Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 31: C31: Chương 31


Người ta thường nói: Người làm đúng sẽ được nhiều người giúp đỡ, còn kẻ làm sai sẽ không có ai hỗ trợ.

Bây giờ Trần Tư Vũ chính là kẻ làm sai. Vương Trạch là chỗ dựa của cô ta, cũng là người khó chọc nhất khối, bây giờ Vương Trạch lại thua Lục Vân Đàn, điều này cũng đồng nghĩa với việc chỗ dựa của cô ta bị Lục Vân Đàn đá văng; cho dù giả bộ đáng thương cũng không có tác dụng gì, bởi vì Lục Vân Đàn sẽ không thấy vậy mà mềm lòng, cũng không cho phép người khác mềm lòng. Cho nên cô ta không thể lại tiếp tục tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn, không coi ai ra gì, chỉ có thể làm theo những gì Lục Vân Đàn yêu cầu.

Cuối cùng, trước mặt mọi người trong rừng cây, cô ta khóc lóc xin lỗi Lý Nguyệt Dao và Lục Vân Đàn, đồng thời hứa rằng sẽ không bao giờ bắt nạt bất kỳ một bạn nào nữa.

Lúc này Lục Vân Đàn mới bỏ qua cho cô ta, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ qua…

Sau khi trở về ký túc xá, cô đích thân đưa Lý Nguyệt Dao – người đã sống ở phòng 107 được một tuần về phòng ký túc xá 104, sau đó cô bắt đầu tính toán nợ cũ với Trần Tư Vũ: “Nếu ngay cả những việc đơn giản như tự mua bữa ăn và sắp xếp thời gian trực nhật mà cậu cũng không thể làm tốt được thì thôi đừng làm trưởng phòng ký túc xá nữa, thay bằng người khác đi.”

Vành mắt Trần Tư Vũ lại ửng đỏ, vẻ mặt không cam lòng, tức giận và oán hận hiện rõ, nhưng cô ta cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì, nghiến răng nghiến lợi, trông có vẻ rất oan ức, như thể đang nhẫn nhục chịu đựng.

Lục Vân Đàn cũng không hiểu rốt cuộc cô ta oan ức chỗ nào? Chẳng phải lúc trước khi bắt nạt người khác cô ta đã tỏ ra rất kiêu căng, ngạo mạn hay sao? Còn chưa hiểu được đạo lý tự làm tự chịu nữa à?

Nhưng cô cũng lười so đo với cô ta nhiều như vậy, nếu không việc này sẽ không bao giờ kết thúc: “Tất nhiên, một người ngoài như tôi không có tư cách xen vào chuyện nội bộ trong phòng ký túc xá của các cậu, các cậu cứ tự mình quyết định. Tuy nhiên tôi phải nhắc nhở cậu một chút, sau này nếu cậu còn dám bắt nạt người khác, hoặc trả thù Lý Nguyệt Dao thì đừng trách sao tôi vô lễ với cậu!”

Sau đó cô mới trở về chính phòng ký túc xá của mình.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc cô và Lý Nguyệt Dao cùng đi đến căng tin để ăn sáng, thông qua lời kể của Lý Nguyệt Dao, cô mới biết được rằng Trần Tư Vũ đã từ chức trưởng phòng ký túc xá, đồng thời cô ta cũng không bổ nhiệm trưởng phòng ký túc xá tiếp theo là ai, để năm người còn lại tự xem xét, xử lý.

Năm người bọn họ bàn bạc một chút, quyết định chọn một cô gái tên Triệu Tử Nam làm trưởng phòng ký túc xá.

Sau khi nghe xong, Lục Vân Đàn cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi lại: “Tại sao cậu không làm trưởng phòng ký túc xá?”

Lý Nguyệt Dao thở dài: “Tớ hơi ngại khi sắp xếp nhiệm vụ cho người khác.”

Lúc này Lục Vân Đàn mới nhớ đến, cô ấy mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau trở về lớp học, bắt đầu đọc sách vào buổi sáng.

Trước đây, vào thời gian đọc sách buổi sáng, khi lão Kim vừa rời đi, Lục Vân Đàn lập tức bắt đầu thực thi chế độ ăn sáng, nhưng kể từ khi trở thành bạn cùng ăn với Lý Nguyệt Dao, cô đành phải trở thành thành viên tích cực đến căng tin ăn sáng mỗi ngày. Kết quả là thời gian bữa sáng kia đã biến mất, cô có thêm hai mươi phút để đọc sách buổi sáng.

Đối với một học sinh kém như cô, việc có thêm thời gian hai mươi phút để học tập quả thật là sống một ngày bằng một năm, vô cùng khó khăn, gian khổ.

Cô cũng từng bày tỏ nỗi lòng của mình với Lý Nguyệt Dao ‘buổi sáng cậu không cần đến phòng ký túc xá gọi tớ, tớ chính là thành phần chậm tiến, không cần phải cố gắng kéo tớ lên, cứ để tớ tiếp tục bị rớt lại phía sau là được rồi’, song Lý Nguyệt Dao trả lời rằng: “Không được, quân sư Lương đã dặn dò tớ, nhất định tớ phải đi gọi cậu.”

Lục Vân Đàn bối rối: “Cậu ấy đã nói với cậu khi nào thế?”

Lý Nguyệt Dao: “Từ lúc hai chúng ta bắt đầu cùng nhau ăn chung.”

Lục Vân Đàn tức giận bất bình: “Sao cậu lại nghe lời cậu ấy nói làm gì? Tớ mới là bang chủ!”


Lý Nguyệt Dao im lặng một lát, thành thật thú nhận: “Cậu ấy nói có thể cho tớ mượn xem ghi chú ôn tập của cậu ấy.” Cô ấy nói với vẻ mặt xấu hổ: “Đó chính là ghi chú của học sinh đứng đầu khối… Nên tớ không có cách nào từ chối.”

Lục Vân Đàn: “…”

Cô cũng không thể nào hiểu được tâm lý muốn vươn lên của những học sinh giỏi như cô ấy.

Lý Nguyệt Dao lại thở dài: “Quân sư đã cho tớ quá nhiều.”

Lục Vân Đàn giận: “Hai người các cậu là đang kết bè kết phái, âm mưu làm hại bang chủ!”

Khi đó Lý Nguyệt Dao còn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mới vừa vào bang, ngay cả một chức vị cũng không có, nếu không phải sau này chuyện Tả Hữu Hộ pháp hãm hại quân sư Lương xảy ra, đại khái cả đời này cô ấy không thể nào trở thành phó bang chủ.

“Nhưng quân sư làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu.”

Lục Vân Đàn hừ một tiếng: “Tớ không cần cậu ấy tốt với tớ!”

Lý Nguyệt Dao mím môi, cuối cùng vẫn lựa chọn thẳng thắn khuyên nhủ, vẻ mặt chân thành: “Bang chủ, cậu đã từng nghe câu chuyện của Lưu A Đấu và Gia Cát Lượng chưa?”

Lục Vân Đàn: “…”

Cô thật sự chán ghét đám người học giỏi và hiểu biết rộng!

Để tránh cản đường Lưu A Đấu đi lên, bang chủ Đàn không thể không tuân theo yêu cầu của quân sư Lương, mỗi ngày dậy sớm, cùng Lý Nguyệt Dao đi ăn sáng ở căng tin, đến lớp đúng giờ, ngoan ngoãn đọc sách buổi sáng.

6 giờ 45 sáng, sau khi lão Kim vừa rời khỏi lớp học 12-2, nhóm học kém ngồi xung quanh Lục Vân Đàn đều lần lượt từ trong hộc bàn lấy ra bữa sáng thơm ngon ngào ngạt, chỉ có một người như Lục Vân Đàn vẫn đang kiên trì đọc sách, trông có vẻ không phù hợp với bầu không khí lúc này.

“Mấy ngày nay trông cậu có vẻ nỗ lực phấn đấu học tập ha.” Tôn Tây – người bạn ngồi cùng bàn với cô là một người cuồng ăn bánh mì, hôm nay bữa sáng của cô ấy vẫn như cũ là bánh mì nhưng là nhân đậu: “Khiến tớ đây cũng mang áp lực học tập theo.”

Trong lòng Lục Vân Đàn cảm thấy rất buồn bực, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ chính trực nói: “Chúng ta đều đã là học sinh lớp 12 rồi, còn không biết cố gắng phấn đấu học tập hay sao?”

Tôn Tây: “…”

Đây không phải là chị Đàn mà cô ấy biết!

Sửng sốt vài giây, cô ấy xoay người nhìn về phía Tới Tây Dương và Lý Hàng đang ngồi ở sau lưng: “Bang chủ của các cậu có vẻ như không được bình thường.”

Tới Tây Dương vừa ăn bánh bao hấp vừa nói: “Tối hôm qua bang chủ của chúng tớ một trận thành danh, bây giờ có lẽ còn hơi phấn khích.”

Tôn Tây chỉ vào bạn cùng bàn của mình: “Có chiến thần nhà nào ăn mừng sau thắng lợi bằng cách học tập à?”

Tới Tây Dương: “…”


Tôn Tây: “Theo tớ quan sát, cái trạng thái giành giật từng giây từng phút để đọc sách buổi sáng của cậu ấy đã kéo dài suốt một tuần rồi.”

Tới Tây Dương: “…”

Cmn, hình như quả thật không hề bình thường!

Lý Hàng vốn đang ngồi ăn bánh mì dẹt cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện: “Cũng có thể bang chủ muốn văn võ song toàn.”

Trong đầu Tôn Tây hiện lên một dấu chấm hỏi: Cậu ấy còn có thể có ý thức giác ngộ như vậy ư?

Lý Hàng giải đáp nghi vấn: “Các cậu thử nghĩ xem, bang hội Thanh Vân của chúng ta đều là ngọa hổ tàng long, không nói người khác, nói về quân sư đi. Cậu ấy đứng đầu khối, thành tích xuất sắc, sao có thể không tạo cảm giác áp bức cho bang chủ được chứ?” Cậu ấy hạ thấp giọng nói tiếp: “Để tớ kể cho cậu nghe một chuyện cơ mật trong bang, tối hôm qua quân sư Lương đã bị tước đoạt quyền thăng chức suốt đời.”

Tôn Tây mở to hai mắt: “Tại sao?”

Lý Hàng nghiêm túc nói: “Bởi vì cây to đón gió.”

Tới Tây Dương bổ sung: “Dẫu gì thì cậu ấy cũng là người đứng đầu khối, quá ưu tú.”

Nghe đến đây, Lục Vân Đàn không nhịn được quay người nhìn chằm chằm Tả, Hữu Hộ pháp.

Hữu Hộ pháp Lý Hàng nói một cách thấm thía: “Nếu chẳng may cậu ấy có tham vọng thì sao?”

Tả Hộ pháp Tới Tây Dương thêm mắm dặm muối: “Nếu không đề phòng một chút, lỡ bị soán vị thì phải làm sao bây giờ?”

Ý định ban đầu của Tả, Hữu Hộ pháp vẫn không thay đổi, không có giây phút nào là quên hãm hại quân sư, bôi nhọ hình tượng và địa vị của anh trong mắt bang chủ, ngăn chặn con đường thăng chức của anh.

Bang chủ Lục rơi vào trầm tư.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Tôn Tây bèn nói: “Bang hội Thanh Vân của các cậu tổng cộng cũng mới có năm thành viên, đấu tranh chính trị đã nghiêm túc như vậy rồi sao?”

Tả hộ pháp Tới Tây Dương lập tức bày tỏ thái độ: “Tớ đối với bang chủ, tuyệt đối không hai lòng!”

Hữu Hộ pháp Lý Hàng: “Tớ cũng luôn trung thành và tận tâm, chỉ quyết một lòng!”

Tới Tây Dương liếc nhìn bang chủ Đàn một cái, thở dài: “Còn về tình huống của những người khác thế nào, tớ cũng không biết.”

Trong giọng nói của Lý Hàng cũng tràn ngập lo lắng: “Phó bang chủ thì hẳn là không sao, dù gì cùng học chung một lớp, còn quân sư… Haizzz…”

Cậu ấy không nói tiếp, nhưng âm thanh thở dài cuối cùng lại vô cùng khéo léo.


Lục Vân Đàn nhướng mày, nhìn chằm chằm Hữu hộ pháp: “Ý của cậu là, quân sư hai lòng?”

Lý Hàng: “Tớ không có nói như vậy!”

Lục Vân Đàn hơi híp mắt: “Vậy lời nói vừa rồi của cậu có ý gì?”

Lý Hàng: “Tớ chỉ là đang nhắc nhở cậu, vì muốn tốt cho bang chủ là cậu thôi!”

Lục Vân Đàn tức giận: “Nhắc nhở tớ cái gì?”

Lý Hàng: “Sao cậu có thể xác định chắc chắn được rằng trong lòng quân sư chỉ có một mình cậu thôi?”

Lục Vân Đàn: “…”

Tới Tây Dương: “Nếu chẳng may cậu ấy thật sự hai lòng, vậy thì bất kỳ lúc nào cũng có thể làm phản!”

Lục Vân Đàn im lặng một lát, ánh mắt sắc bén, nhíu mày nói: “Tần Vận?”

Lý Hàng dang hai tay, bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: “Tớ không biết.”

Tới Tây Dương từ tốn nói: “Sao quân sư có thể nói những suy nghĩ trong lòng mình cho những người như chúng ta biết được chứ?”

Lý Hàng: “Đúng vậy đó, chúng ta chỉ là người ngoài.”

Người ngoài?

Anh còn có người trong nhà nữa à?

Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác: “Nếu cậu ấy dám hai lòng, tớ sẽ lập tức cách chức cậu ấy!”

Tả, Hữu Hộ pháp lặng lẽ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lại lần nữa hiện lên vẻ đắc ý của những kẻ tiểu nhân gian nịnh.

Buổi tự học buổi sáng kết thúc vào lúc 7 giờ rưỡi, âm thanh chuông tan học vừa vang lên, Lục Vân Đàn đã xách theo một đống ly nước chạy ra khỏi lớp học. Thay vì đi đến phòng chứa nước ở tầng một để lấy nước, cô lại đi về phía đông bắc rồi leo cầu thang để lên tầng bốn.

Tầng bốn là tầng dành cho các lớp xã hội, bao gồm từ lớp mười hai đến lớp mười sáu.

Phòng chứa nước vào buổi sáng còn đông đúc hơn so với cả ga tàu điện ngầm ở trung tâm thành phố, nhìn thoáng qua toàn cảnh trông như một nhóm người tị nạn từ vùng khan hiếm nước đang đổ xô đi lấy nước từ một cái giếng duy nhất trong thôn.

Tuy nhiên, chí hướng lúc này của Lục Vân Đàn không phải ở việc đi lấy nước, mà ở Tần Vận.

Cũng thật trùng hợp khi cô mới vừa bước vào phòng chứa nước ở tầng bốn đã lập tức nhìn thấy được Tần Vận đang đứng cuối hàng, vì thế cô quyết đoán tiến lên một bước, xếp hàng đứng phía sau Tần Vận, chăm chú quan sát.

Tần Vận rất cao, Lục Vân Đàn cao 1m68, sau khi đi giày thể thao vào, chắc chắn có thể cao đến 1m7, nhưng Tần Vận vẫn cao hơn so với cô một chút, chắc chắn chiều cao có thể đến 1m7… Kết luận này khiến bang chủ Lục không khỏi cảm thấy có chút thất bại.

Mái tóc của Tần Vận cũng khá dày, được buông xõa trên vai một cách tự nhiên, mượt mà, đuôi tóc có vẻ đã được uốn qua, tạo thành những lọn tóc xoăn bồng bềnh, trông hết sức sành điệu.

Khi Lục Vân Đàn còn đang trầm ngâm so sánh lượng tóc của mình và Tần Vận xem ai nhiều hơn thì đột nhiên có một chàng trai bước vào phòng chứa nước, sau đó đi đến bên cạnh Tần Vận, đưa cho cô ấy một túi đường đỏ, rồi dịu dàng khẽ hỏi han Tần Vận: “Bụng cậu còn đau không?”

Lục Vân Đàn nheo mắt, chợt kinh ngạc phát hiện, chàng trai này hóa ra chính là tên tóc xoăn bị cô bẻ tay, gọi là gì ấy nhỉ? Hình như là Giả Khôn Dương?


Nhưng Giả Khôn Dương cũng không chú ý đến Lục Vân Đàn, trong mắt cậu ta chỉ có Tần Vận.

Trong mắt Tần Vận cũng chỉ có mình cậu ta, lúc cô ấy nói chuyện, giọng điệu còn mang theo chút nũng nịu: “Vẫn còn hơi đau.”

Giả Khôn Dương: “Hôm nay cậu đừng đi học tiết thể dục nữa, xin nghỉ đi.”

Mối quan hệ giữa hai người họ là điều rất rõ ràng.

Bỗng nhiên Lục Vân Đàn cảm thấy khá thích Giả Khôn Dương, còn chủ động bắt chuyện cậu ta: “Này!”

Giả Khôn Dương sửng sốt, trợn to mắt nhìn Lục Vân Đàn với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Lục Vân Đàn càng nhìn càng vừa mắt cậu ta, thậm chí còn thấy hẳn là bản thân nên xin lỗi: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cậu, chuyện ngày hôm đó là tôi không đúng, cậu cũng đừng để trong lòng.”

Giả Khôn Dương ngơ ngác.

Tần Vận nhìn Lục Vân Đàn, lại nhìn bạn trai của mình, vừa thắc mắc vừa có chút nghi ngờ: “Giữa hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì à?”

Lục Vân Đàn sợ cô ấy hiểu lầm gì đó: “Giữa hai người chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả! Là chuyện giữa tôi và Vương Trạch, dẫn đến tôi vô tình đụng chạm tới cậu ấy, cho nên tôi đến để xin lỗi.”

Tần Vận mở to hai mắt: “Cậu là Lục Vân Đàn?”

Lục Vân Đàn gật đầu: “Đúng vậy!”

Tần Vận: “Tại sao cậu lại đụng chạm cậu ấy?”

Lục Vân Đàn biết phải giữ sĩ diện cho Giả Khôn Dương, nếu không chẳng may Tần Vận ghét bỏ cậu ta thì phải làm sao bây giờ? Vì thế cô chỉ có thể tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Tôi đã mắng cậu ấy một câu.”

Tần Vận: “Chỉ như vậy thôi hả?”

Lục Vân Đàn: “Đúng rồi, cậu ấy còn rất rộng lượng, cũng không thèm so đo với tôi, nhưng tôi cảm thấy có lỗi vô cùng.”

Giả Khôn Dương: “…”

Lục Vân Đàn không nói thêm gì nữa, vui vẻ rời đi, lúc xuống đến tầng ba, cô trông thấy Lương Vân Tiên, tuy nhiên anh lại không phát hiện ra cô, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô và đi dọc theo hành lang về phía lớp 12-9.

Lục Vân Đàn nhìn bóng dáng cao cao của Lương Vân Tiên, thở dài một hơi, vẻ mặt đầy xót xa và đồng cảm: Đúng là một người đáng thương, chàng có ý nhưng thiếp vô tình!

Tuy vậy thật ra cô đang vô cùng vui vẻ, cười hả hê trên nỗi đau của người khác, lúc đi xuống cầu thang còn tung tăng nhảy nhót, trông giống hệt thỏ trắng tinh nghịch, chiếc cốc cầm trong tay tựa lục lạc vang lên tiếng đinh đang. Sau khi trở về lớp học, phát hiện bảng đen chưa được lau sạch, Lục Vân Đàn còn tự giác lên lau bảng.

Bởi vì tâm trạng phấn khởi nên việc học tập cũng trở nên tuyệt vời, tiết học đầu tiên là môn toán, cô rất chăm chú nghe giảng, thậm chí còn xung phong trả lời các câu hỏi, giáo viên dạy toán cũng phải khen ngợi cô.

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này cũng chỉ kéo dài trong một tiết học, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, cô đã bị gọi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, còn không phải là lớp trưởng đến gọi mà là đích thân lão Kim đến gọi, hơn nữa vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Niềm vui chóng tàn, cô không khỏi thấp thỏm đi theo lão Kim đến văn phòng.

Sau khi lão Kim ngồi xuống bàn làm việc, vẻ mặt ông ấy tái nhợt, chất vấn cô: “Có phải ngày hôm qua em và Vương Trạch đã đánh nhau hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận