Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân

Chương 33: Hội chứng Stockholm


“Theo mô tả, rất có thể đó là Hội chứng Stockholm.”

Bác sĩ đẩy kính trên sống mũi, “Nhưng vẫn cần phải xác nhận sau khi hội chẩn trực tiếp.”

Gió xuân ngoài cửa sổ thổi vào mặt, nhưng sắc mặt Bùi Minh Sơ lại lạnh như băng, anh nhàn nhạt nói, “Nếu vậy thì xử lý thế nào?”

“Nếu chẩn đoán chính xác rồi thì tôi đề nghị là nên áp dụng điều trị tâm lý.”

Bùi Minh Sơ im lặng một lúc rồi hỏi, “Em ấy muốn gặp người đó, có được không?”

“Nếu mức độ phụ thuộc sâu sắc và có tác động đáng kể đến bệnh nhân, thì có thể gặp một lần.”

Bùi Minh Sơ hỏi, “Làm thế nào để xác định mức độ phụ thuộc? Và tác động đáng kể là cái gì?”

“Nếu người bệnh nghiêm trọng không nhìn thấy thủ phạm thì sẽ có xu hướng tự làm hại bản thân, trong trường hợp đó thì có thể thử gặp một lần. Cậu có thể xem chuyện này tương tự như cai nghiện ma túy, nếu mức độ lệ thuộc vào ma túy quá sâu, phản ứng cai nghiện sẽ xảy ra ngay lập tức. Điều này cũng rất có hại cho bệnh nhân.”

Bùi Minh Sơ quay mặt đi, hổ khẩu ấn vào huyệt thái dương, chầm chậm nói, “Tự hại mình?”

“Ừ, nếu nghiêm trọng thì sẽ như vậy.”

“……”

Bác sĩ thấy Bùi Minh Sơ không muốn đưa người bệnh đến đây nên nói, “Loại bệnh này thuộc về chứng rối loạn căng thẳng do chấn thương. Khi điều trị, chúng ta phải cố gắng hết sức để giúp bệnh nhân xây dựng lại cơ chế phòng vệ tâm lý, khiến cho anh ta cảm thấy mình mạnh mẽ, đặc biệt là so với thủ phạm. Điều quan trọng là phải làm cho anh ta cảm nhận được sức mạnh của bản thân và những người xung quanh, để anh ta không còn phải sợ hãi và dựa dẫm vào thủ phạm, đồng thời xây dựng lại sự tự tin vào bản thân người bệnh. Sự động viên và đồng hành của các thành viên trong gia đình họ cũng rất quan trọng. Tất nhiên tốt nhất là nên được tư vấn trực tiếp.”

Phòng tư vấn nhất thời yên tĩnh, một bên sườn mặt Bùi Minh Sơ chìm trong ánh mặt trời, khuôn mặt bị bóng tối che phủ, anh nói, “Cám ơn, bác sĩ vất vả rồi.”

Xe chạy trên đường quốc lộ lưng chừng núi, chậm chạp leo lên từng đoạn.

Trên mặt Bùi Minh Sơ không có chút biểu cảm nào, đầu mày đuôi mắt dường như đông cứng lại.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn sống có nguyên tắc và nỗ lực để trở nên đúng đắn. Trên đời này không có ai sinh ra đã là thánh cả. Họ đều lớn lên và trưởng thành thông qua kỷ luật và rèn luyện. Bùi Minh Sơ chưa bao giờ thắc mắc những lời dạy đó bởi vì anh biết chúng đều đúng đắn, làm người làm việc phải nên như vậy.

Anh chỉ làm một việc sai, nhưng thiệt hại gây ra lại dường như vô cùng vô tận.

Nếu tất cả những tổn thương này có thể do anh gánh chịu thì cũng không sao, nhưng cố tình lại làm tổn thương người mà anh ít muốn làm tổn thương nhất.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, xe dừng lại, Bùi Minh Sơ xuống xe nhìn thấy một khung cảnh náo nhiệt. Người hầu trong nhà Bùi chăm sóc rất tốt tòa nhà đẹp như cổ tích này, sớm đã khoác cho nó lớp váy áo hoa cỏ tràn đầy sắc xuân, thu hút chim muông bay lượng gần đó hót líu lo, trong trẻo, cực kỳ động lòng người.

Có vẻ người hầu không ngờ Bùi Minh Sơ lại đột nhiên trở lại nhà Bùi giữa ban ngày ban mặt nên vội vàng tới gần chào hỏi ngay, “Cậu chủ.”

Bùi Minh Sơ khẽ gật đầu, hỏi, “Tiểu Doãn ở đâu?”

Người hầu nói, “Hình như ở tầng năm.”

Vẻ mặt Bùi Minh Sơ đanh lại, nhưng lập tức trở lại bình thường ngày, anh bước vào đại sảnh, đi được hai bước, quay lại hỏi người hầu: “Hai ngày nay lúc tôi không có nhà thì Tiểu Doãn ở đâu?”

Người hầu nghe anh hỏi thì chẳng hiểu chuyện gì, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Phần lớn thời gian đều ở trong phòng, có lúc ra vườn, có lúc lên tầng năm ạ.”

“Có đi những chỗ nào khác không?”

“Lúc vừa trở về thì có đi ra ngoài một lần, sau đó chỉ ở trong nhà thôi ạ.”

Bùi Minh Sơ cho người hầu đi rồi bước vào thang máy. Thang máy càng đi lên, trái tim anh lại càng trầm xuống.

Cửa thang máy mở ra, Bùi Minh Sơ liếc mắt liền thấy Mạc Doãn ngồi bên cửa sổ. Dường như hắn không nhận thấy có người đến, vẫn bất động nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Bùi Minh Sơ đặt tay lên vai hắn, hắn mới giật mình quay người lại, “Bùi ——”

Bùi Minh Sơ dịu dàng nhìn hắn, “Đang nhìn gì đó?”

Môi Mạc Doãn khẽ mấp máy, “Không có gì.”

Bùi Minh Sơ không hỏi thêm mà cũng nhìn ra ngoài, phát hiện từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy phần lớn khung cảnh của nhà Bùi, khu vườn đã tràn ngập màu trắng tinh khiết.

“Sau một thời gian nữa, hoa sẽ nở.”

“Dạ.”

Bùi Minh Sơ lặng lẽ đứng bên cạnh Mạc Doãn, ánh mắt liếc nhìn cánh cửa nhỏ u ám bên cạnh, trong lòng có cảm giác như bị kim đâm.

“Đi xuống thôi.”

Mạc Doãn đặt tay lên xe lăn, “Tôi muốn đi xuống.”

*

Đêm đến, Mạc Doãn lại nằm mơ.

Có lẽ cũng không phải hắn đang nằm mơ, mà là có điều gì đó ảnh hưởng đến tinh thần của hắn. Ngay khi thân thể hắn vừa thả lỏng, những thứ đó liền vô thức thoát ra khỏi nơi giam cầm sâu trong lòng hắn.

“Bùi Thanh…”

Mạc Doãn nhắm chặt mắt, cau mày, vẻ mặt đau đớn nhưng vẫn kiên trì tìm kiếm gọi tên kẻ đã làm mình bị thương, mâu thuẫn khẩn cầu che chở.

Bùi Minh Sơ ôm lấy hắn, bàn tay vỗ về xoa nhẹ sau đầu hắn, thầm thì, “Tiểu Doãn, không sao đâu, đừng suy nghĩ nữa, không sao đâu.”

Nhưng những lời “chú ngữ” như vậy không hề có tác dụng.

Mạc Doãn vẫn liên tục run rẩy và đổ mồ hôi trong lòng anh.

Nửa đêm, Mạc Doãn cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Bùi Minh Sơ không rời đi, vừa nghe thấy tiếng hét của Mạc Doãn, anh tỉnh dậy, lập tức bật chiếc đèn cạnh giường lên, “Tiểu Doãn?”

Mạc Doãn mở to mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng môi lại cực kỳ đỏ bừng, hắn vô thức mím môi dưới, ngơ ngác quay mặt nhìn Bùi Minh Sơ, đồng tử chậm rãi tập trung, “Bùi Minh Sơ…”

“Anh đây.”

Hơi thở của Mạc Doãn chậm rãi trầm xuống, đầu hơi cúi xuống, “Là anh.”

Bùi Minh Sơ dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên trán hắn.

Mạc Doãn đột nhiên ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ ngầu, “Tôi ——” Hắn mở miệng nhưng dừng lại, lại cúi đầu xuống, sau đó đột nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa nhẫn nhịn, lồng ngực bắt đầu thở dốc cứ như hết hơi.

Bùi Minh Sơ vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Hít thở trước đã, đừng vội, nói từ từ thôi.”

Mạc Doãn theo nhịp điệu của anh, cuối cùng cũng hít thở đều đặn, hắn vươn tay ra khỏi chăn, nắm lấy vai Bùi Minh Sơ, “Ngày mai tôi, tôi muốn gặp Bùi Thanh.”

Bùi Minh Sơ lặng lẽ nhìn hắn.

Ánh mắt Mạc Doãn bướng bỉnh nhưng lại lóe lên, “Tôi muốn gặp anh ấy.”

Bùi Minh Sơ ấn nhẹ vào sau đầu hắn, để hắn tựa vào ngực mình, “Trong thời gian điều tra không được phép tùy tiện đến thăm.”

Mạc Doãn im lặng một lúc, vẻ mặt dần trở nên buồn bã, “Được.”

Sự im lặng đột ngột có vẻ đặc biệt kỳ lạ vào giữa đêm.

Hơi thở của Mạc Doãn lúc gấp lúc chậm, rõ ràng là hắn không còn buồn ngủ nữa.

Bùi Minh nhẹ nhàng thở dài, cúi người hôn hắn.

Sau nửa đêm, Mạc Doãn phải yên ổn hơn một chút, hắn thực sự quá mệt mỏi rồi, sau khi sức lực cạn kiệt, khuôn mặt lúc ngủ cũng trở nên yên bình hơn rất nhiều. Hắn đã bình tĩnh lại, nhưng ngược lại trong lòng Bùi Minh Sơ lại như có sóng ngầm khuấy đảo.

Không hề nghi ngờ gì nữa, anh thích Mạc Doãn, từ lúc bắt đầu đồng cảm dần dần chuyển sang quan tâm vô ý thức, sau đó dần dần trở nên ái muội. Anh hưởng thụ và đắm chìm trong cảm giác mới mẻ đó, chẳng lẽ anh không hề nhận ra đó là sai lầm hay sao? Anh đương nhiên biết chứ, nhưng anh quá kiêu ngạo, cho rằng mình có thể trả giá cho tình cảm nhỏ nhặt này.

Thực ra, trong tiềm thức sâu thẳm nhất của mình, anh chưa bao giờ coi cảm xúc này là rất quan trọng mà chỉ coi nó như một loại gia vị thú vị trong cuộc sống quá ngăn nắp của mình.

Nghĩ xa hơn, đó là vì anh chưa bao giờ coi trọng Bùi Thanh nên anh không hề quan tâm đến sự tồn tại của Bùi Thanh.

Vậy bây giờ, anh đặt Mạc Doãn ở vị trí nào đây?

Anh có thể bồi thường cho Mạc Doãn những gì? Hắn quan trọng đến vậy sao? Liệu sự đáp lại và tình yêu của anh có thể chữa lành vết thương trong trái tim Mạc Doãn? Dựa vào cái gì mà anh tự tin đến vậy?

Lẽ ra anh có thể khiến Bùi Thanh thực sự phải trả giá cho những gì mà y đã làm, nhưng vì cảm thấy có lỗi với Bùi Cánh Hữu và Bùi Thanh nên anh đã lựa chọn buông tha Bùi Thanh, chỉ dạy cho y một “bài học”.

Còn Mạc Doãn thì sao?

Điều này đáng để Mạc Doãn phải chịu tổn thương ư?

Anh nên làm thế nào để Mạc Doãn trở lại bình thường? Có nên đưa Mạc Doãn đi khám bác sĩ tâm lý không? Nhưng ngay cả vết sẹo trên chân mình Mạc Doãn cũng không muốn để người ngoài nhìn thấy, thì sao có thể dễ dàng lộ ra vết thương trong lòng mình?

Bùi Minh Sơ liên tục tự hỏi bản thân, nhưng không thể tìm ra câu trả lời hoàn hảo.

Và anh chợt nhận ra rằng, tất cả những vết thương trên cơ thể và trong lòng của Mạc Doãn thực ra đều do nhà họ Bùi gây ra…

Cơ thể gầy gò trong lòng anh mềm mại dịu ngoan, nhưng Bùi Minh Sơ đột nhiên cảm thấy mình ôm thật vụng về, anh liền cúi đầu hôn lên mái tóc đen trên đỉnh đầu của Mạc Doãn.

*

Ngày hôm sau, Bùi Minh Sơ không đi làm mà ở nhà làm việc, vốn dĩ anh muốn gọi Mạc Doãn đến thư phòng, nhưng sực nhớ ra hai người đã từng có cuộc nói chuyện không vui ở đó nên anh đổi lời, “Anh ở đây với em, được không?

Mạc Doãn nói, “Được.”

Cửa sổ sát đất có ánh sáng và tầm nhìn rất tốt, Mạc Doãn ngồi trên xe lăn cứ mãi nhìn những người hầu bận rộn ngoài cửa sổ.

Bùi Minh Sơ nói, “Có muốn ra ngoài xem không?”

“Thôi, ra đó lại gây thêm phiền phức cho họ.”

“Làm gì có, bọn họ đều thích được em giúp đỡ mà,” Bùi Minh Sơ khuyến khích, “Đi thôi.”

Mạc Doãn nhìn anh.

Bùi Minh Sơ ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi vải lanh và quần dài màu xám nhạt, trông anh dịu dàng như ngọc, nụ cười ấm áp có thể xoa dịu lòng người hơn cả làn gió xuân, nhưng Mạc Doãn lại tập trung sự chú ý vào chiếc notebook trên đùi anh, hắn cứng ngắc quay mặt lại nói, “Được rồi, vậy tôi ra ngoài.”

Hắn đẩy xe lăn đi qua Bùi Minh Sơ thì bị Bùi Minh Sơ kéo tay lại, anh xoay mặt qua nói, “Tiểu Doãn, anh không có ý đó.”

Mạc Doãn cúi mặt xuống, “Tôi ra ngoài giúp họ.”

“Tiểu Doãn.”

Mạc Doãn vặn vẹo cánh tay, “Tôi ra ngoài.”

Bùi Minh Sơ vẫn không chịu buông ra, “Tiểu Doãn, chuyện kia anh quên rồi, em cũng nên quên đi.”

Mạc Doãn nhìn thẳng vào một điểm trong không trung, một lúc sau mới gật đầu, nhẹ giọng nói, “Được.”

Trong lòng Bùi Minh Sơ cảm thấy bất lực vô cùng.

Kỳ thực những vết thương đó vẫn luôn ở đây, nhưng trước đây Mạc Doãn đều tự mình tiêu hóa, hoặc có những thứ tốt đẹp hơn để lấp đầy những vết thương đó, nhưng hiện giờ có một vòng xoáy ngày càng sâu nhấn chìm hắn, nên mọi vết thương trước đó cũng dần lộ ra nổi lên trên.

Bùi Minh Sơ chậm rãi buông tay hắn ra.

Mạc Doãn đẩy xe lăn đi ra ngoài, còn chưa tới cửa đã có tiếng bước chân theo sau, “Anh đi với em.”

Bùi Minh Sơ chăm sóc hoa rất giỏi, anh đeo găng tay vào, lấy dụng cụ do người hầu đưa đến rồi tự mình nhổ hoa, trồng hoa. Mạc Doãn đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, có vẻ tâm tình đã thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, “Tôi nhớ năm ngoái anh có trồng một gốc cây lan tuyết lớn.”

“Ừ, em vẫn còn nhớ à.”

“Ừm, hoa của nó cũng rất đẹp.”

Trên mặt Mạc Doãn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt xa xăm, như đang lạc vào một loại ký ức đẹp đẽ nào đó, Bùi Minh Sơ không khỏi mỉm cười, “Nó vẫn còn ở chỗ cũ, em muốn đi xem không?” ?”

“Không cần,” Mạc Doãn cúi đầu, “Tôi biết nó còn ở đó là được rồi.” Hắn lại ngẩng đầu lên hỏi, “Hôm nay anh không đến công ty à?”

Nụ cười trên mặt Bùi Minh Sơ hơi nhạt đi, “Buổi chiều anh có cuộc họp.”

Mạc Doãn có vẻ nhẹ nhõm, “Được.”

Bùi Minh Sơ rời khỏi nhà Bùi không lâu, người hầu đã gọi điện cho anh, “Tiểu Doãn lại lên lầu rồi ạ.”

Bùi Minh Sơ cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy một trận đau âm ỉ.

Sau khi Bùi Thanh xuất hiện tại cuộc họp cổ đông ngày hôm đó, dấu vết của ngôi nhà gỗ trong rừng ở lối ra đường Đông Hồ cũng lộ ra, Bùi Minh Sơ chưa từng đến đó, hôm nay cuối cùng anh cũng quyết định đến.

Căn nhà gỗ nhỏ nhắn, trang trí ấm áp, trong lò sưởi có vết cháy, trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn, trên giường trải chăn màu xám nhạt, trên chăn có một bộ quần áo màu xanh lam bị vứt lộn xộn. Bùi Minh Sơ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trong chốc lát, một lúc sau anh mới đi tới nhặt chiếc áo lên. Chiếc áo rộng thùng thình, không dài cũng không ngắn, với chiều cao và vóc dáng của Mạc Doãn, hoàn toàn có thể che đi phần mông của hắn.

Bùi Minh Sơ trở lại sảnh chính, đốt lò sưởi, vứt bộ quần áo vào lửa.

Anh lặng lẽ nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong lò sưởi, ngọn lửa đang vặn vẹo quay cuồng trong đôi mắt ôn hòa của anh.

Buổi tối, lúc Bùi Minh Sơ trở lại nhà Bùi để ăn tối với Mạc Doãn, Mạc Doãn hỏi anh, “Sao trên người anh lại có mùi như thứ gì bị đốt ấy nhỉ?”

“Có à?”

Bùi Minh Sơ giơ tay lên, “Chắc là bị ám mùi lúc anh không để ý.”

Mạc Doãn “ừm” một tiếng, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nói, “Ngày mốt Bùi Thanh được ra ngoài phải không?”

“Chắc là vậy.”

Mạc Doãn gật đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt, không biết là sợ hãi hay đang mong chờ, hắn buông đũa xuống nói “Tôi no rồi.”

Bùi Minh Sơ nháy mắt với người hầu, ra hiệu cho cô theo sau.

Người hầu vội vàng đi theo, nhưng chỉ một lúc sau, người hầu lại quay về báo cáo, “Tiểu Doãn lên lầu.”

Bùi Minh Sơ đặt đũa xuống đứng dậy.

Thang máy chậm rãi lên một tầng rồi một tầng, Bùi Minh Sơ thầm nghĩ, Đau dài không bằng đau ngắn, anh không thể để Mạc Doãn tiếp tục như vậy được.

Tầng năm tối tăm, chỉ nhờ ánh trăng sao nhấp nháy ngoài cửa sổ để miễn cưỡng nhìn ra được hình dáng đồ vật. Bùi Minh Sơ đi lên không nhìn thấy Mạc Doãn, anh cũng không bật đèn mà cứ đi về phía trước, chậm rãi bước đến cánh cửa nhỏ u ám kia, bàn tay đặt hờ lên cánh cửa, sau một thoáng do dự, anh chậm chạp mở cửa ra.

Trong nơi chật hẹp và tối tăm, Mạc Doãn đang trốn bên trong, dựa lưng vào tường, quay mặt vào trong.

Thậm chí hắn còn không nhận ra là cửa đã mở rồi.

Bùi Minh Sơ cúi xuống từng chút một, đặt lòng bàn tay lên vai Mạc Doãn.

Mạc Doãn khẽ run lên, nhưng cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói, “Bùi Thanh.”

Bùi Minh Sơ không lên tiếng.

“Anh về rồi ư?”

“Tôi xin lỗi, tôi sai nữa rồi, anh tha thứ cho tôi được không?”

“Anh ấy không thật sự thích tôi, anh ấy chỉ thương hại tôi tôi. Chỉ có anh mới thực sự thích tôi, tôi biết điều đó chứ.”

“Bùi Thanh, anh muốn ra nước ngoài sao? Anh đưa tôi đi cùng được không?”

“Đừng bỏ rơi tôi, một mình tôi rất sợ…”

Đôi tay đặt trên vai anh ôm lấy anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, Mạc Doãn tựa má lên vai anh, thở đều đều yên tâm, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, ngủ rất yên tĩnh, rất say.

Hốc mắt Bùi Minh Sơ đau đớn vô cùng.

Anh không có cách nào bù đắp.

Anh cũng không có khả năng bù đắp.

Tội lỗi của anh là của riêng anh, Mạc Doãn không nợ bất kỳ ai, anh không thể vì tình cảm mà lựa chọn buông bỏ, anh không có tư cách để buông tha bất cứ ai…

*

Ngày Bùi Thanh rời văn phòng điều tra là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông ở Đại học A.

Lúc chạng vạng, cây cối hai bên đường núi quanh năm xanh tươi, nhưng khi mùa xuân đến, màu xanh trở nên đặc biệt tươi tắn đẹp đẽ, trong xe, Bùi Minh Sơ nắm chặt tay Mạc Doãn, như muốn truyền sức mạnh cho hắn.

Sau khi Mạc Doãn trở về nhà Bùi, chỉ cần Bùi Minh Sơ ở nhà là anh lại quấn quýt bên cạnh Mạc Doãn, mấy người hầu trong nhà có lẽ cũng đã nhận ra, nhưng sau một thoáng ngạc nhiên, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, rốt cuộc không ai dám bàn luận gì về chuyện của Bùi Minh Sơ cả.

Đinh Mặc Hải ngồi ở ghế phụ phía trước, vẻ mặt căng thẳng.

Không giống như những người hầu, ông luôn theo sát Bùi Cánh Hữu, gọi là thư ký thế thôi, nhưng trên thực tế ông là một nửa quản gia trong nhà rồi. Bởi thế đối với mối quan hệ giữa Bùi Minh Sơ và Mạc Doãn, ông càng nhìn càng thấy trong lòng khó chịu.

Cho dù tước đi thân phận địa vị của Bùi Minh Sơ, xem như hai người chỉ là người bình thường, thì cũng không thể xứng đôi được.

Điều đáng sợ hơn nữa là Đinh Mặc Hải không khỏi nghĩ đến việc Bùi Thanh và Mạc Doãn cũng ở bên nhau.

Càng nghĩ ông càng sợ hãi, bèn dứt khoát ép mình đừng nghĩ về nó nữa.

Suy cho cùng, việc quan trọng nhất hôm nay là đưa Bùi Thanh về nhà.

Đầu bút nhanh chóng lướt qua, Bùi Thanh ký xong rồi bước ra khỏi cửa.

Môi trường ở Cục điều tra thật ra không tệ lắm. Mấy ngày nay y sống trong một phòng đơn, ngoại trừ không gian có chút chật chội thì cũng gần như giống như sống trong nhà gỗ.

Tất nhiên là cũng không có Mạc Doãn.

Một chiếc xe đen nhánh đậu trước cửa cục điều tra, Bùi Thanh liếc mắt đã nhận ra biển số xe ngay. Đinh Mặc Hải bước xuống đứng cạnh xe, hơi khom người nói, “Cậu hai.”

Bùi Thanh lẳng lặng nhìn cánh cửa xe đóng kín, trên mặt không nhận ra cảm xúc vui buồn hay tức giận nào.

Đinh Mặc Hải nói, “Cậu chủ bảo cậu ngồi phía sau xe.”

Bùi Thanh im lặng đứng một lúc rồi quay người lên phía sau xe.

Đinh Mặc Hải khẽ thở dài, ôm túi giấy màu nâu trong tay rồi đi thẳng vào phòng điều tra.

Sáng nay Bùi Minh Sơ đã đích thân đưa chiếc túi giấy màu nâu này cho ông.

“Cậu chủ, đây là ..?”

“Tài liệu giải thích của Bùi Thanh.”

Đinh Mặc Hải nghĩ bụng, Bùi Thanh đã ra ngoài rồi, còn nộp tài liệu giải thích gì nữa? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên giải quyết chuyện này cho thật rõ ràng thì hơn. Lúc xuống lầu, ông gặp Mạc Doãn ở đại sảnh. Trong chớp mắt, cảm giác có chút kỳ quái, giống như hai ngày nay mỗi lần ông đến nhà Bùi đều gặp phải Mạc Doãn, nhất là lúc ông từ trên lầu đi xuống, hình như Mạc Doãn đang đặc biệt chờ đợi ông thì phải.

Đinh Mặc Hải lúc đó không biết mối quan hệ giữa Mạc Doãn và Bùi Minh Sơ, nên vẫn chào hắn như thường lệ, “Tiểu Doãn.”

Mạc Doãn cũng chào hỏi, “Chú Đinh.”

Đinh Mặc Hải nói, “Hôm nay cậu cũng đi đón Bùi Thanh à?”

Mạc Doãn “dạ” một tiếng, tầm mắt rơi vào chiếc túi giấy màu nâu trong tay Đinh Mặc Hải, “Chú Đinh, chú đang cầm cái gì vậy?”

“Tài liệu giải thích vụ án của Bùi Thanh,” Đinh Mặc Hải nói, “Hôm nay làm rõ vụ án này cho xong.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Đinh Mặc Hải mừng rỡ ra mặt, “Đợi sau khi Bùi Thanh trở về, ba anh em các cậu phải nói chuyện vui vẻ với nhau đấy.”

Mạc Doãn mỉm cười, “dạ” thêm một tiếng, “Đã đến lúc chúng tôi … trò chuyện vui vẻ rồi.”


O2/O4/2O24


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận