Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 25: Đừng chây lười trốn việc nữa.


Edit: DiDi

Beta: Bull

—————————————–

Chương 25: Đừng chây lười trốn việc nữa.

Trong lúc đám xác sống đang hô to và bọn Tiêu Chỉ đang mang vẻ mặt ngơ ngác, phía xa xa bỗng vang lên tiếng vó ngựa, cùng với âm thanh càng ngày càng gần, một đội quân kỵ sĩ Vong Linh xuất hiện trước mắt mọi người.

Bọn họ vừa đến, hội trường đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh, những đôi mắt đầy vẻ chết chóc nhìn chằm chằm đám người vừa đến, chờ mong cuộc tuyển chọn bắt đầu.

Dẫn đầu là một kỵ sĩ tóc đen, khí chất văn nhã, người nọ cưỡi ngựa bạch cốt lên đài cao, sau đó nhìn lướt qua những người tộc xác sống bên dưới, rồi cúi nhẹ người hành lễ.

“Chào mừng các vị đến với buổi tuyển chọn Thư Ký của Hessen, tôi là kỵ sĩ trưởng, Diane.”

Giọng nói vừa dứt, nhóm người tộc xác sống lập tức reo hò, đây chính là cách bọn họ biểu đạt sự tôn trọng đối với kẻ mạnh.

Đã mất đi gông cùm xiềng xích của sinh mệnh, xác sống quay về với quy luật chỉ kẻ mạnh mới được tôn trọng. Vì vậy, trong thế giới của xác sống, quyền thế, danh vọng, tài phú, tất cả đều không quan trọng bằng sức mạnh thuần túy. Mà kỵ sĩ trưởng của Hessen chính là người có thể đứng bên cạnh lãnh chúa, cũng đồng nghĩa với kẻ mạnh.

Diane ra hiệu cho phía dưới im lặng, rồi tiếp tục nói: “Người vượt qua được cuộc tuyển chọn sẽ trở thành Thư Ký của Hessen, đồng nghĩa với việc có cơ hội vào Bạch Cốt Điện làm phụ tá của lãnh chúa. Chính vì thế, điều kiện quan trọng nhất chính là sử dụng thành thạo cả chữ viết của tộc xác sống và ngôn ngữ phổ thông, mong rằng…”

Còn chưa đợi Diane nói xong, đám xác sống vừa nghe được hai chữ lãnh chúa đã bắt đầu náo loạn hơn.

Lần này bọn họ đúng là đã gào khản cả giọng, vẻ mặt điên cuồng, nghe cứ như vạn quỷ khóc gào. Nếu như có nhà thám hiểm nào đó không cẩn thận đi ngang qua nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Hessen đang chuẩn bị tổ chức chiến dịch nào đó.

Tiêu Chỉ cảm thấy như lỗ tai của mình sắp điếc đến nơi, cậu nhìn thầy mình và các sư huynh đang đứng bên cạnh, phát hiện ba người kia cũng đang mang gương mặt đau khổ. Nhưng bọn họ lại không thể bịt tai, bởi vì số người không gào thét rất ít, nên bịt tai lại sẽ khiến cho bọn họ trở nên khác biệt với đám người này.

Trên đài cao, Diane cũng phải tăng âm lượng: “Được chia thành ba mức độ, lần lượt là…”

“Giết! Vì lãnh chúa!”

“Ta nhất định sẽ thắng!”

“Mày muốn chết à?!”

“Sợ mày quá cơ! Tao chết lâu rồi!”

Diane: “…”

Diane nói không nổi nữa, y nghĩ dù mình có nói tiếp cũng chẳng ai thèm nghe. Nhưng mà tình hình này cũng nằm trong dự tính của y, dù gì cũng đâu phải ngày một ngày hai đám xác sống này như vậy, đây thuộc về nghệ thuật truyền thống rồi, điên điên khùng khùng thành thói quen.

Thôi, bắt đầu luôn đi.

Diane lại phải cao giọng, dùng một âm lượng đủ để đè tiếng hét chói tai của đám người kia xuống: “Ải thứ nhất, mọi người cần phải cướp quân bài xương trong rừng xương và tìm được cửa dịch chuyển, những cửa sau, mọi người phải tự tìm cách thoát ra…”

“Bây giờ, cuộc thi bắt đầu.”

Y vừa dứt lời, dưới chân mọi người bỗng xuất hiện một pháp trận phát sáng, ngoại trừ những nơi đám Kỵ sĩ Vong Linh đứng ra, thì những khu vực khác đều nằm trong phạm vi của nó.

Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, người trong pháp trận bị dịch chuyển đi hết, mà tất cả những âm thanh ồn ào cũng biến mất, sự yên tĩnh lại quay về với nơi này.

Diane chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch vì hành động vừa nãy. Sau này mấy loại công việc tốn sức như vậy cứ để cho người khác làm đi, mệt mỏi quá, khiến y có cảm giác như mình đã sống lại rồi vậy.

*

Tiêu Chỉ chỉ cảm thấy mắt mình hoa hết cả lên, thế giới trong tầm mắt bỗng chốc thay đổi.

Đây là một khu rừng trắng hếu, từ bùn đất đến cây cối cũng chỉ có một màu trắng.

Màu trắng này lại không hề khiến người khác cảm thấy nó giống màu trắng tinh khiết của tuyết, mà là màu xám trắng khô héo suy tàn. Cây cối cũng cứng đờ, còn có vô số tro bụi màu trắng chẳng biết đến từ nơi nào đang phiêu tán trong không khí, khiến nơi này càng thêm tĩnh mịch.

Cậu vẫn còn nhớ “khu rừng xương” mà kỵ sĩ trưởng từng nói, vậy thì chính là nơi này, thật ra thì cái tên đó cũng đúng với nó lắm.

Mấy người Lý Đại Diệp vẫn đang bên cạnh cậu, chưa hề bị tách ra vì dịch chuyển.

Đám người đông đúc kia cũng xuất hiện ở gần đó, mọi người đều nhìn chằm chằm nhau bằng ánh mắt cảnh giác. Dù gì thì tại thời khắc này, họ chính là đối thủ của nhau.

Lý Đại Diệp khẽ nói với đám học trò của mình: “Tương lai giao hết cho mấy đứa nhé!”

Ngải Einstein và Vi Địch bình tĩnh gật đầu với ông.

Tiêu Chỉ cảm thấy hơi khó tin, cậu còn tưởng Lý Đại Diệp chắc chắn sẽ nói mấy lời thoại trẻ trâu như “Tiếp theo cứ để thầy”, hoặc là “Tôi chính là người thầy dẫn dắt những đứa trẻ được trời chọn đến chiến thắng” , không ngờ là lại…bình thường như thế, nhưng nó cũng có vẻ như không được bình thường cho lắm.

Ngải Einstein thấp giọng nói: “Mấy trận chiến hỗn loạn như này, bình thường thầy sẽ nằm bẹp trong vòng 5 phút kể từ khi bắt đầu, thần thánh cũng chẳng cứu nổi.”

Vi Địch bổ sung: “Kỷ lục nhanh nhất là 45 giây.”

Tiêu Chỉ: “…”

Vậy là ông nói sẵn lời thoại khi xuống sân khấu luôn sao? Thuần thục thật đấy…

Đúng lúc này, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện vô số quân bài. Những quân bài này có hình tròn, hơi lớn hơn đồng xu một chút. Những quân bài xương trắng nhẹ nhàng rơi xuống, có vẻ số lượng không hề nhỏ, nhưng rõ ràng là ít hơn ít hơn rất nhiều so với đám xác sống như hổ rình mồi ở phía dưới.

Đây là thứ bọn họ phải cướp được ở cửa ải thứ nhất.

Không biết là ai ra tay trước, nhưng khi quân bài còn chưa kịp rơi xuống đất, thì vô số xác sống đã đồng loạt nhào lên không trung.

Nhờ vào thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển, một vong linh xông lên trước nhất, nhưng tên vong linh ở phía sau không cam lòng để gã giành trước, bèn giơ tay tung một chiêu Gió Hồn qua, đánh gục tên vong linh ở phía trước, giành lấy cơ hội.

Ngay sau đó, Vu Yêu ở đằng sau tạo một chiêu đóng băng, đánh gục tên vong linh vừa thắng lợi.

Nhưng gã cũng không thể tiếp cận quân bài, bởi vì đám xương khô và xác sống lại liên thủ kéo gã về mặt đất.

Tất cả những người ở đây đều bắt đầu tranh giành bằng cách làm hại lẫn nhau.

Sau khi biến thành vong linh, tốc độ của Ngải Einstein rất nhanh, anh xoay vài vòng trên không trung nhưng không hề bị đánh trúng, đồng thời vung con dao găm trong tay lên, giúp vài người cạnh tranh quay về mặt đất.

Mà quân bài phía trước đã gần trong gang tấc.

Ngải Einstein vươn tay, chuẩn bị lấy nó bỏ vào túi.

“Đoàng…”

Một viên đạn sượt qua lỗ tai Ngải Einstein, bắn trúng quân bài một cách chuẩn xác. Mà quân bài cũng chẳng phải vật cứng, dưới đòn tấn công đó, quân bài lập tức nát thành tro cốt, tro cốt bay tứ tung rồi rơi xuống, hiển nhiên là đã hỏng rồi.

Ngải Einstein bỗng quay đầu, nhìn về phía tên to gan dám phá hư chuyện tốt của anh.

Một bộ xương khô mang đôi cánh dơi sau lưng cầm súng trong tay, xương hàm liên tục khép mở, hàm trên va vào hàm dưới phát ra tiếng kẽo kẹt, cứ như là đang khiêu khích, trông rất thiếu đòn.

Dù sao quân bài đã không còn, Ngải Einstein bèn thu tay lại, giơ dao găm lên rồi lao về phía đối diện.

Thấy tình hình không ổn, bộ xương khô kia định bỏ chạy, nhưng dao găm của Ngải Einstein đã nằm ngay trước mặt gã, chỉ mới hai đường đã chặt đứt cánh gã. Mất đi đôi cánh, tên xương khô lập tức rơi thẳng xuống đất, trở thành một đống xương nát vụn, có lẽ là không thể đứng dậy trong thời gian ngắn.

Ngải Einstein cười khẽ, rồi thu dao găm lại, chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

“Đoàng…”

Lại một tiếng súng vang lên, phát súng này còn tàn nhẫn hơn khi nãy nhiều, bắn thẳng vào hông anh.

Ngải Einstein che hông lại, dữ tợn quay về sau, chợt nhìn thấy Vi Địch còn chưa kịp thu súng lại.

Ngải Einstein: “…”

Vi Địch: “…”

Xấu hổ quá.

Ngải Einstein yếu ớt hỏi: “Em là nằm vùng bên kia phái đến à?”

Mặt Vi Địch đầy vẻ không thể tin nổi: “Rõ ràng là em đã nhắm chuẩn vào tên oan hồn sau lưng anh mà…”

Sau cơn bão lớn, Ngải Einstein vẫn rất bình tĩnh: “Anh muốn hỏi từ lâu rồi, kỹ năng dùng súng của em tệ y chang thầy, sao cứ cố chấp chọn xạ thủ làm gì?”

Dường như mây đen đang cuồn cuộn trên đỉnh đầu Vi Địch: “Sau khi em phân tích, nếu như em chọn cận chiến thì em sẽ chết, em chọn phụ trợ thì đối thủ của anh sẽ mạnh hơn, còn mấy chức nghiệp có sát thương cao như bậc thầy pháo hạng nặng thì anh sẽ chết. Vậy nên chức nghiệp có sát thương không cao, còn là tầm xa như xạ thủ là lựa chọn tốt nhất…”

Ngải Einstein: “…”

Mợ nó! Có lý thật.

Sau khi được chứng kiến khả năng dùng súng của Vi Địch, Tiêu Chỉ bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì mình là người chơi tầm xa, nên sẽ không phải đối mặt với nguy cơ bị sư huynh bắn sau lưng. Hơn nữa, vong linh chiếm ưu thế trên không trung, thế là Tiêu Chỉ ném cầu lửa vui hơn nhiều.

Cậu nhìn thoáng qua vị trí của Lý Đại Diệp, phát hiện nơi đó đã trống không. Không biết Lý Đại Diệp đã bị đưa về thế giới Asanasi từ lúc nào nữa.

Hôm nay ông thầy này vẫn phát huy ổn định như thường.

Khi quân bài càng lúc càng gần mặt đất, cuộc tranh giành cũng càng kịch liệt hơn.

Một quân bài đền gần Tiêu Chỉ, thế là đám xác sống xung quanh lập tức lao về phía cậu, trông cứ như muốn xé xác cậu ra vậy.

Nhưng trông Tiêu Chỉ vẫn rất bình tĩnh, tay vẫn thực hiện phép thuật rất ổn định.

Sau đó, chỉ trong nháy mắt, một Cơn Lốc Lửa màu xanh đậm bùng lên xung quanh cậu, tất cả những xác sống ở đây đều không dám lấy cứng chọi cứng với ngọn lửa thế này, chỉ có đồng loạt lùi hết về sau. Nhưng bọn họ không chỉ lùi một bước, do có Truy Hồn Giả, nên ngọn lửa càng mạnh hơn, càn quét sạch sẽ những thứ xung quanh Tiêu Chỉ, nơi này lập tức trở thành bãi đất trống.

Nhân thời cơ ngắn ngủi này, Tiêu Chỉ đứng ở trung tâm ngọn lửa bèn vươn tay ra, bắt được quân bài dễ như trở bàn tay.

Đám xác sống xung quanh vẫn không chịu bỏ cuộc, chúng chờ đợi, chờ đến khi ngọn lửa biến mất, chúng sẽ nhân cơ hội đá bay tên đối thủ đáng ghét này ra ngoài.

Một lúc sau, ngọn lửa bảo hộ Tiêu Chỉ cuối cùng cũng biến mất, đám xác sống không hẹn mà cùng lao tới, phép thuật, đao kiếm, vuốt sắt…đồng loạt xông về phía Tiêu Chỉ.

Ngay tại thời khắc những đòn tấn công đó lao đến, cơ thể Tiêu Chỉ lập tức hóa thành ngọn lửa màu xanh đậm, cứ biến mất như vậy trong ánh mắt khiếp sợ của bọn chúng.

Thứ ở đó vốn chỉ là Ảo Ảnh Lửa mà thôi, còn bản thể của Tiêu Chỉ đã rời khỏi đó từ lâu, đi chi viện cho các sư huynh rồi.

Bên kia.

Chỉ thấy Tiêu Chỉ giống như một pháo đài trên trời không ngừng bắn lửa hồn ra khắp nơi, trong khi đó, Ngải Einstein cũng thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng vụt qua đám người đanh tranh đoạt, như một thanh đao sắc bén nhất.

Về phần Vi Địch, Ngải Einstein đã bảo cậu ta đừng ra tay nữa, cứ đi âm thầm đi lòng vòng tìm kiếm cửa dịch chuyển đi.

Hai quân bài đều đồng thời rơi xuống nơi cách Ngải Einstein không xa, trừ anh ra, tất cả những đôi mắt khác cũng đồng loạt nhìn hết sang bên đó.

Ngải Einstein nhìn về phía Tiêu Chỉ, Tiêu Chỉ khẽ gật đầu với anh.

Ngải Einstein bỗng nhiên biến mất, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước quân bài, rồi đưa tay bắt lấy nó.

Nhưng đám xác sống xung quanh làm sao có thể cho anh đắc thủ dễ dàng như thế được. Gần như tất cả đều xông về phía bên này, nhưng bọn chúng còn chưa kịp đến gần, thì một loạt lửa hồn đã bay đến.

Cầu lửa trong tay Tiêu Chỉ liên tục bùng nổ, tạo thành tia lửa đan chéo trước mặt Ngải Einstein.

Thấy Ngải Einstein đã đắc thủ, Tiêu Chỉ lập tức lui về sau, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng hai người đã biến mất khỏi cuộc chiến.

Vi Địch đang đứng giả làm cây nấm trong góc, chợt thấy sư huynh sư đệ nhà mình đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt. Ngải Einstein ném một quân bài vào ngực Vi Địch, sau đó nắm một tay kéo cậu ta đi: “Đi.”

Tiêu Chỉ hỏi: “Thập Lục sư huynh, đã tìm được vị trí cửa dịch chuyển chưa?”

Vi Địch vừa bay vừa gật đầu, rồi chỉ về một hướng: “Bên kia. Tôi quan sát rồi, những người đã kiếm được quân bài, sau khi đi về hướng đó thì không quay về nữa. Chắc chắn là cửa dịch chuyển ở đó.”

Hai người cũng không nghi ngờ phán đoán của cậu ta, dựa vào tốc độ của Vong Linh bay nhanh về bên kia.

Lúc này, đa số quân bài trên không trung đã có chủ, chỉ còn lại một ít đang bị tranh đoạt. Bỗng có một xác sống ở phía sau phát hiện ra bọn họ, trong đó có tên thiếu đạo đức chỉ vì phân tán áp lực của mình, mà hô to: “Trên người bọn nó đều có quân bài! Mau bắt lấy!”

Chỉ có một câu này thôi, mà đã có vô số đôi mắt đầy vẻ chết chóc nhìn chằm chằm vào ba người Tiêu Chỉ, giống hệt như siêu thị bán đại hạ giá năm mươi phần trăm.

Vi Địch có cảm giác không ổn: “Xong, xong đời…”

Ngải Einstein nhìn thoáng qua đám xác sống đang đuổi theo họ sát nút: “Đi tiếp đi, chúng ta đi nhanh hơn.”

Chẳng bao lâu sau, họ đã thấy được cửa dịch chuyển to lớn màu lam nhạt đứng sừng sững ở phía trước.

“Bọn chúng muốn bỏ chạy!”

“Bắt lấy! Đoạt quân bài!”

“Lãnh chúa là của ta!!!”

Đám xác sống đằng sau hét lên điên cuồng, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, có tên còn kích động ném vũ khí về phía này, có vẻ như không hề thương tiếc chút nào cả.

Tiêu Chỉ né được cây chùy sắt tên kia ném, sau đó quan sát khoảng cách của mình và những kẻ ở phía sau. Có vẻ không ổn rồi, nếu cứ như vậy, bọn họ chưa tới được cửa dịch chuyển thì đã bị đuổi kịp mất, đến lúc đó lại là một cuộc hỗn chiến nữa, như vậy phiền phức lắm.

Cậu suy nghĩ một lát, rồi mở ba lô của mình ra.

Sau đó, chỉ trong giây lát, đám xác sống bỗng thấy một người trong nhóm bị mình đuổi theo đột nhiên quay người lại, ném một đồ vật gì đó về phía bộ xương khô tiễn thủ, còn hô to: “Cho này, muốn đến ải tiếp theo thì đuổi theo bọn tôi!”

Giọng nói đó vô cùng rõ ràng, nên tất cả xác sống ở đây đều nghe rõ.

Cách nhau cả một khoảng, mà thứ kia lại còn nhỏ, nên nhất thời cũng không rõ đó là gì, nhưng trông giống quân bài lắm.

Tiếp được đồ vật kia, Khô Lâu cầm cung tiễn hơi ngơ ra, thật ra nó cũng không thấy rõ đó là cái gì, nhưng vẫn nắm chặt trong vô thức, còn giấu giấu giếm giếm.

Hành động này của nó, khiến bầu không khí xung quanh trở nên hơi sai sai.

Bộ xương tiễn thủ gần với thứ kia nhất, cũng là kẻ duy nhất thấy được đó là thứ gì. Khi người khác nhìn vào, động tác này của nó chẳng khác nào xác nhận đó là quân bài.

“Quân bài!” Một oan hồn não đã bị bửa ra hét to, dùng cả tay lẫn chân nhào tới. Mặc kệ đi, cướp trước rồi tính.

Những kẻ khác bị hành động này kích thích, những người bên cạnh gã cũng không nhịn được nữa, phải lao đến cướp, chỉ trong thời gian ngắn đã choảng nhau túi bụi. Thật ra bọn họ cũng chẳng biết cái thứ kia có phải quân bài hay không, nhưng ai cũng đến tranh cả, lỡ đâu mình bỏ lỡ thì phải làm sao? Vậy thì thiệt rồi.

Một khi đã có suy nghĩ này, số người đến cướp càng lúc càng nhiều hơn.

Cũng có những kẻ vẫn luôn ôm nghi ngờ, nhưng đám người đang tranh giành kia lại cản trở bước chân của họ, thế là bọn họ phải vòng qua đám ngu xuẩn này mới đi tiếp được, cứ như vậy, bọn họ đã lỡ mất thời gian đuổi theo.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, nhóm Tiêu Chỉ đã biến mất ở cửa dịch chuyển.

Cuộc tranh giành trước cửa vẫn còn đang tiếp diễn, đấm nhau đến mức xẹt ra tia lửa.

Ngay lúc này, thứ bị mọi người tranh nhau nãy giờ bỗng lăn ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Mục tiêu biến mất, nên mọi người không thể không tạm dừng để nhìn về phía đó.

Tuy là thứ rơi trên mặt đất cũng thiên về màu trắng, nhưng là sáng long lanh, cứng rắn, cũng tròn tròn, nhưng rõ ràng không phải xương.

Cái này nào phải quân bài, rõ ràng là một đồng tiền mệnh giá mười nghìn. Nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện màu trắng này thật ra là màu kim loại, để phân biệt với những đồng tiền mệnh giá khác.

Mọi người tức giận trừng cái tên oan hồn xông lên đầu tiên, đều do cái tên này mở màn hết, não mà bị bửa ra rồi thì sau khi chết đúng là không thông minh nữa.

Oan hồn bị bửa não: “…”

Tại gã hết.

*

Sau khi thông qua cửa dịch chuyển, thứ đầu tiên Tiêu Chỉ cảm nhận được là cảm giác mềm mại dưới chân.

Ngay sau đó, trước mắt xuất hiện một đại sảnh kiểu cách Gothic rất lộng lẫy, trần nhà cao cao, pha lê chạm khắc tinh xảo, màu sắc thiên về màu tối, mang đến cho người ta cảm giác đầy xa hoa nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

Giữa đại sảnh là một bộ sô pha bằng tơ nhung màu xanh biển, một thiếu nữ tóc bạc có gương mặt xinh đẹp tinh tế, đẹp đến mức chẳng giống người đang ngồi ở đó. Trên người thiếu nữ mặc một bộ váy Lolita màu đen, được trang trí tỉ mỉ, hai mắt thiếu nữ nhắm nghiền, có vẻ như đã ngủ rồi.

Tiêu Chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, thiếu nữ này không phải người, mà là một con búp bê được chế tạo bằng kỹ thuật rất tinh vi.

Cậu nhìn quanh bốn phía, trừ ba người bọn họ ra thì trong đại sảnh này không còn ai khác, cũng chẳng biết những người đã qua được ải thứ nhất đã đi đâu rồi.

Bỗng nhiên, đôi mắt của thiếu nữ mở ra, để lộ một con ngươi đỏ tươi như máu, hơn nữa còn kết hợp với làn da tái nhợt và mái tóc bạc, nhưng thật ra cô lại rất hài hòa với phong cách kiến trúc xung quanh.

Thiếu nữ nhìn nhóm Tiêu Chỉ, đứng lên cúi đầu chào: “Các vị khách tôn quý, chào mừng đến với tòa nhà Sương Xám, tôi là Nita, rất hân hạnh được phục vụ các ngài.”

Giọng nói của cô cứng nhắc, giống hệt như tổng hợp giọng nói*, nghe chẳng có tí sức sống nào.

(*Trên máy tính, tổng hợp giọng nói là việc tạo ra giọng nói của người từ đầu vào là văn bản hay các mã hóa việc phát âm. Hệ thống này còn được gọi là văn bản-sang-tiếng nói (text-to-speech, TTS); tuy rằng không phải hệ thống tổng hợp giọng nói nào cũng có đầu vào là văn bản (nhiều hệ thống thu nhận mã hóa cách phát âm, ví dụ mã IPA, như đầu vào). Hệ thống thực hiện việc này còn gọi là máy tổng hợp giọng nói (text to speech engine), có thể là hệ thống phần mềm hoặc phần cứng.)

Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, không rõ cửa ải thứ hai muốn thử thách bọn họ thứ gì.

Nita về phía ba người: “Chủ nhân tạm thời không ở nhà, nhưng ngài đã ra lệnh cho Nita, nhất định phải tiếp đãi các vị khách quý thật chu đáo. Nita đã chuẩn bị tiệc cho các vị, xin hỏi bây giờ các vị có muốn đến đó không?”

Tiêu Chỉ không trả lời ngay, mà hỏi vấn đề khác: “Chủ nhân của cô là ai?”

Nita: “Nita tạm thời không thể nói cho ngài.”

Vi Địch cũng hỏi thử: “Cô có biết cách rời khỏi nơi này không?”

Nita: “Nita tạm thời không thể nói cho ngài.”

Thấy thế, bọn họ cũng cảm thấy tình hình không ổn, đôi lúc người này trông giống hệt máy móc, chỉ có thể trả lời những câu hỏi trong phạm vi cho phép.

Ngải Einstein không nói gì, anh lấy sổ thông tin ra rồi ra hiệu cho hai người. Tiêu Chỉ và Vi Địch hiểu ý, cũng lấy sổ thông tin ra. Ba người ỷ vào việc NPC không thể nhìn thấy nội dung tin nhắn của mình, nên cứ trắng trợn trò chuyện ngay tại chỗ này.

Nita vẫn đứng yên không nhúc nhích, nếu như không có mệnh lệnh kế tiếp, cô sẽ không hành động nữa.

Thập Ngũ: Hai đứa nghĩ sao về buổi tiệc cô ta nói?

Thập Lục: Theo như motif truyền thống của truyện ma, thì bữa tiệc này chắc chắn có nguy hiểm tiềm ẩn, ví dụ như phát hiện đồ ăn mình vừa ăn đã hư thối từ lâu, hoặc sơn hào hải vị thật ra toàn là sâu, bọ, chuột gì đó.

Thật Thất: Cũng có thể là lấy một phần cốt truyện thôi, sau khi ăn thức ăn ở đây xong sẽ có chuyện ma quái xảy ra, hoặc là lúc đó không có chuyện gì, nhưng tận lúc qua ải mới phát hiện ra mình không thể rời khỏi nơi này.

Thập Ngũ: Thôi quên đi, thật ra anh cũng tò mò cô ta định cho chúng ta ăn gì lắm.

Thập Lục: Đừng có buông thả thế, nếu như cả ba chúng ta đều bị treo ở đây, thì hai người nghĩ thầy sẽ thế nào?

Thập Thất: Những thiếu niên gánh vác trọng trách đã sa đọa, tương lai của nhân loại chìm vào bóng tối!

Thập Ngũ: Chết tiệt! Chẳng lẽ đây là vận mệnh không thể kháng cự sao? Cuối cùng vẫn là trao nhầm chỗ rồi…”

Ba người dốc hết sức lực ra để cà khịa ông thầy nhà mình.

Sau khi đùa đủ rồi, Tiêu Chỉ cất sổ thông tin đi, rồi nói với Nita: “Hôm nay chúng tôi thấy rất mệt, có thể cho chúng tôi đi nghỉ trước được không?”

Cậu muốn thử xem có thể tạo ra hướng phát triển nào khác ngoài việc tham gia bữa tiệc hay không.

Cuối cùng thì lần này Nita không còn phản ứng như ban nãy nữa: “Nếu các vị muốn nghỉ ngơi…Nita sẽ đưa các vị về phòng.

Ngải Einstein và Vi Địch âm thầm giơ ngón tay cái lên với Tiêu Chỉ, ý nghĩa rất rõ ràng – tiểu sư đệ thật tuyệt vời.

*

Hessen, Bạch Cốt Điện.

Lance ôm một chồng công văn khổng lồ đi trên hành lang.

Y vốn là kỵ sĩ trưởng cao lớn nhất ở Hessen, cao hơn người bình thường nhiều, nhưng số công văn trong tay còn cao hơn cả y, cộng với chiều cao của Lance thì gần như cao bằng trần nhà.

“Cốc cốc cốc”

Lance gõ cửa phòng lãnh chúa.

“Chuyện gì?” Trong đó vang lên một giọng nói vừa bình tĩnh vừa thờ ơ.

“Lãnh chúa, tôi mang những công văn được tích trữ gần đây đến cho ngài, mấy tháng rồi chúng chưa được xử lý.” Lance nói.

“Đặt ở Sở Chính Vụ đi, ta rảnh sẽ xử lý.”

“Nhưng mà….Bên kia đã….” Lance rất muốn khuyên lãnh chúa nhà mình đừng chây lười trốn việc nữa.

“Cút.”

Lance lại chờ thêm một lúc nữa, nhưng sau cửa vẫn chẳng còn âm thanh nào khác, chứng tỏ rằng quyết tâm không thèm làm việc của lãnh chúa kiên định lắm.

Cuối cùng, y chỉ đành gãi gãi đầu rồi rẽ sang hướng khác, ôm công văn đi về phía hành lang.

Lance ngẩng đầu nhìn đống giấy tờ gần như không thể nhìn thấy đỉnh kia, cũng chẳng biết Sở Chính Vụ còn đủ không gian để nhét cái đống này không nữa.

Lòng y thầm cảm thấy xót xa cho Thư Ký sắp đến.

———–Hết chương 25———-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận