo trắng và rau xào, cũng chỉ có khi ăn chung với Trần Mưu mới có thể ăn được chút ớt cay.
Nồi lẩu hôm này một nửa là nước trong, một nửa là hơi cay, tuy rằng Trần Miên Miên ăn không thỏa mãn nhưng Trần Mưu hoàn toàn không chút tình cảm nào, dựa theo lời cậu nói, có thể cho em ăn cay là đã chứng minh anh thương em lắm rồi.
Trần Miên Miên ăn một miếng khoai tây to, nuốt xuống xong hà hơi một phát mới nói với Trần Mưu:
“Anh, anh ngẩn người làm gì thế?”
Trần Mưu nói:
“Không phải là đang nhìn em ăn ngon à?”
Trần Miên Miên trả lời:
“À… Em không biết anh trai của em là như vậy đó, anh, anh lúc trước quen anh Nguyên như thế nào vậy? Em hoàn toàn không dự đoán được hai người sẽ ở bên nhau luôn.”
Trần Mưu trừng mắt nhìn Trần Miên Miên, cậu trả lời:
“Anh cũng không nghĩ tới hôm nay ngay cả ớt cay em cũng không thể ăn.”
Trần Miên Miên nghe vậy bẹp một tiếng, cô nhóc nói:
“…. Cuộc đời mà anh.”
Trần Mưu muốn hút thuốc, nhưng có Trần Miên Miên ở đây nên bỏ vô lại, cậu chần chờ một lát mới nói:
“Miên Miên, làm sao em lại biết biệt danh của Vương Miện là Vương Kiều Hoa?”
Cậu nhớ rõ biệt danh đó là do cậu đặt cho, theo lý thuyết mà nói thì Trần Miên Miên bây giờ hẳn là không biết mới đúng.
Trần Miên Miên trả lời:
“Là anh nói cho em mà, anh quên rồi sao?”
Trần Mưu nói:
“Anh nói cho em? Anh nói cho em khi nào?”
Trần Miên Miên trả lời:
“Lúc trước anh có nói với em rồi mà? Lúc mà Vương Miện theo đuổi anh Phi Hòa…. Hửm? Anh? Anh làm sao thế?”
Trần Mưu nhíu mày nói:
“Chuyện lúc trước có khi anh nhớ không rõ.”
Trần Miên Miên hỏi:
“Không nhớ rõ là sao?”
Trần Mưu trả lời:
“…. Ý trên mặt chữ.”
Trần Miên Miên duỗi tay sờ sờ trán Trần Mưu, cô nhóc nói:
“Anh không khỏe ạ?”
Trần Mưu thấy Trần Miên Miên không hiểu gì liền thở dài, sau đó tùy tiện chuyển đề tài.
Trần Miên Miên cũng không nghĩ nhiều, chỉ là có chút lo lắng cho Trần Mưu.
Cơm nước xong, mạnh ai về nhà nấy, Trần Mưu lái xe chở Trần Miên Miên về, sau đó mới lái xe về nhà mình.
Về đến nhà đã sắp mười giờ, Trần Mưu thấy Nguyên Phi Hòa không có ở nhà, cậu ngồi trên sô pha hai phút mới gọi cho Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa ở đầu kia rất nhanh đã bắt máy, Trần Mưu hỏi hắn ở đâu, hắn nói hắn có chút việc phải ra ngoài, sắp về rồi, hắn đang đi vào thang máy.
Trần Mưu lúc này mới yên tâm, cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, cậu ra ngoài thì thấy Nguyên Phi Hòa đang cầm một túi đồ ăn vặt và trái cây, Trần Mưu vừa lau tóc vừa hỏi:
“Đi siêu thị hả anh?”
Nguyên Phi Hòa ừ một tiếng.
Trần Mưu hỏi:
“Hôm nay có chuyện vui gì sao?”
Nguyên Phi Hòa kinh ngạc nhìn Trần Mưu, hắn nói:
“Sao em biết?”
Trần Mưu nói:
“Ở bên anh lâu như thế chẳng lẽ em nhìn không ra?”
Cậu tạm dừng một lát vẫn là nói ra lời uất nghẹn trong lòng, cậu nói:
“Trương Quân Dao, ở khách sạn nào?”
Tay Nguyên Phi Hòa đang lấy đồ ra, nghe vậy dừng một chút, hắn hình như sẽ không nghĩ đến Trần Mưu sẽ chủ động hỏi về Trương Quân Dao, hắn trả lời:
“Là khách sạn gần đây thôi.”
Trần Mưu buồn phiền nói.
“Để em tìm thời gian tiễn bà ta đi.”
Nguyên Phi Hòa thấy biểu cảm của Trần Mưu, trong một giây đã đoán được tâm trạng của cậu, hắn nói:
“Mưu Mưu, một đoạn thời gian nữa, chúng ta đi xử lý chuyện đó được không?”
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa một cái, ánh mắt có chút khó hiểu, hiển nhiên là không rõ vì sao Nguyên Phi Hòa sẽ nói như vậy.
Nguyên Phi Hòa nói:
“Chờ em bình tĩnh lại thì chúng ta bàn sau được chứ?”
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa, cậu rất muốn nói rằng, chuyện này cậu vĩnh viễn sẽ không bình tĩnh được. Nhưng đối mặt với sự kì vọng của Nguyên Phi Hòa, cậu lại có chút không đành lòng.
Vì thế cuối cùng, Trần Mưu vẫn đáp ứng.
Nguyên Phi Hòa nhìn khuôn mặt của Trần Mưu thì thò lại gần hôn lên môi của Trần Mưu, hắn nói:
“Đừng lo, hết thảy sẽ tốt lên thôi.”
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa, thấp giọng ừ một tiếng.
Tâm trạng của Nguyên Phi Hòa tốt lên, hắn vừa ngân nga vừa cất đồ vào trong tủ lạnh.
Trần Mưu cầm lấy một hủ thạch trái cây ăn, Nguyên Phi Hòa thấy thế liền sững người, hắn nói:
“Mưu Mưu, em thích ăn thạch trái cây à?”
Trần Mưu sửng sốt, nói:
“Không phải em luôn rất thích ăn thạch trái cây sao?”
Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa quét Trần Mưu từ trên xuống dưới, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một loại cảm xúc hoang mang.
Trần Mưu hoàn toàn không rõ hắn làm sao vậy, cậu chần chừ đưa một nửa thạch trái cây còn lại cho Nguyên Phi Hòa, sau đó thì thầy Nguyên Phi Hòa ăn hết một lần rồi hôn tới tấp.
Trần Mưu hoàn toàn không nghĩ đến Nguyên Phi Hòa sẽ nhiệt tình như vậy, cậu ưm ưm hai tiếng, khó khăn nuốt thạch trái cây xuống.
Nguyên Phi Hòa hôn đủ rồi mới buông Trần Mưu ra, hắn mỉm cười nói:
“Mưu Mưu, chúng ta làm nha.”
Khuôn mặt điển trai, khóe miệng còn dính vệt nước, thoạt nhìn như một miếng thạch trái cây ngon miệng.
Trần Mưu rất muốn cắn một cái, nhưng lý trí lại nói cho cậu biết rằng, người trước mặt tuyệt đối không phải là miếng thạch trái cây mềm mại mà cậu tưởng kia, mà là một con rồng bá đạo đang ngụy trang dưới lớp thạch mềm, đáng yêu.
Nguyên Phi Hòa còn cười với Trần Mưu:
“Mưu Mưu?”
Trần Mưu kiên định nói:
“Không được! Em mệt rồi!”
Lớp học thái cực mà Trần Miên Miên đăng kí cho cậu, cậu còn chưa đi.
Nguyên Phi Hòa một phát chụp lấy nơi mấu chốt của Trần Mưu, giọng nói hiển nhiên bảo:
“Nhưng mà Mưu Mưu à, em cứng rồi nè.”
Trần Mưu: “…..”
Thằng đệ này chẳng biết cố gắng gì cả.