[Ngọc Mộng] Kinh Hồng

Chương 4: Chương 4



**Editor – Văn Giai Hài Tử
Beta – Lý Gia An**
____________________________________
Cố gia tiểu công tử gần như quỷ ảnh.

Ngày thường, sau khi luyện võ xong cùng vương gia sẽ dùng bữa sáng với người, vương gia đi tảo triều còn chính mình thì nghỉ ngơi một chút lại luyện tập thân thủ với hộ vệ.

Nhưng đã nhiều ngày, vương gia chân trước vừa đi, thì chân sau tiểu công tử lại hoả tốc chạy ra ngoài, một lần đi là đi tới tối.

Quả thật còn đều đặn và chăm chỉ hơn các đại thúc, đại thẩm, đại ca nông gia đến mùa thu hoạch.

Hôm nay như thường lệ, Cố Dân Chương luyện võ, ăn sáng, thay triều phục chuẩn bị tảo triều, chỉ là vừa bước một chân vào kiệu thì nhìn thấy nữ nhi nhà mình choàng vai bá cổ Bạch Tiểu Niên, bộ dáng lén lút đi ra khỏi cửa, còn cố ý đi ngược hướng với mình.

“Đứng lại!” – Cố Dân Chương thu chân, nghiêm nghị nhìn bóng lưng hai người trước mặt.

Mà hai con rùa trước mặt thì thầm cái gì đó mới chậm chạp xoay người lại.

“Phụ vương, Bạch Tiểu Niên bị bệnh, con mới dìu hắn đi tìm đại phu.” – Cố Hiểu Mộng chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng cha mình.

Nhìn vào lại như hiếu tử nhu thuận, kính cẩn trước gia phụ.

Mà Bạch Tiểu Niên đứng kế bên, cũng liền chấp tay cúi đầu: “Vương…!Vương gia, là thuộc hạ bị bệnh, hại thiếu chủ vất vả.”
Cố Dân Chương nhìn Cố Hiểu Mộng, sau đó nhìn Bạch Tiểu Niên, thần sắc nghiêm nghị, lên tiếng hỏi: “Ngươi bị bệnh sao?”
Hai người lúc này mới nhìn nhau, đồng thời lên tiếng.

“Thương hàn” – Bạch Tiểu Niên.

“Kiết lỵ” – Cố Hiểu Mộng.

_Trên gương mặt hai con rùa xuất hiện vô số biểu cảm sinh động _
Cố Dân Chương nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Hiểu Mộng, cuối cùng trầm giọng nói: “Tiêu nhi, việc gì làm cũng phải có chừng mực.

Vài ngày nữa là diễn ra võ cử, con nếu để thua văn thần nhi tử, thì chẳng những thể diện của Chương vương phủ mất sạch, còn kéo theo tôn nghiêm của Cố thị tôn thất hoàng tộc.

Con hiểu không? ”
Cố Hiểu Mộng quỳ xuống, ôm quyền, kính cẩn hồi đáp: “Phụ vương yên tâm, võ cử lần này, con nhất định dốc toàn lực lấy vị trí ngao đầu.

Tuyệt không phụ khổ tâm mười mấy năm qua của phụ vương.”
“Tốt nhất là như vậy.

Nếu như không được…!con tự hiểu đi.” – Cố Dân Chương lạnh giọng, sau đó lên kiệu tảo triều.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy cha mình rời đi một đoạn mới thở phào một hơi, đưa tay đấm Bạch Tiểu Niên bên cạnh: “Uổng công ngươi theo ta nhiều năm như vậy.

Chút chuyện nhỏ thôi cũng không hiểu.

Cái gì mưu sĩ chứ, hừ, làm thủ vệ tốt hơn.” – Nói xong, xoay người bỏ đi.

Bạch Tiểu Niên sầu não, vội vàng chạy theo thủ hộ bên cạnh tiểu công tử, vừa chạy vừa giải thích: “Thiếu chủ, oan uổng cho thuộc hạ.

Gần đây trời trở lạnh, trong phủ có không ít gia nô bị cảm nhiễm, thuộc hạ làm sao biết thiếu chủ sẽ nói kiết lỵ.

Hơn nữa, bị kiết lỵ phải mất mười ngày, nửa tháng, da vẻ xanh xao, không ăn uống được.

Người nhìn thuộc hạ xem, cường tráng như vậy….”
“Ngươi, trắng trẻo béo ú.

Đây là được lão bản nương Phong Nhã Các tận tình chăm sóc hay sao? Phụ vương ta sẽ tin ngươi bị thương hàn hả?! Hừ.

Nè, ta nói trước, hôm nay là ngươi mời khách, ta không ngại dùng ngân lượng của ngươi đâu.”
“Thiếu chủ của ta, người sao lại có thể như vậy?! Thuộc hạ đâu có nhiều ngân lượng, hay thuộc hạ mua một ít đậu phụ mời người.”
“Ngươi, tiểu tử nhà ngươi vung tiền không tiếc tay vì lão bản nương Phong Nhã Các, mời nàng dùng bữa toàn sơn trân hải vị, vậy mà với ta lại là đậu phụ.

Được, tiền lương tháng này của ngươi, lão tử tịch thu.”
“Không được, thiếu chủ ơi.


Hôm trước, ta vừa đặt kim thoa cho Tiễn Chúc rồi, bây giờ hầu bao gần như cạn kiệt, còn lại vài lượng bạc vụn.”
Cố Hiểu Mộng nhìn dáng vẻ vờ vịt của Bạch Tiểu Niên, nàng không tính toán tha cho hắn, vì vậy sử dụng ba tấc lưỡi, đánh Bạch Tiểu Niên đến thê thảm: “Ngươi có ngân lượng mua kim thoa, lại không có ngân lượng mời ta dùng bữa.

Ngươi nói xem, ta giữ ngươi bên cạnh thì có ích gì? Kêu ngươi là mưu sĩ, ngươi lại không thông minh, gọi ngươi là thủ vệ, võ công lại không bằng ta.

Lát hồi phủ, ta thỉnh phụ vương để ngươi làm lính gác cổng, phù hợp với năng lực của ngươi.”
“Thiếu chủ tha mạng! Đi ăn, chúng ta lập tức đi ăn, người muốn ăn gì cũng được, tuyệt đối đừng nương tay với thuộc hạ.”
Tiểu công tử Chương vương phủ lúc này mới hài lòng, nhưng vẫn không tha cho Bạch thủ vệ.

Trên đường không ngừng giáo huấn, mãi đến khi đến trước cửa toà viện quen thuộc mới dừng huyên náo.

“Như cũ, ai làm việc nấy.

Giờ Tuất tập hợp tại cửa.” – Cố Hiểu Mộng lên tiếng.

“Hiểu rõ.” – Bạch Tiểu Niên gật gù.

Hai chủ tớ cùng đi vào cửa lại mỗi người mỗi hướng, quen thuộc như ở nhà.

Bạch Tiểu Niên ở dưới lầu đi tìm Hà Tiễn Chúc.

Cố Hiểu Mộng nhìn bộ dáng của Bạch Tiểu Niên giễu môi chê bai, thật là mất mặt.

Lại quên chính mình ngày ngày đều chạy đến đây, nhắm mắt cũng có thể đi đến sương phòng trên tầng ba của Lý Ninh Ngọc.

Mọi người đều biết, hoa khôi Phong Nhã Các Lý Ninh Ngọc bán nghệ không bán thân.

Ngoài quy định mỗi ngày tiếp một khách, nàng còn ba không tiếp.

Khách nhân Phong Nhã Các đều phải tuân thủ.

Thứ nhất: Không thuận mắt, không tiếp.

Thứ hai: Dung tục, thiển cận, không tiếp.

Thứ ba: Đã có hôn phối, đã thành thân, không tiếp.

Nam nhân tới đây, hầu hết đều phạm phải một trong những qui tắc trên.

Mà tiểu vương gia Chương vương phủ, vừa vặn không bị điều gì ràng buộc.

Cho nên mỗi lần tới đây đều tựa như vương giả, áp chế quần phương.

Sương phòng của Lý Ninh Ngọc, bây giờ chẳng khác nào là sương phòng của nàng.

Cố Hiểu Mộng vào phòng Lý Ninh Ngọc cũng rất nhu thuận.

Lý Ninh Ngọc kêu nàng đứng, nàng tuyệt không dám ngồi.

Lý Ninh Ngọc kêu nàng đi hướng đông, nàng tuyệt không đi về hướng tây.

Nghe đàn, uống trà, tán gẫu.

Mặc dù đều là tự nàng nói chuyện một mình nhưng nó cũng không khiến nàng chán nản, thời gian cũng vì vậy mà trôi qua rất nhanh.

Mà khi ở chung với nhau, phần lớn thời gian đều là Lý Ninh Ngọc đánh đàn, đánh đến khi mệt mỏi sẽ dừng lại, cầm âm dứt, căn phòng liền rơi vào im lặng.

Ban đầu, Cố Hiểu Mộng còn đem chuyện bát quái mình biết kể cho nàng ấy nghe, để không khí trong phòng thêm phần sinh động nhưng phát hiện nàng ấy không có hứng thú, thậm chí hờ hững cho qua.

Rốt cuộc Cố Hiểu Mộng cũng hiểu, Lý Ninh Ngọc tính tình đạm mạc, không cầu nàng ấy đáp trả, ngược lại luyện được một thân công phu quấn người.

Lúc Lý Ninh Ngọc pha trà, nàng mặc dù không hiểu trà gì đó, nhưng cũng sẽ chủ động ngồi trước mặt nàng ấy, tiếp tục dâng hiến nhiệt tình.

Mà Cố Hiểu Mộng cũng không khiến Lý Ninh Ngọc thất vọng, mỗi ngày tới đều nói đến khi rời đi, mỗi ngày đều là những câu chuyện vụn vặt khác nhau.

Chẳng hạn như Vương đại nương gì đó, đến sáu mươi tuổi vẫn có thể sinh hạ long phụng nhi, hay Lý Nhị Cẩu trộm chó không thành còn mất nắm thóc, còn có Tôn lão tam thú thê cho si nhi(*) nhà mình, con dâu vào cửa một năm rồi mà không thấy có dấu hiệu gì hết, đi khám đại phu mới phát hiện con dâu ông ta là nam nhân…!Quả thật là rất nhiều chuyện.


Lý Ninh Ngọc cảm thấy Cố Hiểu Mộng trời sinh miệng lưỡi hơn người, cho dù chỉ là một câu chuyện nhạt nhẽo cũng được nàng nói đến sinh động vô cùng.

Những câu chuyện mà Cố Hiểu Mộng kể, Lý Ninh Ngọc rất chăm chú lắng nghe, chẳng qua nàng tính tình lãnh đạm, khiến cho mọi người có cảm giác nàng xa cách hờ hững, cũng may Cố Hiểu Mộng chưa bao giờ thiếu nhiệt tình với nàng, nhiều lúc nghe Cố Hiểu Mộng nói chuyện, nàng bất giác sẽ không khống chế được xuất hiện một vài biểu cảm, có đôi khi nàng phải vờ uống trà để che đi khoé môi đang cong lên của mình.

Lý Ninh Ngọc mài mực, trải giấy lên bàn, tay cầm bút lông sói, nhắm mắt ngưng thần.

Đến khi mở mắt ra, tay ngọc hạ bút, chữ viết như rồng bay phượng múa hiện ra.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Ninh Ngọc khẽ công khoé môi.

Hôm nay có vẻ như Cố gia tiểu công tử đến sớm hơn mọi ngày.

Nàng đặt bút qua một bên, đi đến mở cửa.

Trước mắt thế nhưng lại là một nam nhân xa lạ ngực trần, thân cao to đầy mỡ, vô cùng thô kệch, hắn vác theo bình rượu lớn, trên tay hắn còn có một vết sẹo dài.

Hắn không nói không rằng, vồ lấy Lý Ninh Ngọc.

Nhưng Lý Ninh Ngọc nàng bình tĩnh, nhẹ nhàng tránh thoát, khiến cho nam nhân mất đà đụng vô bàn, làm giấy mực văng ra khắp mặt đất.

Lý Ninh Ngọc nhìn qua hiện tràng hỗn độn, cau mày lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi lại có thể vào đây?” – Nàng hoàn toàn không biết, thị nữ vốn phải canh trước phòng của nàng, giờ phút này đang chăn êm nệm ấm ở phòng bên lười biếng ngủ.

“Mỹ nhân, đến đây, hôm nay gia gia sẽ cho nàng khoái hoạt.” – Hắn nốc rượu, sau đó đem bình rượu mém về phía cửa, bình rượu vỡ tan tành.

Lý Ninh Ngọc nàng đành phải lui vào trong để tránh những mảnh vỡ, thân hình thô kệch của hắn vồ tới, Lý Ninh Ngọc nàng một lần nữa buộc phải lùi về sau.

Mà nam nhân thô kệch tuy vồ hụt nhưng lại làm hắn có thêm hứng trí.

Hắn cười tà dâm, dang đôi tay ra ép Lý Ninh Ngọc nàng lùi sâu về hướng giường.

Thân hình kệch cỡm từ từ áp sát, cuối cùng, hắn cười lớn một cái lại vồ tới một lần nữa, gót chân nàng bởi vì lui gấp mà đụng trúng cột giường, vì vậy mà nàng liền bị ngã nhào xuống.

Nam nhân thô kệch đắc ý, hắn quăng thân hình kệch cỡm của mình lên giường đè lấy nàng, tay hắn bắt lấy cổ tay nàng.

Ánh mắt Lý Ninh Ngọc tụ lửa, hắn quả nhiên muốn chết.

Nàng đưa tay còn lại luồn vào sau gối, chủy thủ sắc bén, trong nháy mắt sẽ cắm thẳng vào yết hầu bị tầng tầng mỡ thừa che lấp của hắn.

“Lý cô nương, nàng có ở bên trong không?” – Giọng nói trong trẻo quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào.

Lý Ninh Ngọc vốn đang tính lấy mạng nam nhân kệch cỡm này, nghe thấy thanh âm của Cố Hiểu Mộng, nàng đành phải thu tay, đem chủy thủ đẩy vào ống tay áo.

Cố Hiểu Mộng mang theo tâm trạng vui vẻ lên lầu, nhưng từ xa đã không thấy thị nữ canh cửa, cảm thấy nghi hoặc.

Mà khi đứng trước cửa sương phòng, nàng nghe thoang thoảng mùi rượu từ trong phòng bay ra, còn có âm thanh khác lạ gì đó.

Trong lòng có dự cảm không hay, nàng gọi một tiếng nhưng còn chưa kịp để người trong phòng hồi đáp thì sự bất an đã thôi thúc nàng đẩy cửa xông vào.

Hiện trường hỗn loạn, mà trên giường, thân thể mảnh mai của Lý Ninh Ngọc bị tên xú nam nhân kệch cỡm ất ơ đè lên.

Cố Hiểu Mộng phẫn nộ.

Nàng đạp mạnh xuống đất, thân thể bay lên hướng về phía giường.

Tay chuyển động tụ lực, một phát túm lấy gáy của hắn, đem hắn nâng lên ném vào tường.

Hắn bị va đập với tường văng ra, Cố Hiểu Mộng xoay người, một cước đạp hắn đập vô bàn gỗ, bàn gỗ vỡ tan tành văng ra hai bên, mà hắn còn thẳng một đường đập vào cánh cửa, cửa vỡ ra.

Thị nữ lười biếng lúc này bị một loạt tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc, vội vàng xuống giường chạy ra ngoài.


Nhìn thấy trước cửa phòng tiểu thư, có một nam nhân như gã giết lợn thân thể bị bầm dập, còn bị thổ huyết cả một vũng máu, liền bị doạ choáng váng.

“Nàng sao rồi?” – Cố Hiểu Mộng lo lắng, vội vàng đến bên giường xem Lý Ninh Ngọc có bị tổn thương gì không.

Thật may, ngoại trừ tóc tai có phần tán loạn, thì y phục vẫn chỉnh tề, gương mặt vẫn rất bình tĩnh.

Chỉ là khi nàng nâng tay, đỡ Lý Ninh Ngọc ngồi dậy, lại thấy tay ngọc yêu kiều bị một vòng máu bầm ngưng tụ.

Doạ nàng sợ khiếp, vội vàng tỉ mỉ kiểm tra xem Lý Ninh Ngọc còn bị thương ở chỗ nào nữa không.

May mắn, nàng ấy không bị thương ở chỗ nào nữa.

“Đa tạ Cố công tử tương trợ!” – Lý Ninh Ngọc nhẹ giật cánh tay bị Cố Hiểu Mộng nắm, ý muốn nàng ấy buông tay nàng ra.

Cố Hiểu Mộng lúc này mới ý thức được mình hơi phi lễ, liền buông ra nhẹ nhàng.

Sau đó như nhớ ra cái gì, từ trong người lấy ra một lọ thuốc màu trắng, cẩn thận lên tiếng: “Ta có một ít thuốc trị ngoại thương, nàng có thể thử bôi một chút, xem có đỡ hơn không?!”
“Công tử lúc nào cũng đem theo cao dược bên người sao?” – Lý Ninh Ngọc nhìn lọ thuốc trên tay Cổ Hiểu Mộng, nàng không có ý định nhận lấy.

“Ta mỗi ngày luyện võ, thân thể không tránh khỏi có chút vết thương nhỏ.

Là mẫu phi chuẩn bị cho ta, để ta tùy thời có thể dùng.”
“Đa tạ hảo ý của công tử, Ninh Ngọc chỉ bị thương một chút, cũng không cần dùng đến nó.” – Lý Ninh Ngọc đem tay áo rũ xuống che đi vết bầm tím trên tay.

Sau lại nhìn tình trạng hỗn loạn trong phòng, trên gương mặt tựa thiên tiên vẫn không có biểu tình gì.

Nàng vẫn như cũ, lạnh lùng và hờ hững.

Cố Hiểu Mộng có chút xấu hổ, nhất thời không biết phải nói gì, thấy Lý Ninh Ngọc đi đến trác bàng để trà, khoan thai pha trà, nàng liền lẽo đẽo theo sau.

Bộ dáng muốn có bao nhiêu nhu thuận liền có bấy nhiêu nhu thuận.

Mà nam nhân thô kệch trước cửa, lúc này mới từ trong hôn mê tỉnh lại, hơi thở nặng nề, trong họng phát ra tiếng kêu rên đau đớn.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy, sau đó nàng chuyển tầm mắt, im lặng nhìn Lý Ninh Ngọc một hồi mới lên tiếng: “Nàng không có ý định rời khỏi đây, phải không?”
Lý Ninh Ngọc nghe thấy âm thanh của Cố Hiểu Mộng, cảm thấy nó thật lạnh lẽo, động tác pha trà trên tay ngừng lại, ngước mắt nhìn người trước mặt: “Cố công tử đang chất vấn ta sao?”
“Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này phải không? Bằng không trước phòng nàng cũng sẽ không có thị nữ luôn luôn túc trực.”
Lý Ninh Ngọc im lặng, tiếp tục pha trà.

“Khi nãy, ta vô tình nhìn thấy thủ cung sa trên tay nàng.

Nàng là một cô nương thanh thanh bạch bạch, vì sao lại một mực muốn ở lại nơi bẩn đục này.”
“Công tử nói đây là nơi bẩn đục, dám hỏi công tử, nơi nào mới sạch sẽ? ” – Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, nhìn vào Cố Hiểu Mộng: “Thiên hạ rộng lớn, núi cao sông dài nhưng đâu đâu cũng có dấu chân con người.

Nhân tâm có đố kị, có thủ đoạn, có chém giết.

Nơi nơi mưu hèn kế bẩn, dám hỏi ngài, nơi nào không phải là nơi bẩn đục? Có người nào, lại là người thanh thanh bạch bạch?”
Cố Hiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc chất vấn ngược lại, nhất thời không nói nên lời, đảo mắt nhìn một mớ hỗn độn trong phòng, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Cho dù bên ngoài có như thế nào vẫn tốt hơn này.

Kỹ viện là chốn tam giáo cửu lưu, người bẩn thỉu nào cũng có thể vào.”
“Cố công tử cho rằng Phong Nhã Các là nơi tam giáo cửu lưu, vậy người cũng không nên mỗi ngày đều đến đây.

Người nghĩ Ninh Ngọc là kẻ bẩn thỉu, Ninh Ngọc cũng không dám bồi tiếp, sợ sẽ vấy bẩn quang minh.

Cố công tử, mời đi.” – Lý Ninh Ngọc hạ lệnh đuổi khách, gương mặt nàng giờ phút này như muốn ngưng kết thành băng, ngữ khí theo đó cũng lạnh lẽo hơn.

“Ta không có ý này…”
“Cố công tử, mời đi.”
Lý Ninh Ngọc không có nhìn nàng, âm thanh cũng càng lúc càng lạnh lẽo hơn.

Cố Hiểu Mộng muốn giải thích, cũng đành bất lực.

Nàng sầu não ra khỏi phòng, vừa mới tới cầu thang thì thấy lão bản nương Phong Nhã Các mang theo một đám thị nữ lên lầu, kế bên còn có thủ vệ của mình.

Hà Tiễn Chúc thấy Cố Hiểu Mộng mặt mày ủ dột, chân mày cau lại, nghĩ nàng khó chịu, liền phe phẩy bồ phiến, cười nói giả lả: “Ui chao! Cố công tử, hôm nay tiếp đãi ngài không chu đáo rồi.

Ngài thông cảm bỏ qua.

Có một vị khách quan đến đây, yêu mến Thải Hà cô nương, muốn đem nàng hồi phủ, vì vậy liền muốn chuộc thân cho cô nương ấy, nhưng vì kí giấy bán thân đã lâu, làm thiếp một phen vất vả tìm kiếm…”
“Dừng.

Chuộc thân? Chuộc thân là sao? ” – Cố Hiểu Mộng cảm thấy, mình mơ hồ bắt được cái gì đó.

Hà Tiễn Chúc nhìn Cố Hiểu Mộng tràn đầy nghi hoặc, Cố gia tiểu công tử không phải ngây thơ tới mức không biết thiệt chứ.

Nhưng thần tài thắc mắc, nàng cũng nên có trách nhiệm của một lão bản nương giải thích một chút, cũng chỉ là một lời nói không tốn chút sức lực gì: “Chuộc thân nghĩa là, thiếp và công tử bàn bạc giá cả người mà công tử muốn đem từ chỗ thiếp đi.


Công tử thấy hợp lí thì giao ra ngân lượng, thiếp sẽ đem giấy bán thân của người đó giao cho công tử.

Cố công tử, người rõ chưa?”
“Vậy Lý Ninh Ngọc thì sao? Muốn chuộc thân cho nàng ấy thì tốn bao nhiêu ngân lượng?”
“Cố công tử, người nói đùa phải không? Lý Ninh Ngọc là vật vô giá của Phong Nhã Các…” – Nụ cười trên mặt Hà Tiễn Chúc dần đanh lại.

“Ta không nói đùa.

Ta thật sự muốn chuộc thân cho Lý Ninh Ngọc.” – Cố Hiểu Mộng nhìn Hà Tiễn Chúc, thanh âm hoàn toàn nghiêm túc: “Lão bản nương, ngươi định giá đi.”
“Cố công tử, người thành thân chưa?”
“Vẫn chưa.

Sao vậy?”
“Nếu công tử chuộc thân cho ai thì người đó sẽ trở thành người của công tử.

Ninh Ngọc nhà thiếp, tính khí kiên định, công tử chuộc thân cho nàng ấy thì nhất định phải cho nàng ấy danh phận.

Còn bằng không, nàng ấy sẽ không chịu rời khỏi đây.” – Hà Tiễn Chúc nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Hiểu Mộng.

Bạch Tiểu Niên ở bên thầm than không ổn, tiến lên ngăn cản Cố Hiểu Mộng: “Thiếu chủ, vạn lần không thể.”
Cố Hiểu Mộng hoàn toàn phớt lờ lời khuyên của Bạch Tiểu Niên, nghiêm túc nói chuyện cùng Hà Tiễn Chúc: “Nàng ấy muốn danh phận gì, ta đều có thể cấp cho nàng ấy.

Lão bản nương, định giá đi.”
“Thiếu chủ, thỉnh tam tư!”
“Công tử có thể từ từ suy nghĩ.

Cô nương bình thường ở chỗ thiếp cũng chỉ mất vài trăm lượng là có thể rời.

Nhưng mà Lý Ninh Ngọc, ít nhất là ba ngàn lượng bạc trắng.”
“Được.

Ngày mai ta tới, một bên giao bạc, một bên giao người.”
“Cố công tử thật sảng khoái.

Thiếp sẽ đem chuyện này nói với nàng ấy.

Chờ mong tin vui từ công tử.” – Hà Tiễn Chúc lại khôi phục dáng vẻ bà chủ thanh lâu, phe phẩy bồ phiến, cười tươi như hoa.

Bạch Tiểu Niên hối hận không kịp, chỉ nghe hắn gọi một tiếng: “Thiếu chủ!” – Thanh âm như heo bị chọc tiết.

Cố Hiểu Mộng rời đi, Hà Tiễn Chúc cũng xoay người đi tới sương phòng Lý Ninh Ngọc.

Cho người vác tên nam nhân trước cửa phòng đi, lại phân phó người thay cửa, thu dọn hiện trường hỗn độn trong phòng Lý Ninh Ngọc.

Đợi đến khi xong xuôi tất cả thì cho người lui xuống, chính mình đi tới thuật lại mọi chuyện cho Lý Ninh Ngọc nghe.

“Thật sự nói như vậy sao?” – Lý Ninh Ngọc ở bên cửa sổ, đem thức ăn rãi ra vệ cửa, vài con chim bồ câu không biết từ đâu bay lại, quen thuộc ăn lấy thức ăn.

“Ừm! A Ngọc, ngươi suy nghĩ thế nào?”
” Cố Dân Chương là càn khôn đại tướng quân.

Là cánh tay đắc lực của tên bạo quân kia.

Nếu vào được vương phủ, thu thập được chút tin tức gì đó cũng không phải không có khả năng.

Đây cũng xem như là một cơ hội tốt.”
“Nhưng ngươi phải gả cho ngốc tử đó, ngươi có thể đảm bảo an toàn của mình không?” – Hà Tiễn Chúc.

“Tiếp xúc nhiều ngày với hắn, ta thấy hắn cũng không phải loại người cường đoạt.” – Lý Ninh Ngọc vuốt ve bộ lông màu xám của chú bồ câu, chú bồ câu chẳng những không sợ hãi, còn rất ngoan ngoãn để nàng ngoạn chơi.

“Hửm? Mới có mấy ngày ngắn ngủi, ngươi thế nhưng lại tin tưởng hắn đến vậy? A Ngọc, cái này thật không giống ngươi.” – Hà Tiễn Chúc cau mày, Lý Ninh Ngọc mà nàng biết là một người trừ bản thân ra, sẽ không bao giờ tin tưởng vào ai khác.

“Ta không phải tin hắn, là ta tin ta.

Mặc dù võ công của Cố Tiêu không tệ nhưng hắn cũng không làm gì được ta.

Yên tâm.”
“Người dưới lầu, muốn xử lý thế nào?”
“Ném hắn vào hang sói ở hậu sơn đi.” – Lý Ninh Ngọc phủi hết vụn thức ăn trên tay, đóng cửa sổ lại.

Nàng chạm vào vết máu tụ trên cổ tay, đau đớn này của nàng, cần người phải trả giá cho nó.
*** Chú giải:
(*) Si nhi: Đứa ngốc không có thuốc chữa.

( Tham khảo chàng Vượng của TVB).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận