Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 49: 49: Đi Dạo Bích Ba Hồ 2



Bích Ba Hồ ở phía nam của Lâm Hoài thành, phong cảnh ưu mĩ, có thể nói là đệ nhất ở đế đô.
Khói nước mênh mông, trên mặt hồ còn có mấy chiếc thuyền hoa tuyệt đẹp trôi nổi, từng chiếc từng chiếc đều có lý lụa mỏng quấn quanh, tiếng đàn quyện cùng tiếng ca, uyển chuyển chuyền tới.
Giữa hồ, vài ngọn núi xanh biếc một màu, bị làn sương mờ bao phủ, chẳng khác nào tiên cảnh giữa chốn nhân gian.
Bên bờ hồ, giữa những hàng liễu là ko ít đình đài lầu các.

Người đi đường qua lại nhộn nhịp, từ xa trông lại tựa như một bức tranh thủy mặc, ý cảnh phi phàm.
Mà lúc này, bởi vì đan dược hội của Tiêu Dao vương, hơn nữa đám người trong đế đô đã chạy đến, bên hồ là một biển người đang tranh nhau thuê thuyền.
Đến nơi, bọn họ lục tục xuống xe ngựa.

Bên ngoài trời đang mưa, là mưa phùn.

Mưa nhỏ chốn hồng trần, cành dương liễu phất phơ, khói sóng tỏa mơ hồ, cảnh vật tựa cằm như vẽ.
Đông Lăng vội vàng lấy ra một cây dù, giúp nàng che mưa.
Hoàng Bắc Nguyệt kéo lại áo choàng, quay đầu nhìn Tiêu Vận cùng Tiêu Nhu.

Cả hai người đều trang điểm lộng lẫy, y phục hoa lệ, xinh đẹp bất phàm.

Hai người đều dẫn theo rất nhiều nha hoàn, nào bung dù, nào lấy đồ, thanh thế còn muốn lớn hơn so với Bắc Nguyệt quận chúa như nàng.
Nhưng phô trương như vậy thì sao chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt không thèm để ý bọn họ nữa mà ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Lúc sau Tiêu Vận đi tới, giả bộ làm gương mặt thân thiện
” Tam muội, hết thuyền to rồi, chỉ còn thuyền nhỏ đủ đi hai người, ngươi đi cùng ta không? “
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn ngắm nhìn phong cảnh, không quay lại rồi nhìn Tiêu Vận, chỉ nhàn nhạt nói
” Ta chưa muốn đi, ngươi đi trước đi.


” Nhưng…!”
Tiêu Vận cố giữa bộ mặt thất vọng nhưng trong lòng lại đầy lửa giận, không mang theo Hoàng Bắc Nguyệt, làm sao có thể lôi kéo Tiêu Dao vương làm quen?
Tiêu Vận cố gắng nhẫn nhịn, nói
” Vậy muội ở lại đây đi, ta đi trước.


Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không nhìn nàng, cũng không nói chuyện, cứ ung dung ngắm nhìn xung quanh.
Tiêu Vận sợ là mình sẽ không nhịn được mà phát hỏa nên liền rời đi.
Lúc này Tiêu Nhu cũng tìm được Lâm Uyển Quân, có thuyền rồi nên nàng ta cũng không phải trông cậy vào Hoàng Bắc Nguyệt nữa.
Trong lúc này, phía sau có thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang tới
” Bắc Nguyệt quận chúa! “
Sau đó một thiếu niên đang mặc áo chồn tuyết hoa lệ, trên dây lưng khảm thất sắc bảo thạch chạy đến, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, hai mắt cười đến cong cong.
Hoàng Bắc Nguyệt dù là một triệu hoán sư nhưng không kiêu ngạo, không khinh thường hắn như những người khác mà còn đối hắn rất tốt nên Lạc Lạc có hảo cảm với nàng rất nhiều.
Khi đến gần Hoàng Bắc Nguyệt, Lạc Lạc bỗng nhiên đỏ mặt, giọng điệu lúng túng, nhìn đông nhìn tây.
” Ng…ngươi cũng đến giữa hồ xem Đan Dược Hội của Tiêu Dao vương sao? “
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu.
” Vừa lúc t..

ta cũng muốn đi, ta đã sai người đem thuyền đến, không bằng ngươi…!ngươi đồng hành cùng ta đi, ta một mình cũng rất nhàm chán! “
Gương mặt của Lạc Lạc đã đỏ như một trái cà chua, không dám nhìn thẳng nàng, nói cũng ấp a ấp úng.


Hoàng Bắc Nguyệt thấy kì lạ, Lạc Lạc hôm nay bị sao vậy?
” Ta thật lo không có thuyền đây đa tạ ngươi.


Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nói, rồi cùng đi theo Lạc Lạc đến chỗ bờ đang đậu thuyền.
Tiêu Nhu nhìn thấy liền lộ ra ánh mắt xem thường
” Nơi nào lại xuất hiện một tên tiểu tử thúi.


Lâm Uyển Quân từ nhìn thấy Lạc Lạc thì vô cùng khiếp sợ, chờ hắn đi mới lấy lại tinh thần, nghe được lời của Tiêu Nhu, kinh ngạc nói
” Ngươi không biết hắn là ai à? “
” Hắn là ai vậy? “
Tiêu Nhu ko hiểu ra sao.
” Hắn là Lạc Lạc thiếu gia của gia tộc Bố Cát Nhĩ! “
Lâm Uyển Quân dậm chân nói
” Gia tộc Bố Cát Nhĩ ngươi biết không? Lạc Lạc thiếu gia gần đây vừa mới đến đế đô, rất ít lộ diện nhưng hắn là người thừa kế tương lai của gia tộc Bố Cát Nhĩ! “
” Ngươi nói là gia tộc Bố Cát Nhĩ nổi danh ấy sao? “
Tiêu Nhu cũng bị khiếp sợ nên trong đầu có chút hỗn độn.
Lâm Uyển Quân khinh thường nữ nhân trước mắt, không nói gì liền đi.
Thuyền lớn của gia tộc Bố Cát Nhĩ bắt đầu đến gần bến, thân thuyền thật lớn chìm sâu vào trong nước, một số thuyền nhỏ ở bên cạnh liền bị sóng đánh cho suýt lật thuyền.
Trên thân thuyền có tộc huy của gia tộc Bố Cát Nhĩ —- Mười ngôi sao màu đỏ.

Trên mũi thuyền có điêu khắc một con hùng ưng đang giương cánh muốn bay lên, trông rất sống động, uy phong lẫm liệt, người xung quanh đều hít một hơi.
” Là gia tộc Bố Cát Nhĩ! “
” Ngay cả gia tộc Bố Cát Nhĩ cũng tới! “
Theo thanh âm nghị luận, từ trên thuyền lớn chậm rãi thả cầu treo xuống, một thiếu niên y phục vô cùng hoa lệ vươn tay, nhẹ nhàng đỡ thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, chậm rãi đưa nàng từ cầu treo lên thuyền.
Hoàng Bắc Nguyệt một thân tử y nhẹ nhàng, trên đầu tóc búi đơn giản, mái tóc đen mượt trải dài, áo choàng bay trong gió, trên cổ áo có lông cáo mềm mại trắng như tuyết phụ trợ cho khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, tinh xảo.
Bóng lưng nàng gầy yếu nhưng đầy ngạo khí, cả người nhỏ nhắn hiện ra hơi thở cường giả.
” Đó là Bắc Nguyệt quận chúa, thiên tài triệu hoán sư nhỏ tuổi! “
” Là Bắc Nguyệt quận chúa, nữ nhi của Trưởng công chúa sao? “
” Nàng thật diễm mỹ a, còn là một triệu hoán sư 12 tuổi nữa.


” Nàng thật kiên cường dũng cảm giống y như mẫu thân của nàng! “
Mọi người thấy nàng liền hâm mộ khen ngợi, giờ đây danh tiếng của nàng ở Nam Dực quốc ko ai không ai biết, nàng chính là người trong mộng của nhiều nam nhân, nên khi thấy nàng, các công tử giàu có đều mê mẩn, một phần vì nàng là triệu hoán sư và một phần là dung mạo tuyệt sắc của nàng a.
Bảo sao khi thấy nàng Lạc Lạc liền đỏ mặt.

Nhìn một nữ nhân xinh đẹp như vậy thì nam nhân nào mà không ngại ngùng a..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận