Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân

Chương 8: Niềm vui thuần khiết



Vẻ mặt Mạc Doãn lộ rõ sự kinh ngạc, có thể nói đây là lần duy nhất hắn bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt người khác sau khi bước vào thế giới này.

Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức điều chỉnh cảm xúc, cả khuôn mặt trầm xuống, sắc mặt vừa trắng bệch lại có chút đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là tức giận. Hắn đẩy xe lăn đến trước mặt Bùi Thanh, giật lại tấm thiệp từ trên tay y.

Bùi Thanh đứng đó không nhúc nhích, cũng không nói thêm gì nữa, y đút hai tay vào túi, quay người rời đi.

Mạc Doãn nhìn cánh cửa hé mở, lại nhìn tấm thiệp trong tay, mãi mà vẫn không thể loại bỏ được cảm giác hoang đường trong lòng.

Vừa rồi Bùi Thanh có ý gì?

Hắn thích Bùi Minh Sơ ư?

Tức là do hắn quá nghe lời và nịnh nọt Bùi Minh Sơ? Hay còn ý nghĩa nào khác?

Hay là ý muốn nói hắn có ham muốn quan hệ thể xác với Bùi Minh Sơ?

Càng nghĩ Mạc Doãn lại càng cảm thấy khó tin.

Nếu tính theo tuổi tác tự nhiên của con người thì xem như hắn vừa thành niên không lâu, cũng có hoàn cảnh tương tự như “Mạc Doãn” ở thế giới này.

Cha mẹ hắn cũng đã qua đời.

Điểm khác biệt là cha mẹ hắn đều qua đời sau khi hắn được sinh ra không bao lâu. Trong trí nhớ của hắn, hắn gần như không có ấn tượng gì về cha mẹ mình, hắn được bộ phận chăm sóc con người của Liên minh nuôi dưỡng.

Bởi vì tinh thần lực của hắn bẩm sinh cực kỳ mạnh mẽ, Bộ Giáo dục đã cử mười hai chuyên viên đặc biệt chăm sóc và bảo vệ hắn một cách kín kẽ. Mãi cho đến khi hắn trưởng thành nhận nhiệm vụ, số người mà hắn thực sự tiếp xúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tất nhiên, hắn cũng không có hứng thú tiếp xúc với các đồng nghiệp khác.

Vì vậy ham muốn sinh lý tự nhiên của bản thân rất thấp.

Vả lại sức mạnh tinh thần càng cao thì nhu cầu về vấn đề này càng thấp.

Không có nhu cầu sinh lý ở mức độ thấp chứ đừng nói đến nhu cầu tâm lý.

Thích ai đó ư? Chỉ nghe thôi đã khiến Mạc Doãn có chút khó chịu, gần như toàn thân nổi hết da gà.

Mạc Doãn liếc nhìn tấm thiệp trong tay, sau đó nhìn ra cửa, cuối cùng nhìn chiếc hộp rơi trên thảm, hắn không hiểu sao Bùi Thanh lại có thể nói ra những lời gây sốc như vậy. Sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng hắn cũng hiểu.

——Bùi Thanh không phải là người bình thường.

Họ là những người trong một thế giới nhỏ bé, tình yêu và sự thù hận của họ tương đối hời hợt, điều này thực sự hiếm có và bình thường.

Mạc Doãn đẩy xe lăn qua, nhặt hộp quà dưới đất lên.

Bùi Thanh mua cho hắn một chiếc khăn quàng cổ, có lẽ là quà năm mới.

Mạc Doãn nhớ tới buổi chiều lúc hắn ra khỏi nhà cũ, ngoài hành lang gió thổi lồng lộng, hắn dựa trên lưng Bùi Thanh, hắng giọng nhỏ tiếng ho khan, Bùi Thanh hỏi hắn có chuyện gì, hắn nói không sao, nhưng một tay siết chặt cổ áo để gió khỏi lùa vào. Lúc này, Bùi Thanh quay mặt lại, ánh mắt y có vẻ hơi kỳ lạ, không phải vẻ thờ ơ lạnh nhạt thường ngày mà phảng phất sự ấm áp khác thường. Tuy nhiên, lúc đó Mạc Doãn không hiểu gì hết, chỉ nghĩ rằng đôi mắt của Bùi Thanh bị gió làm mờ mịt mà thôi.

Chiếc khăn rất mềm, chạm vào có cảm giác như chìm vào mây.

Bùi Thanh hỏi một câu khiến hắn kinh hãi quá! Hay là y đang suy bụng ta ra bụng người?

Mạc Doãn một tay cầm tấm thiệp, một tay cầm chiếc khăn quàng cổ, vẻ mặt trầm tư.

*

Sau Tết, Bùi Minh Sơ lập tức bay ra nước ngoài, anh rất bận rộn, ngược lại Bùi Cánh Hữu nhẹ nhàng không ít, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Ai cũng nói Bùi Thanh là đứa con trai không được sủng ái, nhưng sau khi Bùi Minh Sơ rời đi, Mạc Doãn phát hiện ra Bùi Cánh Hữu cũng rất yêu thương Bùi Thanh, nhưng Bùi Thanh lại có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.

Bùi Cánh Hữu đề nghị Bùi Thanh đến công ty thực tập, Bùi Thanh chỉ trả lời vỏn vẹn “không” rồi rời khỏi nhà ăn.

Mạc Doãn bưng chén, ngập ngừng nhìn Bùi Cánh Hữu.

Bùi Cánh Hữu nhàn nhạt mỉm cười, vẻ mặt không hề tức giận, “Ăn cơm đi.”

Con người ai cũng có nhiều mặt.

Một số người hành xử như những con linh cẩu đói khát khi theo đuổi lợi nhuận, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của người khác, nhưng khi đối mặt với chính người nhà của mình, họ lại rất bao dung nhường nhịn, trông giống như một người cha bình thường nhất trên đời.

Và một số người bề ngoài có vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhưng có thể trong lòng họ có một ngọn núi lửa đang chờ phun trào.

Nhà Bùi có thang máy nội bộ, tổng cộng năm tầng, Bùi Cánh Hữu sống ở tầng 2, Bùi Minh Sơ sống ở tầng 3, còn Bùi Thanh sống ở tầng trên cùng, nghe nói tầng 4 là nơi trước đây phu nhân Bùi dưỡng bệnh, hiện giờ bỏ trống không ai ở. Mạc Doãn sống ở tầng trệt, hắn chưa bao giờ lên tầng trên, hôm nay hắn đẩy xe lăn vào thang máy, nhấn nút lên tầng 5.

Nhà Bùi được thiết kế theo phong cách thuần phương Tây, càng đi lên không gian càng nhỏ lại, giống như đỉnh của một chiếc vương miện, lúc cửa thang máy mở ra, tầm nhìn có cảm giác hẹp hơn nhiều so với tầng dưới, giống như gác xép hơn.

Tường được làm hoàn toàn bằng gỗ theo hình tam giác hướng xuống, ngay trung tâm là một cửa sổ kính hình vòm, phần đuôi của hình tam giác nối với một cánh cửa nhỏ, Bùi Thanh đang ngồi trên bục kéo dài từ cửa sổ, một chân dài thẳng tắp duỗi ra trên mặt đất, chân dài còn lại buông thõng dưới cửa sổ, trên tay cầm một cây kèn harmonica màu bạc.

Khi nghe thấy tiếng thang máy mở ra, Bùi Thanh cau mày quay người lại, vừa nhìn thấy Mạc Doãn, y liền quay mặt đi.

Kể từ đêm giao thừa, Mạc Doãn vẫn chưa nói chuyện lại Bùi Thanh, mối quan hệ giữa hai người dường như đã quay trở lại thời điểm ban đầu họ không hề có liên quan gì với nhau.

Mạc Doãn đẩy xe lăn tới cửa sổ.

Bùi Thanh có vẻ như rất thích đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời.

Mạc Doãn đi tới cửa sổ, phát hiện từ trên lầu cao nhìn xuống, quả thật nhà họ Bùi lớn đến vô biên vô hạn, còn lớn hơn cả nhà họ Bùi chính là rừng núi phía xa.

“Sao lại không muốn đến công ty?” Mạc Doãn thấp giọng hỏi.

Bùi Thanh im lặng một lúc lâu, không trả lời mà chỉ cầm cây kèn lên thổi.

Âm sắc của kèn harmonica chỉ ở mức trung bình, nhìn những vết xước trên bề mặt bên ngoài có thể nhận ra chiếc kèn này đã rất cũ.

“Anh sợ mình làm không tốt à?”

Mạc Doãn vừa dứt lời, Bùi Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái.

“Tất nhiên là tôi có thể làm tốt.”

“Vậy tại sao anh lại không đi?”

“Liên quan gì đến cậu?!”

“……”

Bùi Thanh lạnh lùng rũ mắt xuống, nhìn cây kèn harmonica, vẻ mặt có chút dịu dàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Doãn, “Cậu cho rằng tôi không bằng Bùi Minh Sơ sao?”

“Tôi không nghĩ vậy.”

Khóe miệng Bùi Thanh hơi nhếch lên, nhìn qua có chút mỉa mai: “Cậu nghĩ gì tôi không quan tâm.”

Mạc Doãn nghĩ thầm trong bụng, vậy thì anh còn hỏi làm gì nữa!

Rõ ràng là rất quan tâm.

Một người cha có vẻ tốt bụng nhưng thiên vị và một người anh hoàn hảo không tỳ vết.

Còn y thì có gì chứ? Một nguồn gốc đáng hổ thẹn, một thân phận đầy xấu hổ và một hoàn cảnh không ai hiểu nổi.

Mạc Doãn im lặng một lúc rồi đột nhiên nói với Bùi Thanh: “Có thể cho tôi mượn thổi một chút được không?”

Cây kèn harmonica trong tay hắn tỏa hơi ấm áp, có lẽ là do Bùi Thanh đã cầm nó rất lâu, Mạc Doãn hỏi Bùi Thanh, “Anh có giấy không?” Bùi Thanh lạnh lùng liếc một cái, đưa tay lấy lại cây kèn harmonica trong tay hắn. Mạc Doãn nắm chặt không buông, nhỏ giọng nói: “Vậy thôi.”

Tiếng nhạc du dương vang lên rộn ràng, Mạc Doãn thổi ca khúc 《Tình bạn vĩnh viễn bất biến》, giai điệu mang vẻ đẹp vĩnh cửu và cổ điển, pha chút buồn bã.

* Bài này là友谊地久天长 ( Hữu nghị địa cửu thiên trường)

Ban đầu hắn thổi có hơi vụng về vấp váp, nhưng dần dần cũng khá hơn, Bùi Thanh nghe hắn thổi đàn, ánh mắt dán chặt vào mặt Mạc Doãn. Thổi xong hết bản nhạc, mặt Mạc Doãn hơi đỏ lên, nở một nụ cười nhẹ, “Thế nào?”

“Tàm tạm.”

“……”

Bùi Thanh lấy cây kèn harmonica từ tay hắn ra, dùng tay áo lau sơ mặt ngoài vài cái, Mạc Doãn có vẻ hơi xấu hổ, tiếp đó Bùi Thanh cầm kèn lên tự mình thổi.

Từ trước đến nay Mạc Doãn chưa bao giờ nghe qua giai điệu mà y thổi, âm thanh réo rắt mang đến cảm giác như y có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, tựa như một con chim đang bay trên bầu trời, cô đơn và tự do.

Tiếng kèn harmonica vang vọng trong không gian nhỏ bé, tạo cho người ta cảm giác hoài niệm.

Sau khi thổi xong, Bùi Thanh hỏi Mạc Doãn: “Cậu thích nhà họ Bùi à?”

Mạc Doãn và y nhìn nhau, đôi mắt của Bùi Thanh giống như một tấm gương, phản chiếu vẻ mặt của Mạc Doãn, đồng thời cũng dường như đang phán xét Mạc Doãn.

Mạc Doãn tinh ý nhận ra, đây chính là thời khắc vô cùng quan trọng đối với hai người.

Trong lòng hắn hơi động, sau đó hắn chớp chớp mắt, vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh nói: “Không thích.”

Ánh mắt Bùi Thanh lóe lên.

“Nếu không thích thì tại sao lại tới?”

Mạc Doãn cười khổ: “Bởi vì tôi không có sự lựa chọn.”

Đúng vậy.

Bởi vì không có sự lựa chọn.

Họ không có sự lựa chọn.

Bùi Thanh im lặng, nhìn xuống cây kèn harmonica trong tay.

“Sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ rời đi.” Mạc Doãn nói.

Bùi Thanh nhìn hắn, vẻ mặt khó đoán.

“Lúc đó, chắc là tôi sẽ có thể sống một mình,” Mạc Doãn nghiêm túc nói, “Chúng ta không thể cái gì cũng không làm, nếu muốn có được thứ mình khao khát thì đều phải dựa vào chính mình, chính anh đã nói như vậy.”

Bùi Thanh mấp máy môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn Mạc Doãn, “Đừng nói Bùi Cánh Hữu kêu cậu tới đây làm thuyết khách đấy nhé?”

Sắc mặt Mạc Doãn tối sầm lại: “Sao anh cứ thích nói những điều khó hiểu vậy?”

Nói xong, hắn đẩy xe lăn, “Thôi bỏ đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, dù sao anh cũng không muốn nói chuyện với tôi.”

Xe lăn vừa xoay thì bị một chân duỗi ra câu lại, Mạc Doãn quay đầu lại, Bùi Thanh từ trên cao nhìn xuống hắn: “Tôi mà đến công ty thực tập, nhỡ đâu ở trường cậu lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn thì làm thế nào?”

Mặt Mạc Doãn lập tức đỏ bừng.

“Không đâu, họ sửa lại rồi.”

“Lỡ xảy ra thì sao?”

“…Thì tôi nhờ người khác giúp.”

Mạc Doãn càng nói đầu càng cúi thấp xuống, cằm giấu hẳn vào ngực, Bùi Thanh nhấc chân kéo hắn cùng chiếc xe lăn sang bên cạnh mình, ánh mắt rơi vào vầng trán mịn màng của Mạc Doãn, “Sao hôm đó cậu không nhờ người khác giúp?”

Mạc Doãn cúi đầu không nói gì.

Chân của Bùi Thanh cứ câu vào xe lăn, rất rõ ràng là nếu hắn không chịu trả lời thì sẽ không bỏ ra.

Mạc Doãn trầm giọng như bất lực đáp: “Không biết.”

Bùi Thanh cũng không nói gì nữa, một lúc sau, y dùng cây kèn harmonica chạm vào khuôn mặt của Mạc Doãn, vỏ ngoài chiếc kèn đã trở nên lạnh lẽo, Mạc Doãn ngước lên, Bùi Thanh đang nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như giữa họ nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ nào đó.

Mạc Doãn là người đầu tiên quay mặt đi, sắc mặt ửng đỏ.

“Tôi đi xuống đây.”

Hắn giật giật chiếc xe lăn, chân dài đang móc trên xe lăn cũng chậm rãi bỏ xuống.

Mạc Doãn đẩy xe lăn về phía trước, cảm giác được một ánh mắt phía sau khóa chặt vào mình, hắn đẩy vào thang máy, quay xe lăn lại.

Bùi Thanh tựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt thẳng thừng nhìn về phía Mạc Doãn. Bị Mạc Doãn phát hiện ra, y vẫn không dời mắt đi, vẫn nhìn hắn chăm chú, ánh mắt như kiên quyết nắm chặt lấy Mạc Doãn.

Cửa thang máy đóng lại, vẻ mặt cứng ngắc của Mạc Doãn dần dần trở lại bình thường, hắn cúi đầu né tránh camera giám sát, khóe miệng hơi nhếch lên.

*

Sau khi Bùi Minh Sơ trở về nước thì phát hiện Bùi Thanh đã vào công ty thực tập, anh không có phản ứng gì đặc biệt, thay vào đó chỉ đến hỏi Mạc Doãn ở trường một mình liệu có bất tiện không.

Mạc Doãn: “Một mình tôi vẫn xoay sở được.”

“Ngoan quá.”

Bùi Minh Sơ xoa đầu Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng không tránh né mà nói: “Sau này đừng bảo tôi “ngoan” nữa được không?”

Bùi Minh Sơ cười, “Tại sao?”

Mạc Doãn không trả lời, nhưng ánh mắt lại lóe lên.

Bùi Minh Sơ không hỏi thêm nữa, anh hạ tay xuống, ấm áp nói: “Hình như đây là lần đầu tiên em đưa ra yêu cầu với anh.”

Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn anh, Bùi Minh Sơ mỉm cười, lại xoa xoa đỉnh đầu hắn: “Được, anh đồng ý.”

“Cảm ơn.”

Bùi Minh Sơ cười nói: “Vậy đổi lại em cũng có thể đồng ý yêu cầu của anh không?”

“Yêu cầu gì?”

Bùi Minh Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Hai ngày nữa đi, hai ngày nữa anh sẽ nói với em.”

Bùi Minh Sơ nói hai ngày nữa, hai ngày nữa cũng là thời điểm mùa xuân bắt đầu.

Ngày 8 tháng 4 là sinh nhật của Bùi Minh Sơ, trùng hợp thay, đó cũng là sinh nhật của Bùi Thanh.

Hôm đó nhà Bùi tổ chức một bữa tiệc hoành tráng. Năm ngoái Hữu Thành gặp rất nhiều tin tức tiêu cực, giá cổ phiếu giảm liên tục, sau đó danh tiếng dần dần hồi phục, cộng với việc Bùi Minh Sơ gia nhập, toàn bộ công ty lại bùng nổ phát triển không ngừng. Cũng chính vì vậy mà hầu như tất cả những người nổi tiếng trong thành phố đều đến tham dự bữa tiệc này.

Bùi Minh Sơ là nhân vật chính chủ trì bữa tiệc phía dưới, Bùi Cánh Hữu sẵn lòng làm nền cho con trai. Mấy ông bạn già ai cũng khen con cháu ông ta có vận giàu có, khen ông ta đã nuôi dạy được một đứa con trai giỏi giang như vậy.

“Chúng ta cũng nên xuống rồi.” Mạc Doãn cúi đầu nhìn ánh đèn lộng lẫy đến chói mắt trong sân.

Bùi Thanh mặc lễ phục, lười biếng dựa vào cửa sổ: “Vội làm gì?”

Mạc Doãn ở bên cạnh y, cũng giống như Bùi Thanh cũng đi cùng hắn về nhà, hai người họ đều im lặng không nói, nhưng dường như có một loại ngầm hiểu khác.

Thời gian như vậy chỉ thuộc về họ.

Khi Bùi Minh Sơ đi lên, cửa thang máy mở ra, Bùi Thanh và Mạc Doãn vẫn chưa nhận ra, hai người đang đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ. Bùi Thanh ngồi trước cửa sổ, cao hơn Mạc Doãn một chút. Mạc Doãn dựa vào xe lăn, hơi nghiêng đầu, Bùi Thanh quay người về hướng ngược lại.

“Thì ra hai người đang trốn ở đây.”

Bùi Thanh và Mạc Doãn cùng quay đầu lại.

Cảnh tượng này dường như đã xảy ra nhiều lần, Bùi Minh Sơ không khỏi mỉm cười, vừa cười vừa cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bùi Thanh nhảy xuống từ bệ cửa sổ, đẩy xe lăn của Mạc Doãn chẳng nói lời nào.

Bùi Minh Sơ nhìn Mạc Doãn, Mạc Doãn có vẻ hơi xấu hổ, nhưng không từ chối. Bùi Minh Sơ nhận ra Mạc Doãn ngại ngùng không phải vì Bùi Thanh đẩy xe lăn của mình, mà là vì anh xuất hiện ở đây, anh khẽ nhướng mi một cái.

Ban đầu Mạc Doãn không muốn tham dự loại sự kiện công cộng như thế này, Bùi Minh Sơ cũng đã đồng ý, thế nhưng sau đó Bùi Thanh đến gặp Mạc Doãn vặn hỏi: “Sao lại không đi? Cậu sợ à?”

Trong thang máy, Bùi Minh Sơ đứng một bên, Bùi Thanh đẩy xe lăn của Mạc Doãn, ba người im lặng đi xuống, cửa thang máy mở ra, Bùi Thanh đẩy Mạc Doãn ra ngoài trước, Bùi Minh Sơ đi ra sau, trong lòng nói quan hệ hai người này tốt đẹp từ khi nào vậy nhỉ?

Bùi Minh Sơ không có ý gì khác, chỉ là không ngờ Bùi Thanh và Mạc Doãn lại hòa hợp với nhau.

Cả hai đều có tính cách lạnh lùng, nếu chơi với nhau thì chắc sẽ tốt lắm đây.

Bùi Thanh cắt bánh, Bùi Minh Sơ đứng bên trái vỗ tay nhẹ nhàng, Bùi Cánh Hữu ôm vai Bùi Thanh cười to, Mạc Doãn đứng bên phải phía sau ba người họ im lặng nhìn cảnh tượng này.

Sau bữa tiệc, Mạc Doãn lén tặng cho Bùi Thanh một món quà, đó là một cây kèn harmonica mới, được gói trong một chiếc túi nhung màu xanh nhạt, có lớp vỏ sáng bóng.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Bùi Thanh cầm cây kèn harmonica trong tay, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve có vẻ ưng ý lắm.

“Tiểu Doãn.”

Nghe thấy giọng nói phía sau, Bùi Thanh cất cây kèn lại vào túi rồi buộc lại.

Trong bữa tiệc Bùi Minh Sơ uống một ít rượu, vẻ mặt phấn chấn: “Đang thì thầm gì đó?”

“Đâu có.” Mạc Doãn vội vàng phủ nhận.

Bùi Thanh liếc nhìn hắn, tai Mạc Doãn hơi đỏ lên.

“Xong chưa?” Bùi Minh Sơ nói với Bùi Thanh, “Đến lượt anh.”

Giọng điệu vui đùa thoải mái khiến Bùi Thanh siết chặt cây kèn harmonica trong túi, quay người rời đi không nói một lời.

Bùi Minh Sơ đã quen với tính khí của Bùi Thanh nên không hề để bụng, anh cười nhẹ, đi đến phía sau Mạc Doãn, đẩy xe lăn của hắn nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi ngắm hoa.”

Thời tiết ngày càng ấm hơn, nhóm người làm vườn vẫn cật lực miệt mài chăm trồng hoa huệ để chúng nở hoa. Bùi Minh Sơ nghe người hầu nói Mạc Doãn rất thích chúng nên buổi tối tranh thủ đưa Mạc Doãn đi ngắm, “Buổi tối hương hoa thơm nồng hơn.”

Mạc Doãn gật đầu: “Thơm thật.”

Bùi Minh Sơ vịn xe lăn hắn, cười nói: “Lúc nãy em tặng quà sinh nhật cho Bùi Thanh à?”

Mạc Doãn nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.

“Quà của anh đâu?”

Mạc Doãn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cái gì anh cũng không thiếu, tôi không biết nên tặng gì cho anh.”

Bùi Minh Sơ cười: “Vậy nói câu Chúc mừng sinh nhật là được.”

Mạc Doãn im lặng một hồi lâu, dường như rất khó để nói ra những lời này, Bùi Minh Sơ kiên nhẫn chờ đợi, thêm một lúc nữa, anh mới nghe thấy câu “Chúc mừng sinh nhật” rất nhẹ.

Bùi Minh Sơ nói: “Ở bên cạnh Bùi Thanh em có vẻ thoải mái hơn nhiều so với ở bên cạnh anh, anh làm gì khiến em cảm thấy lo lắng sao?”

“……Không có.”

Mạc Doãn phủ nhận rất khó khăn.

Vai hắn bị ấn nhẹ xuống, Mạc Doãn nghe thấy Bùi Minh Sơ lên tiếng: “Tiểu Doãn, em có nhớ lần trước anh đã nói về việc muốn em đồng ý với yêu cầu của anh không?”

“Tôi còn nhớ.”

Bùi Minh Sơ di chuyển từ phía sau xe lăn đến phía trước Mạc Doãn, nhìn Mạc Doãn rồi ngồi xổm xuống, “Anh muốn em thật sự trở thành người một nhà với anh.”

“……”

“Anh không cần em phải nhập tịch,” Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng nói, “Anh chỉ muốn em xem nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình và xem mọi người ở đây như gia đình của em.”

Đã nửa năm trôi qua kể từ khi dọn vào nhà Bùi.

Trong suốt sáu tháng qua, Mạc Doãn đã được chăm sóc rất cẩn thận chu đáo, người hầu của nhà họ Bùi đối với hắn rất tốt, Bùi Cánh Hữu tuy không tiếp xúc nhiều nhưng ông ta vẫn rất hòa nhã. Bùi Thanh ở bên cạnh hắn lâu nhất thì không cần phải nói nữa, thậm chí giữa hai người họ còn có một chút ái muội, còn Bùi Minh Sơ trước mặt chính là người tốt nhất đối với hắn…

Bùi Minh Sơ mạnh tay đập phá, xây sửa, thay đổi nhà Bùi do chính tay mẹ anh thiết kế đủ để thấy anh thực sự muốn Mạc Doãn gia nhập gia đình đến mức nào.

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Bùi Minh Sơ đã hạ quyết tâm muốn Mạc Doãn ở lại nhà Bùi.

Hai anh em thật sự rất khác nhau.

Bùi Thanh ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài thờ ơ lạnh nhạt khó tiếp cận, nhưng trên thực tế, hàng phòng thủ mỏng manh đến mức chỉ cần chạm một ngón tay liền sụp đổ, rất dễ dàng nắm bắt trái tim y. Hiện giờ hắn đã có thể dần dần nắm bắt được cảm xúc của Bùi Thanh.

Bùi Minh Sơ thì ngược lại, ngoài nóng trong lạnh, ai anh cũng đối xử tốt bụng nâng niu quý trọng, nhưng điều này chỉ là xuất phát từ sự thỏa mãn cảm xúc của bản thân anh, anh sắp xếp và kiểm soát mọi thứ xung quanh mình, nhưng anh rất khó bị người khác khống chế và bị ngoại lực lay động, muốn đột phá tầng phòng ngự của anh ư? Thật sự vô cùng khó.

Mạc Doãn nắm chặt lấy xe lăn, vẻ mặt dường như có chút dao động.

Bùi Minh Sơ hết sức dịu dàng: “Nếu em muốn, em có thể gọi anh là anh cả.”

Từ sau khi xác nhận được hai nhân vật chính, Mạc Doãn vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào mới có thể đánh bại được hai anh em này?

Ở thế giới này, hắn không có tinh thần lực mạnh mẽ, hắn không quyền không thế, ngay cả thân thể khỏe mạnh cũng không có, muốn lật đổ một con quái vật khổng lồ như Hữu Thành chẳng khác nào là viển vông.

Chỉ có cách kích động đấu đá nội bộ giữa hai thế lực hùng mạnh này để họ tự sát tự diệt lẫn nhau.

Nhưng Bùi Thanh không thân cận với Bùi Minh Sơ, ngược lại Bùi Minh Sơ cũng không quan tâm đến Bùi Thanh. Giữa hai người không có xung đột rõ ràng nào, và cuộc tranh giành tài sản gia đình dường như cũng không đến mức phải lưỡng bại câu thương.

Làm sao để hai anh em không hề có mâu thuẫn đậm sâu có thể bắt đầu một cuộc chiến?

—— Điều này vẫn phải cảm ơn Bùi Thanh vì đã truyền cảm hứng.

Những con người này, những con người trong thế giới nhỏ bé này đều có yêu hận tình thù phức tạp.

Nhưng hắn thì khác.

Hắn là một con người tự nhiên mạnh mẽ, đã loại bỏ những yếu tố yếu kém đó trong quá trình tiến hóa.

Hắn có thể chơi đùa và thao túng những thứ vô dụng này để đạt được mục tiêu của mình và theo đuổi niềm vui hủy diệt thuần túy nhất.

Đây mới chính là lợi thế lớn nhất của hắn trên thế giới này.

Bùi Minh Sơ thấy trong mắt Mạc Doãn dường như có một số cảm xúc phức tạp, như thể đang che giấu một bí mật, nhưng cũng như thể sắp tiết lộ bí mật ấy thành lời. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, hắn quay mặt lại, trên đó lại là sự bướng bỉnh đến đáng thương khiến Bùi Minh Sơ cảm thấy mềm lòng, ánh mắt hơi sáng lên: “Không, tôi không muốn.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận