Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 76: Gió núi


Ổ Nam không phải là người trì độn chậm hiểu, chỉ là năm đó hắn ngày ngày tay đều không rời sách, trừ bỏ thư vẫn là thư, cho nên không thể cảm nhận được những biến hóa của thế giới xung quanh và những người khác, đương nhiên cũng không nhìn ra tâm tư của sư huynh hắn, huống chi sư huynh của hắn càng lớn càng giỏi che giấu tâm tư, về khoản “giấu diếm”, hắn xưng là người đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.

Sau đó Ổ Nam đã điên một lần là điên trong suốt vài ngàn năm, gần như hoàn toàn không còn liên lạc với sư môn, cho đến một tháng trước khi cuộc hỗn chiến xảy ra thì lại tái ngộ, tự nhiên không biết những ngày qua đã xảy ra những chuyện loanh quanh lòng vòng gì.

Vì vậy, khi hắn ở bên linh trì, nhìn thấy Bạch Linh Trần tóc còn đang ướt đứng trên bờ, cùng lúc nhìn thấy Hoắc Quân Tiêu sắp lên bờ từ trong hồ, hắn hoàn toàn không nghĩ ngợi lung tung, ngược lại rất thản nhiên gọi một tiếng “sư phụ, sư huynh”, hỏi: “Các ngươi cũng bị ác mộng quấy rối à?”

Bạch Linh Trần lập tức quay đầu lại, căng mặt lạnh lùng nhìn về phía núi xa xăm, hàm hồ “Ừ” một tiếng, coi như là đáp lại.

Nhưng dù y ở kiếp trước hay kiếp này, nói chuyện vốn không nhiều, nên Ổ Nam cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ gật đầu.

Ngược lại là Dư Hiền, gãi gãi quai hàm, khóe miệng giật mạnh, “Hít—” một hơi, vẻ mặt như bị đau răng, nhìn về phía gáy Bạch Linh Trần, rồi lại nhìn Hoắc Quân Tiêu bất chấp tất cả không sợ trời sợ đất.

“Sư tổ, ngươi lại đau răng à?” Ổ Nam quay đầu lại nhìn Dư Hiền, chỉ cảm thấy vẻ mặt của ông vô cùng cổ quái.

Bạch Linh Trần quay đầu lại nhìn một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Dư Hiền.

Hai người nhìn nhau một hồi, Bạch Linh Trần lại nhàn nhạt quay mặt đi, vẻ mặt như thể “Tin tưởng ta, không có chuyện gì xảy ra, ta chỉ là đến ngâm suối mà thôi”.

Nhưng Dư Hiền đối với y quá hiểu, dù sao cũng là từ nhỏ nuôi nấng đến thành đại đồ đệ, cho dù vô tình tạo ra một đệ tử lạnh như tảng băng, cũng có thể từ nhất cử nhất động của y mà phát hiện ra điều gì. Vừa nhìn thấy Bạch Linh Trần hôm nay có vẻ so với ngày thường biểu tình cao lãnh hơn thường lệ, Dư Hiền liền biết y đã cảm thấy chột dạ…

Thế là, ông lại thấy một trận đau răng.

Ông và Ổ Nam không giống nhau, nếu nói trong ba thế hệ sư đồ này ai thành tinh nhất, ngoài Dư Hiền ra thì không ai khác. Chỉ là ông luôn sống một cách thong thả, rất ít khi thật sự quan tâm nhọc lòng chuyện gì, vì vậy nhìn như lười biếng, chẳng biết gì cả.

Hoắc Quân Tiêu trước đó giấu giếm rất tốt, không biết từ lúc nào lại nảy sinh tâm tư này, Dư Hiền không rõ.

Nhưng từ khi môn phái tan rã, chỉ còn lại hai người Hoắc Quân Tiêu và ông, sống nương tựa lẫn nhau suốt năm nghìn năm, nếu ông mà còn không phát hiện ra tâm tư của Hoắc Quân Tiêu, thì ông thật sự quá ngốc rồi.

Nhất là khi họ tìm thấy Bạch Linh Trần, sống ở Vân Long Cảnh một đoạn thời gian, biểu hiện của Hoắc Quân Tiêu lại càng rõ ràng hơn.

Tuy nhiên, đối với chuyện này, Dư Hiền luôn một mắt nhắm một mắt mở.

Ông đã trải qua quá nhiều thịnh suy, đã thấy quá nhiều sinh tử, Dư Hiền từ lâu đã nhìn thông suốt rất nhiều chuyện, thậm chí bao gồm cả việc tu hành bản thân.

Khi tìm lại được đệ tử của mình chuyển thế, Dư Hiền đã nghĩ: “Còn có thể gặp lại đã là tốt nhất, còn chuyện khác… cứ để bọn hắn tự quyết định đi”.

Chỉ là ông luôn nghĩ rằng Hoắc Quân Tiêu đã giấu diếm nhiều năm như vậy, ngay cả bây giờ đã tìm thấy Bạch Linh Trần, cũng sẽ tiếp tục giấu diếm, dù sao bọn họ đã là người một nhà, nói ra hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

Thật không may… một người cả đời chưa bước vào hồng trần của thế gian như lão nhân gia Dư Hiền không thể hiểu được suy nghĩ của con cháu—-

Mới vài ngày trước, hai người vẫn còn đủ thứ ngượng ngùng, mắt không ra mắt, giờ lại có thể đêm hôm khuya khoắt cùng nhau đến ngâm suối nóng?!

Dư Hiền cảm thấy khoảng cách này quá lớn, huyết áp của ônh có chút không ổn.

Nhưng ông nghĩ đến những gì mọi người đã trải qua trong ác mộng đêm qua, dù ômg không biết những người khác mơ thấy gì, nhưng đoán cũng có thể đoán ra một nửa. Liên hệ nội dung trong giấc mơ lại, hai người có thể phát triển như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Vì vậy, ông xoa xoa cằm, rồi đứng thẳng lên, tỏ vẻ làm ra vẻ ” cái giá sư tổ”, ánh mắt có chút cao thâm quét qua Hoắc Quân Tiêu và Bạch Linh Trần, quét đi quét lại mấy vòng, cuối cùng tay chắp sau lưng đi đến vị trí khác cạnh linh trì, ho khan một tiếng nói: “Ngâm xong thì nhường chỗ đi! Cứ đứng đây trần trụi như thế trông đẹp mắt hơn sao?!”

Hồ nước nóng mù sương dày đặc, dù Hoắc Quân Tiêu đứng trong hồ nước, chỉ lộ ra vai, lưng, ngực và một chút vòng eo.

Dù lời này đa phần là châm chọc, nhưng không luận giọng điệu hay nội dung, đều cho thấy ông không đứng ở phía đối lập với hai người, lựa chọn tiếp tục nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần đừng để ông bắt gặp cảnh tượng giống như hôm nay khiến ông đau răng một trận là đủ.

Người già… không thể chịu được kích thích.

Nghe được Dư Hiền nói, Hoắc Quân Tiêu tự nhiên không còn ở lại hồ nước ăn vạ, đảo mắt đã đứng trên bờ, nước văng lên thậm chí không kịp rơi xuống mặt nước, hắn đã mặc một bộ trường bào đen đứng trên bờ.

Bạch Linh Trần thấy hắn đã lên bờ, liền xoay người hóa thành một bóng trắng xa xa bay đi, Hoắc Quân Tiêu cũng hướng Dư Hiền cùng Ổ Nam chào một tiếng, rồi lập tức theo sau.

Chỉ còn lại hai con người đứng bên hồ nước nóng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Trừng mắt một hồi lâu, Ổ Nam quay đầu nhìn về phía sư phụ và sư huynh đã rời đi, rồi nhớ lại bầu không khí mười phần quỷ dị trước đó cùng với khóe miệng co giật của sư tổ, cuối cùng cũng hiểu ra.

Nhưng vừa hiểu ra, hắn đã cảm thấy trong lòng không ổn chút nào.

Ổ Nam chỉ tay về phía chân trời, hỏi Dư Hiền: “Sư phụ, sư huynh… họ… cái này…”

Dư Hiền xua cua tay: “Đừng nghĩ nhiều, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, ngươi còn có thể không nhận họ sao?”

Ổ Nam lập tức đáp: “Tự nhiên không thành vấn đề.”

“Vậy thì ổn rồi, cứ để họ tự do đi.” Dư Hiền nói xong, liền nhảy vào một cái hồ nước nóng, bắt đầu điều tức, khi khép hai mắt lại, ông còn nhắc nhở: “Nhanh chóng điều tức đi, ngươi không chỉ có chuyện bị tà khí xâm nhập, mà sắp tới đây, nha đầu Thẩm Hàm kia cũng nên tỉnh dậy rồi. Không có ai dỗ dành, lại khóc hống lên tận trời thì thật là ầm ĩ!”

Thẩm Hàm trong đời này được đưa lên Ngọc Sinh Môn khi còn quá nhỏ, chỉ mới đầy tháng, mấy người đàn ông lớn tuổi không thể chăm sóc nổi, đành phải nhờ đến dì mập đến giúp đở ở Ngọc Sinh Môn.

Nhưng đại khái nha đầu này trời sinh đã thân thuộc với Dư Hiền và những người khác, chỉ trong một công phu chiều hôm qua, đã hình thành một cái hư tật xấu — chỉ cần mở mắt, mà sau hai mươi phút không thấy được bọn họ, liền bắt đầu bĩu môi mếu máo, một bộ như sắp khóc.

Vì thế, cả bọn chỉ còn cách lần lượt đứng trước mặt nha đầu này.

Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy bộ dạng của tiểu nha đầu, lòng họ lại mềm nhũn.

Đặc biệt trong số đó có một người đặc biệt dễ mềm lòng —

Ổ Nam nghe thấy lời Dư Hiền, không nói nhiều liền bước vào một cái hồ bên cạnh sư tổ, lập tức tĩnh tâm điều tức, chỉ còn lại chiếc trường bào màu xanh lục nhẹ nhàng rơi trên những viên đá cao trơn bóng bên cạnh, hòa cùng gió thổi nhẹ nhàng giữa núi rừng.

Có lẽ, sau mỗi sự việc lắng đọng trần ai lạc định, cuộc sống lại như vậy, được tạo nên từ những việc vặt vãnh, yên bình tĩnh lặng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiều điều thú vị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận