Nghiện - Ôn Tửu Trảm Trúc Mã

Chương 12


Sau ngày hôm đó, Hoắc Nhẫn không đi tìm tôi. Tôi bệnh hơn một tuần, cũng không có thời gian quan tâm anh.

Ho liên tục, không hề thuyên giảm.

Hôm nay tôi chụp ảnh cho thành viên một nhóm nhạc nữ. Cô gái kiêu kỳ, không hợp tác. Chụp cả ngày, tôi giận muốn đập vỡ máy ảnh.

Trời dần tối, Tống Dư Từ lẻn vào như ăn trộm.

Mấy ngày nay cậu ta hay đến, trợ lý thấy cậu ta đã trêu: “Tống đại thiếu gia lại đến tìm chị Kỳ à, sao hôm nay không có hoa?”

Tống Dư Tư liếc xéo trợ lý tôi: “Tôi không tới tìm Giang Kỳ, chẳng lẽ đến tìm cậu à?”

“Đừng, tôi không thích anh.” Trợ lý tôi là một cậu nhóc thanh tú, xua tay liên tục.

Mấy người trong ekip cười vang. Tống Dư Từ xụ mặt ngồi xổm bên cạnh tôi, “Giang Kỳ, chị cũng không thèm quản lý họ.”

“Quản gì?” Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng lên.

Tống Dư Từ giận dỗi cướp điện thoại của tôi: “Họ cười tôi.”

“Họ cười cậu cái gì?”

“Đều tại chị hết, anh đây đã chủ động như vậy, dù gì chị cũng phải đáp lại chút ít chứ? Nếu không anh đây thành chó liếm, lụy tình theo đuôi.”

Tống Dư Từ nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù tôi có là chó liếm thì trên đời này bao nhiêu cũng vậy, mắc gì họ cười tôi?”

Trợ lý mỏ hỗn của tôi nghiêng người qua, cười nói: “Cũng phải, trước tình yêu, mọi con chó đều bình đẳng.”

Tôi bị Tống Dư Từ chọc cười, vỗ vỗ gương mặt mịn màng của cậu ta: “Cậu khác mà, cậu là giống chó quý.”

“Giang Kỳ!” Tống Dư Từ giơ điện thoại tôi lên muốn đập vỡ, “Chị còn trêu tôi, có tin anh đây ném vỡ nó không?”

Tôi muốn giữ lại điện thoại nên dỗ dành: “Được rồi, tôi nghiêm túc. Cậu trả điện thoại cho tôi trước đi.”

Tống Dư Từ không chịu: “Đi ăn cơm với anh đây đi rồi trả điện thoại cho chị.”

Tôi bất lực thở dài, đồng ý.

“Đây là nhà hàng lần trước tôi nói với chị đó, dành riêng cho thành viên, rất riêng tư, chị không cần lo bị chụp ảnh.” Tống Dư Từ kéo tôi đi, giới thiệu như khoe vật quý.

Tôi gỡ móng vuốt của cậu ta khỏi tay mình: “Không phải cậu mới là người lo bị chụp ảnh sao?”

“Tôi không sợ.” Tống Dư Từ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Tìm được chỗ ngồi bên cửa sổ, Tống Dư Từ ra vẻ bí mật đứng lên: “Tôi chuẩn bị cho chị một bất ngờ, chờ nhé.”

Cậu ta chạy vào bên trong, tôi nhàm chán chống cằm nhìn xung quanh.

Không nhìn thì thôi, nhìn thấy thì tôi không thể rời mắt.

Bên phía Tây, Hoắc Nhẫn mặc vest, mang giày da, đối diện anh là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Hai người trò chuyện vui vẻ, môi Hoắc Nhẫn nở nụ cười ấm áp.

Tôi mất gần 3 tháng tán tỉnh Hoắc Nhẫn mới bắt được, trong trí nhớ, anh chưa bao giờ giờ nụ cười dịu dàng như thế với tôi. Ngược lại chỉ là lạnh lùng, chịu đựng, thỉnh thoảng bị tôi bức bách quá thì sẽ còn chế giễu tôi vài câu.

Haizz, loại phụ nữ phóng đãng như tôi đúng là không thể lọt vào mắt anh. Có thể khiến anh mắt mày vui vẻ phải là người đoan trang thục nữ.

Tôi chống cằm nhìn họ một lúc lâu.

Khi người con gái kia dịu dàng gắp thức ăn cho anh, trong lúc anh ăn, tôi đứng dậy rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận