Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 21: Nhất định không hối hận


Edit: ༄༂Mun༉

Mục Nguyên nhìn Mục Thanh Ca, nàng lớn lên một chút cũng không giống mẫu thân nàng, nhưng cặp mắt kia lại rất tương tự, đặc biệt là bên trong ẩn chứa tựa hồ đối với mọi người mọi vật thế gian đều không để bụng, Mục Nguyên nhớ tới vong thê trong lòng khó tránh khỏi có ba phần tan nát cõi lòng, “Thanh Ca, ngươi cùng Cửu vương rốt cuộc khi nào quen biết? Ngươi sao lại bái hắn làm thầy?”

“Thừa tướng cha, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta cùng Cửu vương gia không có nửa điểm liên quan.”

Mà Mục Nguyên hiển nhiên là không tin, Phượng Tuyệt Trần là người lợi hại cỡ nào, hắn sao có thể vì một tiểu nha đầu ba lần bốn lượt ra tay, nhưng  nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca cái gì cũng không muốn nói, Mục Nguyên cũng không làm khó người khác, “Mặc kệ ngươi nói thật hay giả, cha chỉ hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, người trong hoàng thất đều không đáng để ngươi phó thác, ngươi chớ nên bởi vì nhất thời tham hoan mà huỷ hoại cả đời, đặc biệt người nọ lại là Cửu vương gia quyền cao chức trọng.”

Mục Nguyên đi rồi, Mục Thanh Ca còn đứng ở trong sân.

Nàng trước nay cũng không nghĩ tới muốn đem mình cả đời phó thác cho người trong hoàng thất, bất luận là Phượng Nguyệt Minh hay là Phượng Tuyệt Trần, nàng có thể trốn rất xa rất xa, nàng chưa từng nghĩ tới muốn trêu chọc những người này, Mục Thanh Ca nhắm mắt lại, nhiều năm như vậy, nàng chung quy vẫn là thói quen một mình một người.

Nửa tháng tới, nàng không hỏi thế sự, vẫn luôn đóng cửa nghiên cứu quyển y thư kia, thời điểm buổi tối cũng làm theo trêи y thư viết đả tọa, đối với y thuật nàng tất nhiên tinh thông, trong vòng thời gian ngắn ngủn liền đã nhìn thấu hơn phân nửa, nhưng đối với nội công tâm pháp, nàng lại cảm giác bất lực, nhưng đến nay vẫn là một chút thành tựu cũng không có, có lẽ mình thật sự không phải chuyên luyện võ.

Mà Hoàng Hậu tuyên tiến cung cũng ở bên trong dự kiến của nàng.

Trong Ngự Hoa Viên, nữ nhân mặc phượng bào ung dung điển nhã ngồi ở trong đình, mà bên cạnh nàng là Tứ hoàng tử đang đứng, Hoàng Hậu nương nương nhấp một ngụm trà nóng, nói với Tứ hoàng tử: “Minh nhi, lần này cũng không thể tùy ý hồ nháo, biết không?”.

“Mẫu hậu, vì sao nhất định là Mục Thanh Ca? Nàng mọi thứ đều kém Lan nhi.”

Hoàng Hậu đem cái ly trong tay đột nhiên đặt ở trêи bàn, phát ra phịch một tiếng, “Mục Chỉ Lan, Mục Chỉ Lan, ngươi trong lòng cũng chỉ có một Mục Chỉ Lan sao? Mẫu hậu nói cho ngươi, Mục Thanh Ca mọi thứ đều hơn Mục Chỉ Lan, trước kia mẫu hậu thật là sai rồi, nhưng lúc này đây mẫu hậu tuyệt đối sẽ không sai, ngươi nhất định phải nghe mẫu hậu, nhất định phải gắt gao bắt lấy Mục Thanh Ca biết không?”

“Mẫu hậu, ta đường đường là hoàng tử, vì sao ta phải đi lấy lòng một nữ nhân, mẫu hậu ngươi chưa thấy Mục Thanh Ca là kiêu ngạo cỡ nào.”

“Bổn cung biết, nhưng dù cho như thế cũng không thay đổi được nàng thân phận tôn quý, hiện giờ còn là Thụy Dương quận chúa, Minh nhi, mẫu hậu làm hết thảy đều là vì tốt cho ngươi, ngươi cũng không thể lại hồ nháo nếu không mẫu hậu liền thật sự tức giận.”

“Nhi thần đã biết.” Tứ hoàng tử miễn miễn cưỡng cưỡng mở miệng.

Hoàng Hậu vừa lòng gật gật đầu, Tứ hoàng tử lại vẫn là không yên tâm liền nói: “Mẫu hậu, ngươi chẳng lẽ chưa nghe những lời đồn sao? Tâm Hoàng thúc đối Mục Thanh Ca thật là rõ như ban ngày, ai biết Mục Thanh Ca có cùng hoàng thúc cẩu thả hay không, nữ nhân như vậy xứng trở thành hoàng tử phi của ta sao?”

Hoàng Hậu nhìn Tứ hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, “Nghe đồn sao có thể tin? Minh nhi, ngươi phải biết rằng nghe thấy không nhất định là thật, ngươi là hài tử duy nhất của mẫu hậu, ngươi trêи người ký thác toàn bộ hy vọng của mẫu hậu biết không? Mẫu hậu hy vọng ngươi có thể trở thành nơi mẫu hậu dựa vào, Minh nhi, lại lần nữa ngươi liền phải nhận rõ thân phận của ngươi.” Nàng quả nhiên vẫn là quá mức bảo hộ hắn, làm trêи người không có nửa hơi thở quân vương, nghĩ đến đây Hoàng Hậu liền đau đầu.

Tứ hoàng tử biết Hoàng Hậu thất vọng với mình, hắn nắm thật chặt tay, hắn biết thân phận của hắn xấu hổ, tuy rằng là nhi tử Hoàng Hậu hiện giờ lại không được phong làm Thái Tử như cũ, mà hắn lúc trước đồng bào hoàng huynh lại lúc vừa sinh ra đã phong làm Thái Tử, chỉ tiếc hoàng huynh hắn không có cái phúc khí kia, tám tuổi năm ấy liền bệnh chết, tuy rằng hắn hiện tại là nhi tử duy nhất của mẫu hậu, nhưng phụ hoàng lại như cũ không phong hắn làm Thái Tử Đông Cung…

Mục Thanh Ca theo cung nữ tiến vào, “Thanh Ca thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử.”

Hoàng Hậu cười khanh khách tự mình đi nâng Mục Thanh Ca dậy, “Thanh Ca tới, bổn cung nhớ ngươi đã lâu, hôm nay mới rút ra thời gian, ngươi về sau cần phải thường xuyên tiến cung bồi bổn cung, bổn cung dưới gối không có nữ nhi, chính là xem ngươi như nữ nhi mình sinh ra.” Nói liền để Mục Thanh Ca ngồi ở bên cạnh mình, sau đó mắt nhìn Tứ hoàng tử còn thất thần nói: “Minh nhi, ngươi ngồi bên cạnh Thanh Ca đi.”

“Dạ, mẫu hậu.”

Mục Thanh Ca nhìn Hoàng Hậu nương nương cực kỳ nhiệt tình trong lòng rất không thoải mái, Hoàng Hậu nương nương tiếp tục kéo Mục Thanh Ca, “Bổn cung còn nhớ rõ ngươi khi còn nhỏ cứ thích quấn lấy bổn cung gọi mẫu thân, hiện tại ngươi trưởng thành, cũng hiểu chuyện, nói vậy Dung Tuyết nơi xa có biết cũng nhắm mắt.”

Mục Thanh Ca chỉ cười không nói, Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Thanh Ca, việc ngày ấy bổn cung cũng nghe nói, bổn cung cái nhi tử hỗn trướng này đều là bị bổn cung sủng hư, bổn cung đã thay ngươi giáo huấn hắn, ngươi nếu cảm thấy trong lòng còn tức giận, cứ trước mặt bổn cung hung hăng trách cứ với hắn.”

“Nương nương, lâu như vậy Thanh Ca sớm đã nghĩ thông suốt, ở trêи cung yến liền đã nói, chung quy là Thanh Ca cùng Tứ hoàng tử vô duyên, Tứ hoàng tử trong lòng có người, Thanh Ca tất nhiên thành toàn.” Mục Thanh Ca không có cho Hoàng Hậu cơ hội mở miệng, “Hơn nữa việc ngày ấy, Thanh Ca cũng nghĩ tới, Tứ hoàng tử giữ gìn người mình âu yếm mới có thể tức giận với Thanh Ca, Thanh Ca bội phục nhất là người thâm tình, sao có thể trách tội với Tứ hoàng tử.”

Hoàng Hậu nghe được Mục Thanh Ca nói, sắc mặt hơi đổi, nàng nói lời này chứa hàm nghĩa không cần nghĩ cũng biết, Hoàng Hậu đưa mắt ra hiệu với Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử mở miệng nói: “Thanh Ca, ngươi không cần hiểu lầm, ta cũng không thích Lan nhi…ta chỉ là vẫn luôn đem nàng trở thành muội muội thương tiếc, ta đối với ngươi mới là chân ái…”

“Tứ hoàng tử, lời này nếu như bị Chỉ Lan muội muội nghe được không chừng có bao nhiêu thương tâm, thân là tỷ tỷ của Chỉ Lan muội muội, vì muội muội suy nghĩ, Tứ hoàng tử lời này về sau vẫn là chớ nói cho thỏa đáng.”

Hoàng Hậu cười nói: “Ngươi nha đầu ngốc này, Minh nhi nói đều là lời thật lòng, hắn a sao có thể thích nha đầu Chỉ Lan kia, bất quá chính là bởi vì xem nàng là muội muội thôi, thật ra làm ngươi hiểu lầm.”

Hoàng Hậu trân trọng lôi kéo tay Mục Thanh Ca nói: “Thanh Ca, ngươi yên tâm, về sau ngươi gả cho Minh nhi, bổn cung nhất định sẽ để hắn thương yêu ngươi thật tốt, hơn nữa quả quyết sẽ không cho hắn cưới Chỉ Lan, vị trí Hoàng tử phi chỉ có thể thuộc về ngươi, hơn nữa…bổn cung có thể cam đoan với ngươi, về sau ngươi tất nhiên là nữ nhân tôn quý nhất thế gian.”

Điều kiện như vậy thì bất luận kẻ nào cũng cự tuyệt không được, nữ nhân tôn quý nhất thế gian, vậy chẳng phải là ngôi vị Hoàng Hậu sao? Nếu là người khác tất nhiên động tâm, chỉ tiếc Mục Thanh Ca chưa từng nghĩ tới, “Nương nương, Thanh Ca hướng tới chính là tự do tự tại, mà không phải thâm vây trong cung.”

Khuôn mặt Hoàng Hậu cứng đờ, tự do tự tại? Từ khi nào, nàng niên thiếu cũng nghĩ như thế, chỉ là nhân sinh có quá nhiều không thể nề hà, “Ngươi nha đầu ngốc này, bổn cung thời tuổi trẻ cũng suy nghĩ như ngươi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, bổn cung không hy vọng ngươi về sau hối hận.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận