“Cảnh thiếu, nhận chìa khoá rồi.
Đi thôi.” Dương Túc Anh nhận chìa khoá xong thì la lên với Cảnh Hàn.
Cảnh Hàn quay đầu nhìn Dương Túc Anh đứng bên kia ngóng về phía này.
“Em đi trước nhé.” Nói rồi tạm biệt Hạ Thanh Di rời đi.
Bên này, Dương Túc Anh thấy Cảnh Hàn đi tới, cậu ta nháy nháy mắt với Cảnh Hàn, rồi choàng vai cậu vỗ vỗ kéo lên phòng.
Nhóm của Cảnh Hàn vô cùng may mắn, bên đám con trai bị lẻ, vừa vặn cho ba bọn họ ở một phòng riêng.
Giảng viên bảo là cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, khoảng 10 giờ tập trung trước sân của nhà nghỉ, thầy sẽ dẫn vào nhà máy bên trong, phụ giúp mọi người trong nhà máy nấu cơm.
Buổi chiều mới bắt đầu hoạt động chính thức, cũng là hoạt động tại nhà máy này luôn.
Lên phòng, Dương Túc Anh cùng Vũ Lực lôi đồ ăn đem theo ra, bày lên bàn ngồi ăn.
Cả ba người đều chưa ăn sáng, ở đây cũng không có hàng quán gì gần nhà nghỉ cả, chỉ có tiệm tạp hóa nhỏ, nên cả ba đành ăn vặt đỡ.
Cảnh Hàn cũng ngồi xuống ăn cùng.
Dương Túc Anh thấy Cảnh Hàn vừa ngồi xuống, liền bắt đầu khơi chuyện.
Dương Túc Anh: “Cảnh thiếu, không thích người ta mà tấn công dữ dội vậy sao?”
Cảnh Hàn nhíu mày: “Tôi tấn công khi nào?”
Cậu vừa dứt lời đã bị Vũ Lực vỗ một phát vào vai, Vũ Lực rống lên: “Thằng chó! Cậu như vậy mà còn dám chối, có phải cầm thú không? Cậu là Dương Túc Anh thứ hai đấy hả? Tính chơi đùa người ta đấy hả?”
Dương Túc Anh thấy Cảnh Hàn bị đấm một phát, còn chưa kịp hả hê đã nghe thấy Vũ Lực lôi tên mình vào.
“Nè, cậu chửi thì chửi, sao lại lôi tôi vào? Nhưng mà Cảnh thiếu, cậu như vậy là không được đâu.
Là ai không cho tôi tiếp cận Hạ nữ thần vì sợ tôi làm tổn thương người ta chứ? Nếu vậy tôi cũng một chân vào đấy.”
Cảnh Hàn đang tính mở một gói khoai tây ra ăn, nghe Dương Túc Anh nói thế thì cầm bịch khoai tây chọi vào mặt cậu ta.
Cảnh Hàn: “Muốn chết à?”
Dương Túc Anh nhanh tay chụp bịch bánh lại, cười khì khì.
Cảnh Hàn nhìn cậu ta, xong ngồi ngẫm ngẫm lại lời hai thằng bạn vừa nói.
Cảnh Hàn: “Tôi như vậy được cho là đang tấn công sao?”
Vũ Lực và Dương Túc Anh nhìn nhau, thì ra thằng ngố này nó không phải là cố tình tán gái!
Dương Túc Anh: “Chứ cậu nói thử xem, như thế nào mới gọi là tấn công? Ban sáng cậu chọc ghẹo người ta đỏ mặt tới đỏ mặt lui là đang làm gì vậy?”
Cảnh Hàn: “Sáng sao? Chỉ là đột nhiên mấy lúc đối diện với chị ấy, có mấy lời không kìm được muốn nói và vài hành động rất muốn làm thôi.”
Vũ Lực&Dương Túc Anh: “…”
Vũ Lực: “Thế cậu nghĩ tấn công là như thế nào?”
Cảnh Hàn: “Nắm tay, ôm, hôn?”
Vũ Lực giật giật khóe môi: “Tôi không biết nên gọi cậu là thằng ngốc hay là cầm thú nữa…”
Dương Túc Anh nhịn hết nổi bật cười: “Ha ha…Cảnh thiếu, mấy cái đó là khi nào xác định mối quan hệ với người ta rồi thì mới được làm nha.
Ha ha ha…”
Vũ Lực nhìn Dương Túc Anh cười tới sắp tắt thở, còn Cảnh Hàn thì đi mặt ngồi một bên.
Cậu vung tay lên tụi một phát vào bụng Dương Túc Anh.
Không phải lúc nào thằng cá chết này cũng chịu mở miệng tâm sự đâu, cười cợt nó thêm mấy lần nữa nó điên lên lại lôi đầu hai thằng cậu ra tẩn cho một trận.
Dương Túc Anh bỗng dưng bị đánh, ngậm miệng lại xuýt xoa.
Vũ Lực hắng hắng giọng, hỏi Cảnh Hàn.
“Thế rốt cuộc là cậu có thích người ta không?”
Cảnh Hàn lại rơi vào cơn mê ban sáng.
Lại là câu hỏi này.
Cậu cũng đã tự hỏi bản thân mình rồi.
Vẫn chưa tìm ra đáp án.
“…Tôi nghĩ…là có? Nhưng tôi sợ tôi đang lầm tưởng.”
Vũ Lực: “Lầm tưởng chuyện gì?” Có là có! Còn lầm tưởng cái gì nữa chứ? Cảnh Hàn khi bị tình yêu nhập thì suy nghĩ phức tạp quá nhỉ? Hay thần khác với người thần? Suy nghĩ của thần Vũ Lực không thể hiểu được?
Cảnh Hàn: “Hạ Thanh Di khác với những cô gái khác, tôi sợ vì chị ấy đặc biệt nên tôi bị ấn tượng, sau đó tự cho là mình thích người ta.”
Dương Túc Anh sau khi bớt đau, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: “Cảnh thiếu, cậu nghĩ chị ấy khác với những người con gái khác, cậu thấy chị ấy đặc biệt, cậu thấy cậu bị ấn tượng bởi chị ấy…Thì đó không phải THÍCH thì còn con mẹ gì mới là thích nữa hả?????”
Cảnh Hàn: “…”
Cảnh Hàn: “Thế à? Tôi đã thích ai bao giờ đâu mà biết? Vậy tức là không phải tôi đang hiểu lầm cảm giác của mình, đúng chứ?”
Vũ Lực: “Chính xác.
Cậu thích người ta rồi chứ còn gì nữa.
Với cả, tôi là bạn cậu từ nhỏ tới lớn, tôi nhìn ra được.
Cậu đối xử với Hạ nữ thần, vô cùng khác biệt.
Tôi là thanh mai trúc mã với cậu, mà cậu còn chưa đối xử với tôi như vậy đâu.
Quan sát cậu từ sáng tới giờ, hết xách hộ balo thì xoa đầu, rồi lại nói mấy lời chọc ghẹo người ta, mà lại là không phải cố ý, theo như lời cậu nói là vì cậu cảm thấy cậu muốn làm như vậy.Tức là vì có thích, vì để ý nên mới muốn làm!”
Cảnh Hàn hơi hiểu ra rồi, bỗng nhiên cảm thấy nãy giờ mình giống như thằng ngốc, ho khan một tiếng đánh trống lảng: “Thanh mai trúc mã dùng trong trường hợp này à?”.