Phó Liên Ngạo không nghĩ rằng phản ứng tránh né của cô lại rõ ràng đến như vậy.
Kể từ sau buổi tối anh thổ lộ lòng mình với cô, cô luôn luôn tìm cách tránh anh mọi lúc mọi nơi.
Suốt một tuần liền anh chỉ gặp được cô đúng ba lần duy nhất, mà đó đều là do anh cố ý sắp xếp.
Ngày hôm ấy, sau khi xuống khỏi vòng quay mặt trời, cô gái nhỏ không chờ anh mà chạy một mạch ra đường lớn, gọi xe và về nhà một mình.
Cô đóng kín cửa lại, không cho phép bất kì ai vào phòng của mình nữa.
Anh không dám làm càn, sợ cô sẽ nổi giận hoặc khó chịu.
Mỗi lần cô gái nhỏ nhìn thấy anh sẽ chạy đi trốn, anh không đuổi theo nhưng trái tim dường như sẽ bị từng con dao đâm vào.
Đau đến không thở nổi!
Lại là một đêm không ngủ của Phó Liên Ngạo.
Anh xuống phòng bếp lấy ra rất nhiều rượu mạnh, quyết tâm đêm nay phải say để quên hết mọi muộn phiền.
Một người đàn ông bị cô gái mình thích cự tuyệt, cuối cùng cũng chỉ có thể bầu bạn với men say.
Phó Liên Ngạo nhìn những chai rượu rỗng trước mắt, lại nhìn bản thân trong gương.
Thảm không nỡ nhìn!
“Phó Liên Ngạo à Phó Liên Ngạo…!sao mày…!sao mày có thể hèn nhát đến vậy chứ…?”
Theo đuổi bảo bối nhà người ta, chỉ là bị trốn, bị né một tuần thôi, thế mà còn tìm đến rượu giải sầu.
Tửu lượng của anh rất tốt nhưng uống nhiều cũng phải say.
Phó Liên Ngạo nằm gục xuống bàn, cằm đập mạnh một cái lên mặt bàn bằng gỗ.
Anh hơi nhíu mày, còn trẻ con đến nỗi đánh một cái để đáp trả.
Đôi mắt anh híp lại, trong mắt đều là dáng vẻ của một người đã say bí tỉ.
Phó Liên Ngạo hết nhìn thấy chiếc tủ lạnh ở phòng bếp biến thành hai cái, lại nhìn thấy trần nhà đang quay cuồng như động đất.
Anh lảo đảo đứng dậy đi lên tầng, bước đi loạng choạng suýt ngã mấy lần.
Khó khăn lắm mới leo lên được hành lang tầng hai.
Kết quả chưa đi được mấy bước lại ngã lăn ra sàn.
Liễu Dung Nghiên đang viết báo cáo để nộp cho giáo sư của trường thì nghe thấy tiếng động lớn ở bên ngoài.
Cô đứng dậy mở cửa ra thì thấy Phó Liên Ngạo đã nằm trước cửa phòng từ khi nào chẳng hay.
Dù hai người có khoảng cách nhưng cô vẫn ngửi thấy được mùi rượu trên người anh, thật sự rất nồng, cũng rất khó ngửi.
Liễu Dung Nghiên ngồi xuống, vỗ nhẹ vai anh, thấy anh không mở mắt, cô lại gọi: “Liên Ngạo.”
Người đàn ông không cử động, anh dường như đang ngủ, hơi thở nhẹ tênh, không nặng nề như những người say rượu khác mà cô từng thấy.
Liễu Dung Nghiên đỡ anh đứng dậy rồi đưa vào phòng ngủ.
Cô giặt một chiếc khăn ướt để lau mồ hôi cho anh, đút cho anh uống chút canh giải rượu.
Phó Liên Ngạo được đánh thức bởi hương vị trong khoang miệng.
Anh mơ hồ mở mắt, nhìn thấy người trong lòng đang ở gần, anh không kìm được xúc động mà ôm chặt lấy cô.
Sức lực đàn ông vốn đã hơn phụ nữ, anh còn dùng sức để ôm khiến Liễu Dung Nghiên cảm thấy khó thở.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng bất thành bèn lên tiếng: “Liên Ngạo, em khó thở.”
Bàn tay siết chặt eo cô chợt buông lỏng, anh ngước mặt nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên sự buồn bã và áy náy.
Sắc mặt anh không được tốt lắm, tiếng nói lúc say cũng khàn hơn rất nhiều: “Anh xin lỗi vợ…”
Nói xong, anh lại gục đầu lên vai cô, thi thoảng còn cọ cọ mấy cái.
Cánh tay anh ôm hờ cô, cuối cùng đành buông thõng xuống.
Liễu Dung Nghiên không nỡ đẩy anh ra, chỉ lặp đi lặp lại động tác vuốt lưng để anh dễ chịu hơn một chút.
Đối diện với người đàn ông vô cảm, sát phạt nơi thương trường nhưng ấm áp và dịu dàng bên gia đình, Liễu Dung Nghiên cũng cảm thấy gần gũi bởi vì anh rất giống ba của cô.
Phó Liên Ngạo lúc say giống như một chú mèo con cực kì bám người.
Anh không rời khỏi người cô, chỉ im lặng nằm trên vai cô như thế.
Mãi một lúc sau, anh bỗng gọi tên cô: “Dung Nghiên à…”
Liễu Dung Nghiên chỉ có thể bỏ tài liệu trên tay xuống, nương theo tiếng gọi của anh mà hỏi: “Làm sao thế? Anh khó chịu ở đâu ạ?”
Phó Liên Ngạo nhìn cô một lúc rồi lắc đầu, anh ôm eo cô lần nữa, khẽ nói: “Anh có thể chờ em…!Em có thể từ từ…!từ từ thích anh, được không vợ?”
Chất giọng trầm ấm, nhỏ nhẹ như lời tâm tình với người yêu.
Gò má cô bắt đầu đổi sắc, từ hồng hồng chuyển thành đỏ bừng.
Liễu Dung Nghiên muốn nghiêng đầu để tránh đi nhưng sau ót đã bị anh giữ lại.
“Vợ đừng trốn tránh anh, có được không?”
“Chồng thật sự…!thật sự rất đau lòng.”
Liễu Dung Nghiên không trả lời, tâm trạng của cô đang cực kì phức tạp xen lẫn không hiểu nổi tình cảm đang nảy sinh trong trái tim của anh.
Cô xoa nhẹ tóc anh, những sợi tóc đâm vào tay khiến cô có chút ngứa.
“Liên Ngạo, anh có chắc chắn đó là tình yêu hay không?”
Nếu là tình yêu, vậy bảy năm bên nhau của anh và cô gái kia thì tính là gì đây?
Người đàn ông không đáp lời cô, tựa như đang ngủ say, nhưng hai mắt anh từ từ hé mở, không có dấu hiệu gì của một người mới say rượu.
Khoảnh khắc cô chạm vào tóc anh và cả câu hỏi kia nữa, anh đã có thể chắc chắn rằng cô đã cho anh một cơ hội.
Từ giờ, anh cần phải nỗ lực chứng mình cho cô gái của anh thấy được cảm xúc đó là chân thật.
Cơ thể của cô toát ra hương sữa tắm nhàn nhạt, làn da vô cùng mềm mại, chỉ chạm một cái cũng khiến thâm tâm anh tê dại.
Cô vợ nhỏ à, cả cuộc đời này của em đã định sẵn sẽ bị Phó Liên Ngạo anh dính lấy rồi.
Có trốn cũng không trốn được.