Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 13: Mũi nhọn vừa lộ ra


Edit: ༄༂Mun༉

Mục Thanh Ca như ý thấy Mục Chỉ Lan bởi vì khϊế͙p͙ sợ mà vặn vẹo khuôn mặt, thấy trong mắt người khác khinh thường đến tán thưởng, nàng lạnh lùng cười, từ giờ khắc này bắt đầu thế gian không còn có đứa ngốc yếu đuối kia, chỉ có nàng nổi danh thiên hạ Mục Thanh Ca, càng về sau càng gian nan, nhưng Mục Thanh Ca lại biểu hiện càng thêm đơn giản.

Tiếng đàn Mục Chỉ Lan đã hoàn toàn bị trấn áp xuống, bất tri bất giác Mục Chỉ Lan ngừng động tác, nhưng nàng lại không hề phát hiện.

Một khúc đàn xong, Mục Thanh Ca chậm rãi gợi lên một âm cuối cùng.

“Khúc này chỉ có trêи trời, nhân gian khó được nghe vài lần a.”

“Nguyên lai đây mới là chân chính ‘lưu tiêm nguyên khúc ’.” Vừa rồi Mục Chỉ Lan mở đầu tuy nói không tồi, nhưng đối lập lên lại mới biết một người trêи trời một người dưới đất, khúc này giống như là vì Mục Thanh Ca mà tạo thành.

“Nghe năm đó ở Đông Li Trường Dương công chúa mười lăm tuổi có thể đàn hoàn chỉnh tấu khúc này, đã là người thứ nhất, không nghĩ tới hôm nay ta ở Nam Sở cũng có người mười lăm tuổi liền có thể đàn tấu khúc này, còn mỹ diệu như thế, dám nói trêи đời không một người có thể đàn tấu ra ‘lưu tiêm nguyên khúc ’ mỹ diệu như thế.”

Trạm Đế nghe được cười ha ha, “Tốt, hiện giờ xem ra Nam Sở ta càng là áp hẳn Đông Li một bậc, tốt a, Mục Nguyên ngươi thật là dưỡng một nữ nhi giỏi a.”

Mục Nguyên từ trong chấn động thức tỉnh, vội vàng cười nói không dám nhận không dám nhận.

Tay Mục Chỉ Lan cơ hồ muốn đem cầm huyền kéo đứt, nàng sao lại không nghĩ đến Mục Thanh Ca cư nhiên thật sự biết ‘lưu tiêm nguyên khúc ’, nhưng nàng sao có thể biết, mà Tứ hoàng tử ngồi ở chỗ kia lẳng lặng nhìn Mục Thanh Ca, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi ở chỗ kia, thần sắc chưa biến tiếp thu mọi người tán thưởng, làm người cảm thấy cái này vốn chính là nàng nên có được, Tứ hoàng tử nắm tay hơi hơi căng thẳng, hắn chưa từng nghĩ đến Mục Thanh Ca cư nhiên cũng sẽ có một ngày tỏa sáng rực rỡ.

Thất hoàng tử tán thưởng nhìn Mục Thanh Ca, thật là bất đồng với nữ tử bình thường.

Tam di nương cau mày sau đó nháy mắt với Mục Chỉ Lan, Mục Chỉ Lan ngăn chặn nội tâm ghen ghét, nhàn nhạt cười nói: “Không thể tưởng được tỷ tỷ cư nhiên có thể hoàn thành tốt như thế, xem ra ta nhiều ngày dạy dỗ vẫn rất hữu dụng, thấy tỷ tỷ trò giỏi hơn thầy, Chỉ Lan thực sự vì tỷ tỷ cảm thấy vui vẻ.”

“Chỉ Lan muội muội sẽ không đến bây giờ đều còn tưởng rằng thật là ngươi dạy sao?” Mục Thanh Ca trào phúng nhìn Mục Chỉ Lan, người không biết xấu hổ, thật là thiên hạ vô song.

“Tỷ tỷ đàn tốt đến như thế, liền không nhận nửa sư phụ là Chỉ Lan sao? Chỉ Lan vì dạy tỷ tỷ, không tiếc dùng thời gian luyện tập của mình, hiện giờ tỷ tỷ nói như vậy, là để Chỉ Lan ở chỗ nào?” Mục Chỉ Lan lời vừa nói ra.

“Khó trách a, khó trách nàng có thể đàn tốt như vậy, hoá ra là Mục Chỉ Lan vì dạy nàng mà lãng phí thời gian của mình, hiện tại nàng còn không nhận, thật là quá đáng giận.” Có người thấp thấp tự nói, tuy rằng có chút người không nói gì, nhưng trong lòng cũng cho rằng Mục Thanh Ca tuyệt đối không thể tự mình đàn ra khúc như vậy.

Tứ hoàng tử tâm tựa hồ lại bình tĩnh một chút, “Mục Thanh Ca, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước…”

“Nàng còn không được đến tiến độ như thế.” Từ bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp nhẹ phúng, chỉ thấy người mặc đồ màu đen thêu rồng bay bước đi tới, mày đẹp nhẹ nhàng chọn, khóe miệng phi dương rồi lại mang theo ba phần tà ý.

“Tuyệt Trần.” Trạm Đế thấy người tới áp chế đáy mắt hưng phấn kêu lên.

“Tham kiến Cửu vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Mọi người thấy Phượng Tuyệt Trần vội vàng hành lễ.

Phượng Tuyệt Trần một đường đi đến bên cạnh Mục Thanh Ca, “Đều đứng lên đi.” Sau đó cư nhiên tự mình duỗi tay nâng Mục Thanh Ca dậy, Mục Thanh Ca nhíu mày một chút, giương mắt nhìn Phượng Tuyệt Trần dùng ánh mắt truyền ý ngươi muốn làm gì, Phượng Tuyệt Trần khó được giơ lên một nụ cười, sau đó buông Mục Thanh Ca ra trực tiếp đi đến bên cạnh Trạm Đế, “Thần đệ tham kiến hoàng huynh…”

Trạm Đế vội vàng đỡ lấy Phượng Tuyệt Trần nói: “Miễn miễn, trẫm thật ra muốn biết ngọn gió nào đem ngươi thổi tới.”

Phượng Tuyệt Trần hơi hơi chắp tay thi lễ với Hoàng Thái Hậu, sau đó vung tay lên trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Trạm Đế, một tay chỉ vào Mục Chỉ Lan hỏi: “Ngươi vừa rồi nói ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ này là ngươi dạy nàng?”

Mục Chỉ Lan không biết Phượng Tuyệt Trần rốt cuộc có dụng ý gì, nhưng đã bắn cung thì mũi tên không thể quay đầu lại, vì thế gật gật đầu nói: “Vương gia, thật là thần nữ dạy, nếu không tỷ tỷ sao có thể đàn ra ‘lưu tiêm nguyên khúc ’.”

Mục Thanh Ca âm thầm nhíu mày, nàng thật ra đã quên, ở trong mắt người khác nàng chính là cái gì cũng không biết, sao lại biết ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ danh dương thiên hạ này, thất sách a.

“Thần nữ?” Phượng Tuyệt Trần nghiền ngẫm nhìn Mục Chỉ Lan, sau đó trào phúng nói: “Bổn vương nhớ rõ ngươi là do di nương ti tiện sinh ra, ngươi cũng xứng là thần nữ?” Một câu liền lý giải thân phận Mục Chỉ Lan ti tiện, chỉ cần mẫu thân nàng một ngày không chuyển chính thức, nàng vĩnh viễn cũng chỉ là nữ nhi di nương, không có tư cách xuất hiện ở chỗ này, nữ tử trong sảnh ở đây đều là đích nữ.

Mục Chỉ Lan đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt Tam di nương trắng bệch khó coi, Trạm Đế nghiêng đầu nhìn mắt Phượng Tuyệt Trần, hắn từ trước đến nay đều mặc kệ những việc này, lần này nhưng thật ra là ngoại lệ? Chẳng lẽ là bởi vì…Trạm Đế nhìn về phía Mục Thanh Ca đứng ở bên kia.

“Ngươi nói là ngươi dạy, vậy bổn vương tính là cái gì?” Phượng Tuyệt Trần nói, làm mọi người không rõ nói, “Thanh Ca, ngươi chẳng lẽ đã quên nói cho bọn họ, ‘ lưu tiêm nguyên khúc ’ này là bổn vương tự mình dạy cho ngươi?”

Mục Thanh Ca không thể hiểu được nâng lên ánh mắt nhìn mắt Phượng Tuyệt Trần, thật là làm hắn chiếm cái tiện nghi lớn a.

Sắc mặt Mục Chỉ Lan xanh mét, mà sắc mặt các đại thần bên cạnh càng thêm khó coi, Hoàng Hậu nhìn Phượng Tuyệt Trần cười nói: “Vương gia, bổn cung thật sự không biết ngươi khi nào có cái nhã hứng này? Hay là Vương gia còn tự mình quan tâm chăm sóc Tướng phủ?”

“Cái này liền không nhọc lòng  Hoàng Hậu nương nương, bổn vương chỉ là cảm thấy nha đầu này tuy rằng thiên tử ngu dốt, nhưng cũng là hạt giống tốt liền muốn bồi dưỡng thành nhân tài, nhưng thật ra không nghĩ tới để cho người khác nhặt cái tiện nghi lớn a.” Nói vài chữ sau ngữ khí dần dần âm lãnh, làm Mục Chỉ Lan đang quỳ âm thầm phát run.

Mục Chỉ Lan dập đầu kêu: “Hoàng Thượng, nương nương, nô tỳ thật là dạy tỷ tỷ khúc này, chỉ là không biết lúc trước Vương gia đã dạy, cho nên…” Nói đến mình cũng nói không được nữa, vì thế vội vàng nhìn về phía Mục Thanh Ca đứng ở nơi đó thờ ơ nói: “Tỷ tỷ, ngươi nói nhanh lên a, muội muội đều không phải là thiệt tình mạo phạm, còn thỉnh tỷ tỷ vì muội muội nói vài câu công đạo.”

Câu công đạo? Mục Thanh Ca cố nén động tác trợn trắng mắt.

Mục Chỉ Lan nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca thờ ơ, ngón tay nắm thật chặt, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Tứ hoàng tử bên kia, Tứ hoàng tử nhìn bộ dáng nàng hoa lê mang nước mắt, đột nhiên đứng lên nói: “Mục Thanh Ca, Chỉ Lan là muội muội ngươi, ngươi thân là trưởng tỷ vì sao không thế giải thích cho nàng.”

Mục Thanh Ca hơi chau mày, nhàn nhạt nói: “Theo ý Tứ hoàng tử, chẳng lẽ là Thanh Ca khi quân sao?”

“Ngươi…” Tứ hoàng tử nhìn mắt ghế trêи Hoàng Thượng giận nên không dám nói gì.

Phượng Tuyệt Trần mặt mày lưu chuyển nhìn về phía Tứ hoàng tử nói: “Nguyệt Minh, ngươi cảm thấy bổn vương nói sai sao?”

“…Cháu trai không dám.” Tứ hoàng tử đột nhiên cúi đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận