**Editor – Văn Giai Hài Tử
Beta – Lý Gia An**
____________________________________
Bình Nguyên năm ba mươi sáu, thiên hạ chia ba thế lực lớn.
Đông Kỳ, Bắc Ngu, Nam U, tạo thành thế chân kiềng.
Ba đại quốc kí hiệp ước đình chiến, bên ngoài sóng yên biển lặng, thực tế âm thầm phát triển quân sự, chờ đợi thời cơ dẫn binh chinh phạt.
Trong mười năm đầu, thiên hạ thái bình, mãi đến khi Nam U hoàng đế băng hà, thái tử tuổi nhỏ khó đảm trọng trách quốc gia, quyền lực liền rơi vào tay tam vương.
Tam vương tranh vị, Nam U quốc bước vào cơn nội chiến.
Chương vương Cố Dân Chương phù trợ thái tử, thảo phạt Lễ vương Cố Dân Lễ, Tương vương Cố Dân Tương.
Tương vương tử trận, Lễ vương như chó mất nhà, chạy qua Bắc Ngu tị nạn.
Vào năm thứ ba sau khi đăng cơ, thiếu niên thiên tử bất chấp can giám của quần thần.
Ra lệnh cho đại nội mật thám thăm nhập Bắc Ngu truy sát Lễ vương.
Ngu đế hay tin, xem đây là cơ hội tốt liền mượn cớ Nam U thất tín, chỉnh đốn binh mã chinh phạt U quốc.
Từ đây, thế chân kiềng bị phá vỡ, chiến tranh triền miên, sinh linh đồ thán.
Bình Nguyên, đầu năm năm mươi mốt, Tấn Thành – Ngu Quốc.
Tường thành dĩ vãng kiên cố bây giờ bị tàn phá nặng nề.
Đại quân U quốc dưới chân thành, thống soái vung tay, thiết kỵ binh liền ầm ầm công phá, thế như chẻ tre.
Đại quân vào thành liền ra sức giết người, cướp của.
Thành trì phồn hoa, thoáng chốc chỉ còn lại là một đống tàn tro.
Trong một ngôi nhà ngói dột nát, một mỹ phụ cẩn thận nhét hai đứa nhỏ vào sau bếp lò, lại đem đống củi khô chất chồng lên xung quanh.
Nam hài khoảng tám, chín tuổi, mà nữ hài khoảng năm, sáu tuổi, tóc tết thành hai bím hai bên.
Bé con trời sinh xinh đẹp, rụt rè mở ra đôi mắt to tròn ngấn lệ.
“Thành nhi, con nhớ ta đã nói với con những gì không? Đưa Ninh nhi đến Ung thành tìm đại bá, đại bá sẽ lưu lại các con.
Con nhớ phải chăm sóc muội muội thật tốt.
Con nhớ không?”
Nhìn nam hài gật đầu thật mạnh, mỹ phụ lúc này mới yên tâm.
Còn muốn nói gì đó nhưng bên ngoài truyền tới bước chân dồn dập, mỹ phụ nhanh chóng đem củi chất lên thêm để che hai đứa nhỏ, sau đó lẳng lặng đi về phía cửa, thế nhưng còn chưa ra tới cửa thì cánh cửa đã bị đạp đổ.
Vài tên binh lính say rượu xông vào, chúng nhìn mỹ phụ, sau đó cười nham hiểm, xông lên xé toạc quần áo của mỹ phụ, mặc cho mỹ phụ la hét, phản kháng kịch liệt.
“Dừng tay!” – Giọng nói nam nhân đầy uy lực truyền vào, chỉ thấy hắn một thân giáp trụ đứng trước cửa: “Lão tử đã nói, chỉ cho giết không cho làm nhục.
Vậy mà các ngươi lại dám làm những chuyện này?!”
“Tướng quân…!Hoàng thượng đã nói.
Nữ nhân U quốc, mặc quân ta giày xéo…”
“Ra khỏi hoàng thành, các ngươi đều phải nghe mệnh lệnh của ta.
Trong quân doanh, lão tử nhấn mạnh vô số lần việc chỉ giết không hiếp.
Các ngươi không nghe rõ sao, cút cho ta.”
“Tướng quân…!Hoàng thượng mở kim khẩu, chúng binh sĩ chỉ làm theo….”
“Cút! Nghe thấy không? Cút hết cho ta.”
Đám binh sĩ lúc này vội vàng rời khỏi, mà nam nhân được gọi là tướng quân kia rút ra thanh kiếm vắt ngang hông, im lặng nhìn mỹ phụ chật vật dưới đất, sau đó mở miệng nói một câu: “Xin lỗi!” – Mũi kiếm theo tiếng nói của hắn xuyên thẳng vào trái tim mỹ phụ.
Máu tươi bắn tung tóe khắp mặt đất.
Nữ hài nhìn thấy máu trong ngực mẫu thân không ngừng tuôn, đau khổ kinh hô nhưng may mắn, ca ca đã kịp bịt lại miệng bé con.
Người tướng quân đi vài bước về phía đống củi bên bếp lò, sau đó hắn thở dài, quay lưng bỏ đi.
Bếp lò thấp, lại bị tầng tầng củi khô che lại, nữ hài căn bản không thể nhìn thấy được gương mặt nam nhân, đôi mắt đang kinh hãi cố gắng ghi nhớ lại mọi thứ trước mặt, chỉ thấy ngang hông nam nhân có đeo miếng ngọc hồ điệp.
Cùng năm, U quốc – U đô thành.
Trời đã khuya nhưng bên trong Chương vương phủ vẫn sáng đèn.
Một đám tỳ nữ bưng khăn bưng nước vô ra liên tục, mà trong phòng không ngừng vang vọng tiếng kêu rên đau đớn.
Cố Dân Chương lo lắng, đi qua đi lại trước cửa phòng, hai tay không ngừng nắm chặt.
Mà mưu sĩ Hầu Cảnh đứng bên cạnh cũng chỉ im lặng chờ kết quả trong phòng.
Một lúc sau, bà đỡ hốt hoảng, mồ hôi nhễ nhại, vội vàng chạy ra báo lại tình trạng nguy cấp ở bên trong: “Vương gia, tiểu vương gia trong bụng vương phi không chịu quay đầu, chúng nô tỳ đã cố gắng hết sức, khả năng chỉ có thể giữ một….”
“Cả hai đều phải giữ.
Mất một người, ta đem các ngươi bồi táng theo hết.”
Hừng đông ló dạng, mảnh trời phương đông trắng xoá, tiếng kêu rên đau đớn của vương phi cũng theo đó nhỏ dần tựa như chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con, bà đỡ nhanh nhẹn ôm theo đứa bé bọc gấm tả chạy ra.
“Thế nào rồi?”
“Chúc mừng Vương gia, là tiểu quận chúa.”
Cố Dân Chương không tin, đem anh nhi ôm vào lòng, sau đó kéo tả lót ra một chút, nhìn thấy con của mình quả nhiên là nữ hài, trong lòng nhất thời rối bời: “Quận chúa…!cũng tốt…!cũng tốt…”
Thế nhân đều biết, Chương vương chung tình, hậu viện vương phủ cũng chỉ có duy nhất một phòng Liễu Như Yên vương phi nhưng vương phi nhiều năm không có tin vui, cứ tưởng trời triệt tông mạch.
Ai ngờ vương phi có hỷ, bao nhiêu hy vọng gửi vào hài tử trong bụng thế nhưng hài tử lại là nữ anh.
Binh quyền trong tay không người phó thác, giang sơn gấm vóc để cho thiên tử ngu ngốc, lỗ mãng, chỉ sợ cơ nghiệp tổ tiên bị sụp đổ.
Hầu Cảnh nhìn nữ anh, sau đó lại ôm quyền, cúi đầu trước Cố Dân Chương: ” Vương gia, thuộc hạ có một kế, thỉnh ngài nghe qua.”
“Nói!”
Mưu sĩ ghé vào tai Cố Dân Chương, thì thầm gì đó, chỉ thấy sắc mặt Cố Dân Chương đại biến.
“To gan! Ngươi có biết đây là tội khi quân không hả?!”
“Vương gia, giang sơn U quốc là ngài cửu tử nhất sinh, từng chút một giành về.
Chẳng lẽ ngài đã quên lời hứa với tiên đế rồi sao? Khi quân là chuyện nhỏ, vong quốc mới là chuyện lớn.”
Cố Dân Chương ngưng trọng, hơi thở nặng nề ôm chặt anh nhi trong tay.
Đúng lúc này, thủ vệ quân từ bên ngoài chạy tới, quỳ trước mặt Cố Dân Chương: “Báo!! Hồi bẩm Vương gia, hoàng thượng phái nội thị đến hỏi thăm tình hình của Vương phi.”
Cố Dân Chương do dự một lúc, cuối cùng mới trầm giọng nói: “Hồi báo thánh thượng.
Rạng sáng nay, Chương vương phi hạ sinh nam anh, mẫu tử bình an.”
Thủ vệ quân nhận lệnh lui ra, Cố Dân Chương lúc này bế theo anh nhi vào trong phòng, nhìn thấy thê tử chật vật yếu ớt lại đau lòng không thôi.
“Dân Chương, thiếp có lỗi với chàng…”
“Nàng sao lại nói vậy, không được nói như vậy nữa.
Nàng xem, nữ nhi của chúng ta rất đáng yêu, lại xinh đẹp giống nàng.”
“Chàng không trách thiếp sao, thiếp không thể giúp chàng hạ sinh nam anh…”
“A Yên, nàng vất vả rồi, sao ta lại trách nàng được chứ, đừng để phiền não này trong lòng.”
Cố Dân Chương mỉm cười, vươn tay lau đi mồ hôi trên mặt thê tử của mình.
Gương mặt vốn dĩ tái nhợt của Liễu Như Yên, thoáng chốc ánh lên nét rạng rỡ hạnh phúc.
“Dân Chương, chàng đặt tên cho con chúng ta đi.”
“Ta vừa nãy ở bên ngoài, nghĩ tới danh tự Hiểu Mộng.
Giấc mơ trước ánh dương, a Yên nàng thấy sao?”
“Tốt, rất tốt.
Hiểu Mộng, Hiểu Mộng…!Cố Hiểu Mộng.”
Hiểu quang vân ngoại tiển
Cố lí lạc mộng hoa.
(*)
____________________________
*** Chú giải:
(*) Hiểu quang vân ngoại tiển
Cố lí lạc mộng hoa.
=>Ánh dương gột rửa mọi thứ, trả lại quê hương những giấc mơ đẹp..