Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 30: 30: Khởi Hành



Tôn Từ Y đã tắm xong và thay một bộ y phục khác.

Đúng lúc bản vẽ trâm cài được mang đến, cô ngồi đó xem chúng.

Vừa nhìn là thấy thất vọng.

Trương Từ Hiểu nhìn qua cũng nhận xét:
“Cái nào cũng giống nhau, thảo nào việc buôn bán mãi không phất lên được”
“Hay chàng vẽ một bản khác thử xem, kiểu dáng vừa lỗi thời lại vừa giống nhau, làm sao mà bán được”
“Ta vẽ sao?”
Tôn Từ Y gật đầu khẳng định.

Trong nguyên tác các mẫu trâm cài của Phượng Tịch Lầu đều do Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên cùng nhau vẽ ra.

Tôn Từ Y tin rằng Trương Từ Hiểu dù chỉ có một mình cũng sẽ vẽ ra được bản vẽ trâm cài vừa đẹp vừa lạ.
Tin tưởng giao lại công việc cho phu quân, Tôn Từ Y và Thất Nguyệt cùng ra hoa viên hái hoa hồng.
“Tiểu thư, tỷ hái nhiều hoa hồng để làm gì vậy?”
“Bí mật” Tôn Từ Y nháy mắt.
Số hoa hồng hái được cô dùng để làm son môi và nước hoa.

Tôn Từ Y nghĩ nếu Phượng Tịch Lầu mà chỉ bán trâm cài tóc sẽ thua kém những chỗ khác.

Áp dụng vào những phương pháp cô tìm hiểu được khi còn ở thế giới thực tại, cuối cùng sau bao thăng trầm vất vả cũng làm ra được sản phẩm.
Đến công đoạn dùng thử son và nước hoa thì trời cũng đã tối.

Thất Nguyệt ngửi qua loại nước tiểu thư pha chế cũng nói rất thơm, và chính cô tì nữ nhỏ tuổi này sẽ là người thử qua trước.
Xác nhận son môi và nước hoa không có vấn đề gì, Tôn Từ Y quay về phòng.

Trương Từ Hiểu thì đang đọc sách, bản vẽ thì đã xong từ sớm rồi, quả nhiên không làm cô thất vọng.
“Vừa nhìn qua đã biết trâm cài làm ra sẽ rất đẹp rồi.

Chàng thật sự rất giỏi!” Tôn Từ Y khen ngợi
Trương Từ Hiểu không đáp lại nhưng trong lòng đang tự mãn lắm.

Chàng ngửi được mùi hương trên tay cô:
“Chàng cũng ngửi được sao?” Tôn Từ Y ngạc nhiên

“Mùi gì thế?”
“Là mùi hoa hồng, ta thấy các cô nương vẫn hay tắm cùng hoa hồng để lưu lại mùi hương, nên ta làm ra một loại nước từ hoa hồng, khi thoa lên người sẽ có mùi thơm của hoa”
“Phu nhân của ta, không ngờ nàng có thể nghĩ ra được thứ này nữa”
“Công nhận ta tài giỏi khó vậy sao?”
Ngày hôm sau, Tôn Từ Y đến Phượng Tịch Lầu, cô để người khác lên vị trí chủ lầu, người cũ bị đuổi đi vì tội làm việc cẩu thả.

Thấy vậy những người khác cũng không dám lơ là.

Cô đưa lại bản vẽ và công thức chế tạo son với nước hoa cho chủ lầu mới, mọi người thường hay gọi chủ lầu là Mạc thúc thúc.

Vị đại thúc này đã làm ở đây lâu năm.

Dĩ nhiên Tôn Từ Y phải biết năng lực của ông nên mới để ông lên thay.
“Phu nhân, tuổi cô còn nhỏ mà đã thông minh như vậy.

Đã lâu rồi ta mới thấy bản vẽ mới, còn có cả công thức chế tạo nước hoa và son”
“Bản vẽ này là do thiếu gia vẽ.

Ta thấy son thì ở đâu cũng có rồi, nhưng loại này của ta sẽ có mùi thơm của hoa quả và nhiều loại hoa khác.

Thúc chỉ cần tập trung vào trâm cài và nước hoa thôi.

Cứ vậy mà làm, ta ở phía sau đợi kết quả tốt”
Mạc thúc cũng rất hài lòng mà đi làm việc được giao.
Tôn Từ Y rời đi, cô tin chắc kế hoạch của mình sẽ thành công.

Cô chỉ việc đứng phía sau làm bà chủ.

Nếu kế hoạch thành công sau này hòa ly Trương Tướng quân không cho cô một đồng nào thì cô cũng tự có tiền rồi.
Quả nhiên chỉ sau vài ngày Phượng Tịch Lầu đã thu hút rất nhiều người ghé vào, ai cũng nhắm vào trâm cài mới và nước hoa, một khoản tiền không ít về tay Tôn Từ Y.

Trong lúc cô đang vui vẻ thì Trương Từ Hiểu lại đang rầu rĩ, vì ngày hôm sau chàng phải khởi hành rồi mà nương tử cứ lên trước những kế hoạch để sau này hòa ly còn có cái mà dùng.
Cho đến đêm cuối cùng, Tôn Từ Y mới nhớ ra việc quan trọng kia.

Cả hai ngồi trên giường và chuẩn bị đi ngủ.
Cô đem ngọc bội của mình tặng lại cho phu quân.


Trương Từ Hiểu ngắm nghía nó:
“Sao nàng lại tặng cái này cho ta?”
“Ngọc bội này giống như bùa hộ mệnh vậy, từ nhỏ ta đã luôn mang nó bên mình giờ tặng lại cho chàng.

Chỉ mong chàng bình bình an an” Cô nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng không thích…”
Trương Từ Hiểu nhanh chóng cắt ngang:
“Rất thích, ngọc bội rất đẹp.”
Tôn Từ Y mỉm cười hài lòng, đúng là miếng ngọc bội này từ khi còn nhỏ cô đã luôn mang bên mình, giống như bùa hộ thân.
“Trước đây ta có rất nhiều huynh đệ, nhưng giờ lại chỉ có nàng và Lạc Dụng thôi” Đôi mắt của Trương Từ Hiểu đầy bi thương
“Họ đâu hết rồi?” Tôn Từ Y nghiêng đầu
“Đều chết cả rồi, là ăn mày mà.

Có bị đói chết, bị đánh chết cũng là chuyện thường thấy”
Tôn Từ Y đơ người một lúc, đôi mắt cô liếc xung quanh.
“Dù có là ăn mày nhưng sao có thể đánh chết người ta?”
“Ta thường theo Trương Tướng quân ra chiến trường, cũng từng thấy đủ kiểu chết chóc, nếu ta chết rồi…”
Trương Từ Hiểu còn chưa nói hết câu Tôn Từ Y đã bịt tai và nhắm chặt hai mắt:
“Ta không nghe, không nghe…!”
“…Thì nàng cứ lấy thư hòa ly ta đã viết sẵn mà dùng!” Trương Từ Hiểu giữ chặt hai tay Tôn Từ Y
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm phu quân:
“Chàng viết rồi sao?”
“Viết xong rồi, đã điểm chỉ, ta để trong tủ đó”
Tôn Từ Y rời khỏi giường, cô tiến lại gần tủ và lấy hòa ly thư ra, còn xem qua một lượt để chắc chắn.
“Nàng muốn làm gì?”
“Thật không ngờ chàng đã bỏ nhiều công sức để luyện tập nhưng vẫn không tin vào bản thân mình, chàng không tin mình sẽ sống sót sao?” Ánh mắt cô trở nên cứng rắn
“Không phải ta không tin, nhưng trên chiến trường luôn có những rủi ro xảy ra mà”
“Vậy thì đợi chàng quay về rồi viết, bây giờ ta vẫn chưa có tiền để tự sống một mình” Tôn Từ Y lại vò nát hòa ly thư trước mặt Trương Từ Hiểu, còn vứt đi.
Trương Từ Hiểu thở dài, trong lòng lại có chút vui mừng.

Tôn Từ Y quay lại giường, hai tay cô đặt lên vai chàng:
“Trương Từ Hiểu, ta chỉ mong đời này của chàng hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.

Nhưng những chuyện này lại không đúng ý của ta, vì vậy chàng phải cố gắng, không để bản thân bị vùi lấp.


Đợi chàng quay về, chúng ta nói đến chuyện hòa ly sau.

Thời gian qua đa tạ chàng chiếu cố”
Trương Từ Hiểu xúc động, chàng mỉm cười:
“Ngay từ khi nàng đứng ra bảo vệ ta khỏi những lời nói cay nghiệt của Trần Tây Hà, ta đã biết có nàng chính là phúc của ta rồi”
Tôn Từ Y nằm xuống giường, cô kéo chăn che người.

Khuôn mặt có chút ửng hồng:
“Chàng cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai phải khởi hành từ sớm mà”
“Ta biết rồi”
Tôn Từ Y nhanh chóng say giấc, có lẽ hôm nay với cô là một ngày mệt mỏi.

Trương Từ Hiểu khẽ vuốt những sợi tóc mai che khuất khuôn mặt của cô.

“Ngoài mẹ ta và Lạc Dụng, cô là người duy nhất quan tâm đến ta.

Ta cũng mong cô hạnh phúc”
Vào sáng hôm sau, khi Tôn Từ Y thức dậy đã không thấy Trương Từ Hiểu đâu nữa.

“Thất Nguyệt!” Cô gọi lớn
Cánh cửa phòng mở ra, Thất Nguyệt bước vào.
“Trương Từ Hiểu đâu?”
“Giờ Dần thiếu gia đã cùng Lạc thị vệ đi rồi, lúc đó tiểu thư vẫn chưa tỉnh dậy.”
“Vậy sao” Tôn Từ Y có chút buồn bã:”Đã là giờ nào rồi?”
“Đã là giờ mão ạ, hôm qua tiểu thư đã rất mệt rồi, Tướng quân khuyên tỷ nên ngủ thêm”
Tôn Từ Y kiên quyết rời khỏi giường.
“Không ngủ nữa, ta còn Phượng Tịch Lầu mà.

Mau mang nước rửa mặt đến đây”
“Vâng ạ” Thất Nguyệt quay người đi ra
Vừa sáng sớm, Tôn Từ Y dùng bữa sáng với Trương Tướng quân.
“Việc buôn bán của Phượng Tịch Lầu đã tốt lên rất nhiều, con làm rất tốt”
Tôn Từ Y chỉ cười trừ không trả lời Tướng quân:
“Cha không lo cho thiếu gia sao? Lỡ như trong quân doanh có ai bắt nạt chàng thì sao?”
“Con không phải lo, với tính cách của nó sẽ không để bản thân bị bắt nạt.

Ta cũng sắp xuất phát đến biên cương, việc trong phủ đều nhờ con vậy”
Tình hình chiến sự biên cương cũng đang căng thẳng mà hoàng thượng còn gửi thư tuyên chiến với Vũ Triều, việc này không hề có trong nguyên tác, nhưng lệnh vua khó cãi, đất này vẫn do họ Cố làm chủ, Trương Tướng quân cũng chỉ là thần tử.

Tôn Từ Y không biết được kết cục sẽ ra sao, liệu Trương Từ Hiểu còn sống sót để tìm ra sự thật phía sau bóng đen không?
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, trôi qua một cách nhanh chóng.


Phượng Tịch Lầu cũng đã nổi danh trong kinh thành.
Một ngày nọ, Tôn Từ Y đang ngồi tìm cách chế tạo loại nước hoa mới, Thất Nguyệt ngồi ngay cạnh.

Cô chống cằm chán nản.

Không biết có thứ gì đó cứ kéo lấy tóc cô:
“Mau đi ra đi, đừng có làm phiền ta”
Thất Nguyệt nhìn xung quanh, không thấy ai khác.

Nhưng thứ kia vẫn không tha cho cô, cô tức giận quay lại:
“Đã nói đừng làm phiền ta mà Thất Nguyệt!”
“Muội…muội không làm gì cả” Thất Nguyệt nhẹ giọng
Tôn Từ Y ngây người khi phát hiện đó là một con người giấy, vì thấy cô không để ý đến nó nên nó mới kéo tóc cô.

“Ngươi là người giấy của Trương Từ Hiểu?”
Người giấy gật đầu rồi vẫy vẫy tay chào, cô mừng vì phu quân còn sống sót.

Lần cuối cùng cô thấy người giấy gửi thư cho mình chính là đầu tháng trước.

Không thấy người giấy cô đã rất lo lắng.

Mấy năm nay hai người luôn dùng cách này để liên lạc với nhau.

Người giấy nhỏ đưa cho cô một bức thư.

“Phu nhân, tướng quân viết gì cho tỷ vậy?” Thất Nguyệt tò mò
“Không được đọc lén” Tôn mỉm cười nhắc khéo, cô mở thư ra đọc: “Trương Từ Hiểu nói dạo này công vụ bận rộn nên không gửi thư về được”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Khuôn mặt tiếc nuối của muội là có ý gì chứ? Mau tìm cách làm nước hoa đi”
“Vâng vâng, tướng quân phu nhân.

Tỷ mau viết thư cho tướng quân đi, muội đi tìm sách”
“Từ khi nào nha đầu Thất Nguyệt này lại dám hỗn như vậy? Có phải ta đã quá nhân từ rồi không?”
Thất Nguyệt mỉm cười rồi rời khỏi đó, Tôn Từ Y cũng mau chóng viết thư hồi âm.

Sau khi Trương Từ Hiểu xuất chinh được hai năm trong khoảng thời gian đó liền được phong làm đại tướng quân.

Bây giờ Tôn Từ Y cũng là tướng quân phu nhân rồi, thân phận cao hơn nhiều so với năm đó, cô càng phải để ý hoang thất hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận