Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 36: Say rượu


Bạch Kha cảm thấy mình vô tình chứng kiến cảnh tượng fan não tàn đang nhìn thấy thần tượng của mình, hơn nữa y còn suýt bị mù bởi ánh hào quang chói lóa tỏa ra từ người Lâm Kiệt, đặc biệt là biểu cảm “Đậu má, mình chắc chắn là đang nằm mơ, ngài có thể ký tên cho tôi được không?”

À không đúng…. Vốn dĩ đã mù rồi, giờ lại mù thêm một chút nữa.

Lâm Kiệt một bên không chớp mắt vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm Hoắc Quân Tiêu, một bên vỗ mạnh cánh tay Bạch Kha, lẩm bẩm: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, anh anh anh có thấy không, một Vân Chinh chân nhân sống….”

Bánh chưng: “Ta thấy rồi, là người sống….”

Quạt sắt: “Cả hai đều là người sống….”

“….” Bạch Kha không biết phải nói gì. Phản ứng của Lâm Kiệt còn tạm chấp nhận được, dù gì bản thân sản phẩm này cũng chẳng mấy khi nghiêm túc, hai ngày qua biến thành con gà khác thường, kết quả bây giờ lại bị Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền kích thích lại chứng nào tật nấy, thế nhưng chú bánh chưng cùng chú quạt sắt cũng không bình thường như vậy, Bạch Kha chỉ muốn yên lặng che mặt. Dù sao hai người này như thế nào cũng trưởng thành rồi, hơn nữa nhìn hiện tại xem ra cũng là lão yêu tinh xấp xỉ một ngàn tuổi, sao lại có thể để lộ vẻ mặt ngây dại như thế? Nhìn mà xem, dì mập còn giữ chừng mực hơn nhiều!

Kết quả Bạch Kha mới vừa trong lòng yên lặng than thở, tiện thể ném ánh mắt tán thưởng hướng dì mập, kết quả lại gặp dì mập đột nhiên duỗi ra hai đầu ngón tay, hung hăng cấu mạnh một cái vào cánh tay bánh chưng, nghe thấy từ cổ họng bánh chưng phát ra tiếng “Auuu” vang lên, dì mập liền ôm ngực nói: “Ái chà chà không phải nằm mơ?!”

Bạch Kha: “….” Tất cả những gì vừa nghĩ đều vô nghĩa.

Có lẽ vì y quá mức bình tĩnh giữa một nhóm người này nên có phần hơi không hợp nhau, Lâm Kiệt vỗ y nửa ngày không thấy Bạch Kha đáp lại, vì vậy quay mặt sang nói: “Tiểu Bạch, đây là đại thần nghìn năm khó gặp đó! Anh như thế nào không có phản ứng!”

Bạch Kha: “….” Nói như thể tôi quen biết họ vậy.

“Bạch thúc, chẳng phải thúc cũng là đồng đạo sao?! Trước đây chưa từng nghe nói qua Dư Hiền chân nhân và Vân Chinh chân nhân?!” Đồng chí Lâm Kiệt não tàn như trước vẫn siêng năng tìm đồng minh, như thể có ba người choáng váng theo cậu vẫn còn chưa đủ.

“Hừm—” Bạch Tử Húc sờ sờ cằm, “Có lẽ ta và các ngươi không đọc cùng một loại sách, cái thứ đồ chơi đó là sách giáo khoa bắt buộc à?”

Lâm Kiệt với vẻ mặt “Đầy tiếc nuối”, cuối cùng cũng từ bỏ việc thuyết phục hai kẻ ngoại tộc này gia nhập vào “Đạo giáo đại thần”. Cậu quay đầu trở lại vẻ mặt chậm phát triển trí tuệ, bước hai bước về hướng Hoắc Quân Tiêu, ngu ngốc ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn mặc áo đen, giọng như mộng du nói: “Kiếp trước tôi nhất định là cứu cả thế giới….. Người mà tôi ngưỡng mộ coi là chuẩn mực nhất lại có thể đứng trước mặt tôi, còn trở thành sư phụ và lão tổ tông….”

Hoắc Quân Tiêu, chuẩn mực của đời người co giật khóe miệng, khuôn mặt lạnh băng, yên lặng lùi hai bước, đứng bên cạnh Bạch Kha.

Hành động này khiến Bạch Kha sinh ra một loại ảo giác cực kỳ quỷ dị, giống như một con chó đen to lớn đang lặng lẽ áp vào bên người chủ nhân của nó….

Đây cũng không tốt hơn được!

Bạch Kha lắc đầu, thấp giọng nói với Hoắc Quân Tiêu: “Sao vậy?”

Hoắc Quân Tiêu cũng nghiêng đầu thấp giọng đáp một câu: “Cảm thấy đau răng khi nhìn thấy bọn họ như vậy.”

Bạch Kha thấp giọng nói tiếp: “Tôi có cách.”

Giọng Hoắc Quân Tiêu đè xuống thấp hơn: “Cách gì?”

Bạch Kha nghiêm túc nói: “Còn ít ớt diêm vương mà Đậu Phộng ăn lần trước đến mức phun lửa ba ngày không? Băm một cây nghìn nát nhai nhai thử xem, răng sẽ hết đau ngay lập tức.”

Hoắc Quân Tiêu quay đầu, nhìn Bạch Kha đang nghiêm túc bịa chuyện, vẻ mặt bất đắc dĩ, hồi lâu không nói chuyện.

“Sao thế?” Bạch Kha bị hắn thấy rất vô tội, quay đầu nhìn hắn, hoàn toàn trái ngược lại với mấy người đang tràn ngập sự sùng bái và kính sợ bên cạnh.

“Không có gì.” Con ngươi sâu thẳm của Hoắc Quân TIêu không chớp, nhìn y nửa ngày, bỗng nở nụ cười: “Đột nhiên cảm thấy ông trời quả thực không tệ với ta.” Đã đưa người này từ trên trời xuống đến bên cạnh hắn, để hắn có thể bình đẳng nói chuyện với y như thế này, những câu nói đều không có ý nghĩa gì đặc biệt, lại bình thường đến mức khiến bản thân hắn từ nghìn năm trước nghĩ rằng đó là một điều xa xỉ.

Bạch Kha không hiểu sao cảm thấy không được tự nhiên, quay đầu sờ sờ mũi một cái: “…” Thật sự là…Bệnh xà tinh.

Mặc dù đã bị kéo xuống khỏi trời xanh, nhưng bản tính thích “làm màu” của Bạch Kha vẫn kiên cường không chịu thua, lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, bước chân dài quay lại bàn đá ngồi, khí chất đó thần thái kia, quả thực có vài phần giống cao nhân, thần tiên.

Dư Hiền đang ngồi một bên không đúng đắn dựa vào Đậu Phộng, cũng không biết từ đâu loi ra một chiếc chén ngọc nhỏ, không nói tiếng nào rớt một chén rượu đặt trước mặt Bạch Kha, nói: “Nhóc cứng đầu, ăn cơm có khát không, uống chút nước đi.”

Bạch Kha với vẻ ngoài phá lệ bình tĩnh, nhấc chén ngọc lên uống một hớp, khi hương thơm mềm mại của rượu tràn vào miệng y mới nhận ra có gì không đúng, thế nhưng đã muộn, vị cay nồng đã đốt cháy một đường từ cổ họng y đi xuống phía dưới.

Bạch Kha quay đầu trừng mắt Dư Hiền vừa lén chơi y, rồi “Cạch” một tiếng, chén ngọc nhỏ trên tay y rơi xuống bàn, rồi lăn lóc “lạch cạch” một vòng.

Chứng kiến toàn bộ quá trình Hoắc Quân TIêu thở dài, nói với Dư Hiền: “Chiêu này chơi nhiều năm như vậy còn không chán sao, cá mặn sư tổ?”

Dư Hiền vừa nghe cách xưng hô này, tay vuốt vuốt râu, trợn mắt nói: “Có bao người ở đây, không biết lớn nhỏ! Hơn nữa, chiêu này bách phát bách chúng không sai không phải là vì ngươi lần nào cũng thích thú đứng nhìn, không nhắc nhở?”

Hoắc Quân Tiêu ho một tiếng, rồi đi cạnh đến bàn đá, cúi người hỏi Bạch Kha vẫn đang ngồi ngay ngắn: “Có chóng mặt không?”

Bạch Kha cách mấy giây, lắc đầu như đinh chém sắt nói: “Không chóng mặt…. Các anh nói chuyện đi, tôi về phòng trước.”

“Đứng lên được không?” Hoắc Quân Tiêu tiếp tục hỏi.

Bạch Kha tiếp tục như đinh đóng cột: “Được.” Nói rồi quả thực đứng lên, vẻ mặt nước chảy mây trôi, dáng người như ngọc.

Hoắc Quân Tiêu liếc mắt đánh giá, hỏi tiếp: “Có đi thẳng được không?”

“Tất nhiên.” Bạch Kha xoay người bước chân dài ra, hướng về phía căn nhà nhỏ….nhưng lại đi về phía cửa sổ.

Dư Hiền vẻ mặt thỏa mãn khi thực hiện xong việc xấu, lắc lắc bình ngọc nói: “Tên cứng đầu này quả nhiên vẫn là một chén gục.”

“Đừng ầm ĩ, đó là cửa sổ, đi bên này.” Hoắc Quân TIêu vừa dỗ vừa đỡ Bạch Kha, mất một hồi lâu mới đưa được y, người đang cố chấp giằng co với cửa sổ vào phòng ngủ.

Sau khi được một lúc, Bạch Tử Húc mới phát hiện con trai nhà mình đã bất tỉnh nhân sự, liền cảm thấy cả người không tốt, cũng không đoái hoài đến việc mình có phải kiến thức quá hạn hẹp khi là “người đồng đạo” mà chưa từng nghe qua Vân Chinh chân nhân cùng Dư Hiền chân nhân không, vội vã vào phòng, vừa trông Bạch Kha vừa lẩm bẩm: “Một chén liền gục này còn theo di truyền được sao? Trước đây sao ta không phát hiện thằng bé này cũng không chịu được rượu nhỉ, lần sau phải tránh xa rượu ra mới được, thứ này quả thật là phản nhân loại….”

Dư Hiền, người vốn thích những thứ “phản nhân loại”, chép miệng vài lần, sau đó nói với bốn người còn lại: “Còn đứng đó làm gì? Người nên tu luyện thì tu luyện, nên dưỡng thương thì dưỡng thương, nên làm việc thì làm việc. Đậu Phộng—-” nói xong, ông vỗ vỗ con thú khổng lồ phía sau, rồi hất cằm về phía Lâm Kiệt: “Tiểu tử này vừa nhìn là đã biết không siêng năng luyện tập trong hai ngày, đừng có than thở nữa, dậy đi, đi tập với cậu ra, nhìn xem ngươi đầy thịt thừa như thế nào.”

Đậu Phộng bị kích thích bởi câu “đầy thịt thừa”, quay đầu lại, hướng Dư Hiền hắt hơi một cái đầy uy lực, rồi ngay lập tức dùng tốc độ phi khoa học né sang một bên, ngậm lấy Lâm Kiệt vẫn đang ngây dại, rồi vui vẻ lắc lông, lao đầu vào chỗ sâu trong bí cảnh.

Dư Hiền bị phun thành một lão hồ ly: “….”

Cuối cùng, nhóm ba người dì mập mới thu hồi tâm tình fan não tàn, dọn dẹp một chút, tạm thời ổn định ở bí cảnh này.

Mà chưa đến hai ngày sau khi bọn họ ổn định thì Tẩy Mặc Trì lại có động tĩnh—-

Trong Hằng Thiên Điện, chưởng môn đứng trên cao chắp tay sau lưng, phía sau hắn ta vẫn là pho tượng ngọc đội mũ trùm đầu, điêu khách thanh một nam tử cao gầy, đứng an tĩnh mà lạnh như băng quan sát tất cả mọi thứ trong điện.

“Nói đi, chuyện gọi là biến cố đột ngột, giải thích.” Ngón tay của chưởng môn đang nhịp nhàng gõ lên tay vịn của chiếc ghế chủ tọa ở trong đại điện. Đốt ngón tay rơi vào trên tay vịn gỗ giòn tan, ở trong điện vang vọng. Nó làm cho bầu không khí trong điện càng trở nên áp lực.

Người đứng trong điện cúi đầu, từ trang phục có thể nhận ra hẳn là đệ tử thân truyền dưới trướng của vị trưởng lão nào nó. có lẽ bị phái là người dẫn đầu trong nhiệm vụ, hắn liên tục nhấn vào khớp ngón cái, có vẻ hơi khẩn trương, thấp giọng nói: “Đệ tử phụng mệnh dẫn theo hơn hai mươi sư huynh đệ tìm kiếm tán tu trong thành, thế nhưng….”

“Nhưng là cái gì? Ấp a ấp úng giống cái kiểu gì?” Một trưởng lão ngồi ở ghế hai bên mở miệng lên tiếng, trong giọng nói rất có ý hận sắt không thành thép.

“Đệ tử cùng các sư huynh đệ phân công cùng nhau hành động, sáu người một tổ, phân ra tìm kiếm tất cả những nơi thuộc thế lực bên trong nơi đó, xác thực là tìm được một ít tán tu. Trong đó có những người tu vi trung thượng thừa, có yêu tu, có phật tu…. còn có một kiếm tu. Chúng đệ tử có chút không địch lại kiếm tu này, để hắn thoát thân. Còn lại mấy người khác….”

“Còn lại thì sao?” Trưởng lão kia mở miệng răn dạy, “Kiếm tu không địch lại cũng cho qua, còn những người khác mà cũng không chế ngự nổi? Sáu người đánh một mà không nổi thì ta nuôi bọn ngươi với một đám thùng cơm thì khác nhau ở chỗ nào?! Huống chi vi sư còn đưa các ngươi một chồng phù chú cùng mấy viên Vạn Triều Đan mà tự tay làm, như vậy vẫn không không chế được sao?!”

“Không, yêu tu đó mặc dù không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng nhờ công hiệu của phù chú và Vạn Triều Đan, chúng ta vốn đã không chế được, thế nhưng giữa đường lại bay ra một Trình Giảo Kim, giành lấy ba tên yêu tu đó khỏi tay chúng ta đi.” Đệ tử kia cúi đầu giải thích.

“Vậy còn phật tu đâu?!”

“Phật tu là do một nhóm sư huynh đệ khác đụng phải, nghe nói cũng bị một người mặc áo đen quấy rối, khiến phật tu nọ nhân cơ hội thoát thân.”

“Ồ?” Chưởng môn vẫn im lặng nhìn người trong điện, đột nhiên mở miệng: “Có thể là cùng một người?”

“Nghe miêu tả, có lẽ là cùng một người.”

“Có nhớ được diện mạo của hắn không?” Chưởng môn trên mặt không có biểu tình gì, ôn hòa hỏi.

Đệ tử cũng không dám ngẩng đầu, do dự một chút: “Động tác hắn rất nhanh, hơn nữa vóc dáng rất cao, thân hình giống như quỷ mị, đệ tử… Đệ tử chỉ thấy bàn tay hắn khi hắn giành lấy ba tên yêu tu đó, thấy hắn vươn tay ra….Đúng rồi! Trên cổ tay hắn có một chuỗi hạt châu, độn tác quá nhanh đệ tử cũng không nhìn thấy rõ chất liệu, hình như là gỗ, đen màu trầm, quấn lỏng quanh cổ tay.”

——————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận