Dịch & biên: Vivian Nhinhi
Tiêu Lãng đi rồi, ta vẫn còn ngồi nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề.
Ta là một tiên nữ có bổn phận và trách nhiệm.
Qua một thời gian được rèn luyện khả năng cò kè mặc cả dưới thế gian, ta đã biết lúc kí hợp đồng làm ăn phải có sự đồng ý sau khi thương lượng của hai bên.
Hôm nay Tiêu Lãng đơn phương đưa ra đề nghị, ta mặc dù đã cố vấn cho hắn về phạm vi cùng với loại hình cá cược này nọ nhưng lại chưa đồng ý chính thức cùng hắn chơi trò trốn tìm này. Cho nên, dù ta dùng thủ đoạn chơi xấu thì chắc cũng không tính là không tuân thủ hứa hẹn chứ?
Ta không tin Tiêu Lãng.
Cái tên ở Ma giới này rất lắm mưu mẹo nhiều quỷ kế, giỏi nhất là dùng kế nghi binh, từng dùng không thành kế mà dụ được ba mười vạn hùng quân Thiên Giới rập bẫy, làm cho tất cả quân đội của Thiên Giới nhìn vào không thành như trông gà hóa quốc, tổn thất rất nhiều chiến cơ. Hắn lại từng đơn thương độc mã, dùng lời lẽ lừa gạt mà lấy được Định Hải Châu, điều được trọng quân của Giao tộc, mang nước Đông Hải đến nhấn chìm ba mươi hai thành trấn, tiêu diệt vô số sinh linh. Tất cả mọi người đều nói hắn là kẻ không một ai hắn không lừa gạt được, không một ai hắn không lợi dụng được, loại người này, cá cược với ngươi, ngươi tin được à? Mà ngay cả chuyện sư phụ rơi vào tay hắn, nói không chừng cũng là nói dối.
Hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi, chẳng quả là muốn nhìn bộ dáng bối rối thút thít nỉ non của ta mà cười trộm thôi.
Cho dù ta may mắn thắng ván cược này, hắn chắc chắn sẽ tìm cớ khác mà giữ ta lại.
Trận cá cược này, trăm cái hại mà chẳng có lấy một cái lợi.
Ta sao có thể vừa xông trận đã loạn thế này…
Thế nhưng một câu: “Ta ẩn nấp bên cạnh ngươi.” của hắn trước khi đi lại khiến ta chú ý. Tiêu Lãng biết rõ hành tung của ta như lòng bàn tay, hắn nhất định là có mặt trong trấn Lạc Thủy, thậm chí rất có thể là ở cách ta không xa. Trong thiên hạ này, không một ai biết dung mạo thật của hắn, cũng không một ai biết được thực lực của hắn cao thấp thế nào, cho dù nói hắn đã giả trang thành người bán hàng tạp hóa tuấn tú vẫn đi qua cửa nhà ta, rủ ta mua dầu thơm tặng nương tử cũng không có gì quá.
Ta càng nghĩ càng hoảng hốt, đợi mặt trời vừa lên, ta liền bò dậy, lật khắp phòng trong phòng ngoài, ngay cả thùng gạo cũng xới tung lên, sau đó ngồi ngoài cửa, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào từng đại cô nương, tiểu cô nương, đại thúc, đại bá… đi ngang qua cửa nhà mà ngẩn người. Lại nghĩ, chợt thấy mấy chục hộ vệ hôm qua theo ta đi Tây Sơn trông ai cũng cảm thấy giống Tiêu Lãng cả, cho tận đến lúc có đại nương muốn tới hỏi ta làm mối cho con gái nhà mình mới vắt chân lên cổ chạy về nhà.
Đại khái là hai ngày nay chăm sóc ta quá vất vả, mặt trời lên cao Bạch Quản mới tỉnh dậy, chạy như mũi tên bắn ra khỏi phòng, đến trước mặt ta xin lỗi: “Sư phụ, ta ngủ quên mất rồi, giờ sẽ tự phạt chép sách mười lần!” Không đợi ta trả lời, hắn lại như mũi tên bắn trở về phòng, một tay túm cổ Nguyệt Đồng đã biến trở về hình mèo ngủ gà gật chảy nước miếng ra, không ngừng gọi to: “Mèo lười, mau dậy đi!”
Nguyệt Đồng mơ màng mở mắt ra, dụi mắt lắc đầu chán mới thong thả nói: “Trời còn chưa tối, dậy làm cái gì?”
Ta vô cùng cảnh giác với loại đồ đệ không rõ lai lịch này, lập tức bắt lấy mấu chốt mà vặn hỏi: “Ngươi muốn lợi dụng trời tối làm cái gì?”
Bạch Quản ném Nguyệt Đồng xuống, Nguyệt Đồng dùng hết cả bốn bộ móng vuốt, chỉ thoắt cái là bò lên được đầu vai ta, lại cuộn mình thành một đoàn, ngoe nguẩy cái đuôi, ngáp: “Sư phụ chủ nhân, nhà của người có mùi chuột rất nặng, đêm nay phải chỉnh đốn cho tử tế, để cho bọn chúng biết rõ sự lợi hại của nhà mèo ta!”
“Chuột?” Ta ngửi trái hít phải, ngoài hương hoa lê trong vườn ra thì không thấy bất cứ mùi hôi gì.
Ngoài phòng chợt truyền đến giọng nói vui vẻ của Bao Hắc Kiểm: “Ngọc Dao, điểm tâm hôm nay có gì ngon không? Ta tới giúp cô nếm thử này.”
Cặp mắt của Nguyệt Đồng lập tức sáng lên, hoàn toàn tỉnh táo lại, xù lông ra, duỗi lưng một cái, liếm liếm môi. Rất nhẹ nhàng linh hoạt mà nhanh chóng bò lên bên trên cây đại thụ, dựng thẳng cái đuôi lên, sung sướng chờ con mồi vào cửa.
Bao Hắc Kiểm vừa mới bước được nửa bước vào cửa.
Bóng trắng nhanh như tia chớp đã phóng từ trên cây xuống, bốn cái chân đầy vuốt sắc đã đổ ập xuống mà chộp tới.
Ta sợ xảy ra chuyện không may, tranh thủ thời gian ngăn lại thế công của nó.
“Mèo à!” Bao Hắc Kiểm tỉnh ra thì đã muộn, kêu thảm một tiếng, lủi hẳn vào một góc, mặt mày trắng bệch run rẩy hỏi: “Ngọc Dao tiên tử, mặc dù ta ăn uống chùa ở nhà cô ít ngày, nhưng cũng không đến nỗi cô phải dùng mèo tới tính sổ với ta chứ? Keo kiệt quá thể!”
Bao Hắc Kiểm trừ việc thích mấy món lời nhỏ, lại nói chuyện hơi quá phận thì cơ bản xem như một yêu quái tốt, đã dạy ta rất nhiều kĩ năng sống dưới trần gian, ví dụ như khăn thơm rơi trên đường là không thể nhặt, mỹ nhân mời về nhà là nhất định có mưu đồ đen tối này nọ. Ta rất cảm kích hắn, liền giáo huấn Nguyệt Đồng một trận, để nó không được cắn bị thương con chuột yêu.
Hai mắt của Nguyệt Đồng nhìn thẳng vào Bao Hắc Kiểm, trên mặt là vẻ rục rịch khó chịu lắm rồi, móng vuốt cứ duỗi ra lại co lại, không ngừng như thế, lại còn chày cối đáp: “Sư phụ chủ nhân, ta không cố ý mà, nhưng mèo với chuột vốn là thiên địch, ta cũng không có cách nào!”
Bao Hắc Kiểm sợ mèo đến mức muốn bật tường cũng bắt đầu nóng nảy, hắn dậm chân một cái, chạy ra cửa bên ngoài, trước lúc đi còn bỏ lại một câu hù dọa: “Thiên địch phải không? Ngươi cứ chờ đó cho ta.”
“Meo… Con chuột biến mất rồi!” Nguyệt Đồng tiếc rẻ vô cùng.
Ta đang buồn phiên vì chuyện Tiêu Lãng, không đếm xỉa tới nó.
Nửa nén nhang sau, Bao Hắc Kiểm trở về: “Đại ca, chính là con mèo này bắt nạt ta!”
Nhạc Thanh theo sau, mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu mà bước qua cửa, hành lễ với ta.
“Méo, méo!” Nguyệt Đồng thấy chó, bị dọa tới mức xù lông ra, chạy như bay về phía sau lưng ta, khóc la khóc lóc: “Sư phụ chủ nhân, cứu mạng! Chó khắp thiên hạ đều là bại hoại, mau giết hắn làm thịt đi!”
Nhạc Thanh hứng thú nhìn Nguyệt Đồng rất lâu, cuối cùng mới thở dài nói: “Từ sau khi thành tiên rồi ta không bắt nạt mèo nữa.”
Bao Hắc Kiểm là chuột mượn oai chó lớn tiếng khiêu chiến: “Con mèo vô liêm sỉ kia, xem ngươi còn dám hung hăng càn quấy nữa không?”
Nguyệt Đồng trốn đằng sau ta vụng trộm giơ vuốt.
Một chuột, một mèo, một chó, trời sinh vật này khắc vật kia, quậy đến gà bay chó chạy, không cho ai yên ổn một khắc nào.
Ta bóp trán, nhức đầu.
Thật vất vả dẹp yên mấy đứa này, ta cảm thấy rất kì quái vì sao Chu Thiều không tới học. Nhạc Thanh với Bạch Quản thấy ta đang tự hỏi, liền báo lại cho ta biết toàn bộ mọi chuyện xảy ra sau khi ta hôn mê, ở giữa còn chêm vài câu tự thuật bừa bãi của Nguyệt Đồng.
Sau khi chống lại Thiên Khiển, trong lúc nhốn nháo, số phàm nhân và yêu quái bị giẫm đạp mà bị thương không ít, xui xẻo nhất chính là bạn người lương thiện mười đời Chu Thiều, bị bảy tám con yêu quái có thể trọng vượt chỉ tiêu đẩy ngã xuống đất, chồng chất lên nhau làm thành cái bệ La Hán, bị đè gẫy tại chỗ hai cái xương sườn, phải ở nhà dưỡng thương. Lúc ta chống lại Thiên Khiển đã khôi phục lại chân thân, bị rất nhiều phàm nhân trông thấy, Chu lão gia tử càng hỏi lung tung này nọ, mãi không chịu để yên. Nhạc Thanh sợ phiền toái, liền giao dịch với Hồ yêu, để nàng ta dùng mê hồn thuật sửa lại kí ức của tất cả mọi người, chỉ nhớ mỗi chuyện Lưu Uyển bị con hổ trắng thành tinh bắt cóc, trên đường chạy trốn thì trượt chân rơi xuống vách núi chết thảm, con hổ trắng kia đã bị Thiên Lôi đánh chết, đại thù của Lưu lão gia đã được báo, khải hoàn về triều.
Thứ mà Nhạc Thanh dùng để giao dịch với Hồ yêu là tịnh thủy của Quan Âm, tạm thiếu nợ đã…
Bọn hắn thực cho rằng trên người thần tiên nào cũng có rất nhiều tiên đan thần dược đấy à?
Chương 15: Thật giả
Dịch & biên: Vivian Nhinhi
Nhạc Thanh nói xong, nhấp một ngụm trà, đột nhiên đặt ra nghi vấn với Nguyệt Đồng: “Ngươi ở Tây Sơn?”
Nguyệt Đồng thấy chó rất rụt rè sợ hãi: “Ta từ nhỏ đã sống ở Tây Sơn, năm trăm năm rồi.”
Nhạc Thanh chậm rì rì nói: “Không đúng đâu, ta quản lý Tây Sơn, tất cả yêu quái đều có ghi chép lại, vì sao chưa bao giờ thấy qua ngươi?”
Ta hơi sững sờ.
Nguyệt Đồng yếu ớt đáp: “Mẹ nuôi nói, ở bên ngoài có rất nhiều người xấu và yêu quái xấu, chuyên đi bắt nạt yêu quái vô dụng, bà không cho ta tùy tiện ra ngoài, nhưng ta thỉnh thoảng sẽ chuồn ra ngoài chơi, thừa lúc ban đêm đến thành trấn xung quanh đi dạo. Bà còn nói, tồn tại của một kẻ đần là không quan trọng cho nên không cần phải nói cho Thiên Giới, miễn để người ngoài cười nhạo, mất hết thể diện của Yêu tộc.”
Ta càng nghe càng tức, mụ hồ ly tinh kia ngày thường dạy dỗ hay là ngược đãi nó vậy?
Bạch Quản an ủi nó: “Không sợ, từ nay về sau ngươi đi theo sư phụ, không sợ mất mặt. Chỉ cần trung thực nghe lời, nàng sẽ không tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Nguyệt Đồng nắm tay: “Vâng. Từ nay về sau đệ sẽ cố gắng!”
Nó định cố gắng nghe lời, hay cố gắng làm ta mất mặt vậy?
Ta hoang mang…
Nhạc Thanh đã trầm mặc hồi lâu, nhíu mày: “Hồ yêu xưa nay cẩn thận, không làm chuyện không có lợi. Chuyện nàng ta giấu kĩ con mèo này rất kì quặc, ta phải điều tra thêm” Sau đó lại trừng mắt hỏi Nguyệt Đồng: “Ngươi có giấu diếm gì không đấy?”
Nguyệt Đồng thoáng run lên một cái, chui thẳng vào trong ngực ta, mắt co rụt lại: “Không có, không có mà…”
Lông trên lỗ tai của nó xù lên, vuốt lên tay ta rất mềm mại, ta thích lắm, nếu đổi là trước kia, ta có một ngày phát hiện mình cũng có duyên với động vật thì chắc chắn sẽ rất vui sướng, sẽ ôm nó chạy khắp núi. Nhưng mà hôm nay, nhờ “phúc” của Tiêu Lãng, ta đối với bất cứ sinh vật giống đực nào cũng không có tí tin tưởng nào, cho nên khẽ rụt về phía sau.
Nguyệt Đồng lại như không phát hiện ra, cứ dính chặt lấy ta không buông, sợ lại bị ném trả về chỗ hồ yêu mà ra sức nịnh nọt.
Nhạc Thanh thẹn thùng gãi gãi đầu: “Ngọc Dao tiên tử, lần trước Thiên Khiển may có cô sửa lại thiên mệnh, nếu không thì ta cũng gặp chuyện không may.”
Về chuyện này, ta lại càng rầu rĩ: “Nếu không phải chạy tới báo tin, ngươi cũng không phải xông vào nguy hiểm, xét đi xét lại vẫn là ta phải cám ơn ngươi mới đúng.”
Nhạc Thanh đáp lễ: “Đây là bổn phận của tại hạ, chỉ là không biết sau này Ngọc Dao tiên tử phải trở về đối mặt với hình phạt của Thiên Quy thế nào?”
Ta nói: “Lúc ấy ra tay vội vàng, đến lúc trở về mới nghĩ cẩn thận. Thiên Khiển lần này chắc chắn liên lụy đến rất nhiều người vô tội, cũng không phải chuyện tốt gì. Nhưng theo quy củ, ta cãi lại mệnh trời có lẽ sẽ bị phạt, nhưng ta cam tâm tình nguyện, cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ là…”
Cứu con sói đói, thì Đông Quách tiên sinh là ta đây không biết có còn cơ hội mà trở về hay không?
Nhạc Thanh thấy ta buồn phiền hỏi: “Tiên tử nhíu mày như vậy, là có chuyện gì lo lắng sao? Kể xem Nhạc Thanh có thể chia sẻ một hai không?”
Hiếm khi ta nhiều tâm sự như thế này, vừa sợ hãi tương lai và an nguy của mình, vừa hoang mang không hiểu chuyện nam nữ thực ra là cái gì? Nhưng lo lắng hơn nữa chính là an nguy của sư phụ hiện giờ, cùng với đại họa ta sẽ gặp phải sau khi cãi lại mệnh trời, vì vậy trả lời: “Kẻ mà Thiên Khiển đánh xuống kia, ta đã sửa lại thiên mệnh nên hắn chắc chắn đã thoát được, không biết về sau còn làm ác thế nào nữa. Chuyện trong thiên hạ này đều có nhân quả báo ứng, hắn về sau có tạo nghiệt thì ta cũng không tránh khỏi một phần trách nhiệm. Ác ma này quá hung ác, xem hàng vạn sinh linh như không. Nghĩ đến đây ta còn phiền não hơn so với chuyện mình gặp xui xẻo…”
Bạch Quản rất mẫn cảm: “Sư phụ gặp chuyện xui xẻo?”
“Không!” Ta không dám đem chuyện Tiêu Lãng ra kể, chỉ có thể kiên quyết phủ nhận.
Nhạc Thanh tràn đầy tin tưởng: “Tiên tử pháp lực vô biên, chúng ta trực tiếp tìm yêu ma kia ra mà tru sát mới là thiên đạo.”
Nếu có bản lĩnh tru sát Tiêu Lãng thì ta đã không làm Ngọc Dao tiên tử, đi làm nguyên soái ba quân Thiên Giới luôn cho rồi.
Đối với đề nghị của Nhạc Thanh, ta chỉ có thể cười khổ vài tiếng đáp lại.
Tiễn Nhạc Thanh về, ta mang quà cáp sang thăm hỏi Chu Thiều, hắn ta nằm trên giường, trên người cuốn đầy vải trắng chặt như cái tượng, khắp phòng là mùi thuốc, tất cả các nha hoàn bà tử ra vào bưng thuốc rót trà cho đến tùy tùng của tên thiếu gia này đều chỉ có tướng mạo thường thường, hẳn là ông nội hắn sau khi nhìn thấu bản tính của hắn xong đã sắp xếp như vậy đi?
Kí ức của Chu Thiều không bị sửa đổi, vị hôn thê xinh đẹp hiền lành chết thảm khiến tâm trạng của hắn sa sút rất nhiều, ánh mắt nhìn Nguyệt Đồng như nhìn kẻ thù, chẳng may Nguyệt Đồng lại là kẻ càng nhìn càng vừa mắt, dung mạo xinh đẹp vô song, lại là kẻ giỏi nhất giả bộ ỏn ẻn yếu ớt, nó biến thành hình người mở to con mắt ướt rượt vô tội chui vào trong chăn, rất thành khẩn mà nói lời xin lỗi… Đầu óc Chu Thiều giờ còn mâu thuẫn hơn cả ta rồi.
Hắn than ngắn thở dài, mờ mịt hỏi: “Mỹ nhân sư phụ, ngươi nói ta là người lương thiện mười đời, được Thần Phật phù hộ, kiếp này chắc chắn sẽ có nhân duyên tốt. Nhưng hôm nay chuyện Lưu Uyển chết thảm này đã truyền ra ngoài, tất cả mọi người đã nói ta có mệnh khắc vợ, còn nhân duyên gì nữa chứ? Thế là biết Thiên Đạo cũng mắt mờ, đáng thương Uyển Nhi cô nương, xinh đẹp như hoa như thế mà… hồng nhan bạc mệnh…”
Thần Phật đã chọn cho Chu Thiều nhân duyên tốt, hôm nay bị ngăn trở như vậy, địch thị là có người cứng rắn sửa lại mệnh số của hắn.
Nhưng mà ta không rõ, Chu Thiều thân là người lương thiện mười đời, ngoại trừ hơi háo sắc một tí thì cũng không đắc tội với ai, vì sao yêu ma phải mạo hiểm giết chết vị hôn thê của hắn chứ? Cái này so với tội nghiệt khi lạm sát người vô tội còn nghiêm trọng hơn, tốc độ lẫn cường độ của Thiên Khiển cũng mạnh hơn rất nhiều. Mục đích cuối cùng của trận giết chóc này như là đã căn chuẩn thời gian Thiên Khiển vậy, cố ý dẫn ta vào thâm cốc mà Nguyệt Đồng ở, lấy đồng quy vu tận làm điều kiện ép ta không thể không dùng toàn bộ pháp lực mà cứu hắn sao?
Điều càng khiến người ta khó hiểu hơn là, sư phụ đã từng nói qua, tam ma Tham – Sân – Si tồn tại cùng trời đất, là bất tử bất diệt, đã ở bên ngoài Thiên Đạo, cho dù Tiêu Lãng có làm nhiều chuyện ác hơn nữa thì chắc chắn không phải gặp Thiên Khiển. Hắn đêm qua lại nói vì ta đã ngăn lại Thiên Khiển nên hắn đã chịu ơn ta…
Hẳn là, yêu ma trong đêm qua không phải là Tiêu Lãng?
Ta càng nghĩ càng không đúng, cái tên Tiêu Lãng chỉ là tên ma nhân này thuận miệng nói ra, hắn cũng không có chứng cớ gì chứng minh thân phận của mình. Hơn nữa trận cá cược này cũng như một trò khôi hài, chỉ cần hắn mang tính mạng sư phụ và các đồ nhi của ta ra dọa thì đảm bảo hắn muốn làm gì ta trên giường cũng được, tuyệt đối không có ai phản kháng, vậy sao hắn phải làm nhiều chuyện như vậy?
Tên ác ma tự xưng là Tiêu Lãng này thực ra muốn làm cái gì?
Những bí ẩn trong đầu càng ngày càng nhiều.
“Sư phụ, vì sao người cứ cắn móng tay mãi thế? Gẫy hết cả rồi.” Giọng nói lo lắng của Bạch Quản gọi thần trí của ta bay về…
“Không có gì!” Ta vội vàng thả tay xuống, rũ tay áo xuống che dấu vết bị cắn loạn xạ trên đầu móng tay.
Chu Thiều cũng ốm yếu nằm trên giường mà hỏi: “Mỹ nhân sư phụ, vì sao trên cổ người có vết sưng đỏ? Bị muỗi cắn à?”
“Đần!” Nguyệt Đồng nhanh chóng cướp lời, dương dương đắc ý nói: “Đó là dấu hôn.”
Toàn trường im lặng…
Ta nhanh chóng kéo cao cổ áo, che đậy giấu vết, đồng ý với Chu Thiều: “Bị muỗi cắn đấy!”
Nguyệt Đồng há hốc mồm, nhào lên kéo cổ áo ta xuống: “Sao có thể chứ? Chắc chắn là dấu hôn. Ta thường xuyên có mà, không sai được đâu!”
Bạch Quản trợn mắt há mồm, không nói được tiếng nào.
Ta đẩy Nguyệt Đồng ra, kiên trì: “Ngươi sai rồi, là con muỗi cắn!”
Nguyệt Đồng bị ta làm hồ đồ rồi.
Chu Thiều ngu ngốc hỏi lại: “Lại còn có con muỗi không có mắt dám cắn tiên tử à?”
Ta khẳng định nói: “Có!”
Nguyệt Đồng như bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn kêu lên: “Ta hiểu rồi, mẹ nuôi có nhiều lúc bắt ta ngủ với yêu quái này xong lại đến ngủ với một yêu quái khác, không che kịp dấu vết hoan ái, mẹ nuôi bảo là nếu bị hỏi cứ nói là bị muỗi cắn!”
Mọi người: “…………”
Nguyệt Đồng cẩn thận rụt rè hỏi: “Hay vẫn chưa đúng, thế để ta nghĩ kĩ nữa nhé!”
Ta đã triệt để thấu hiểu tâm trạng sống dở chết dở của sư phụ năm xưa khi bị lời nói và hành động ngu ngốc của ta giày vò là như thế nào rồi.