Ngư Trường Kiếm

Chương 5: Đả tử Tây Thi hàng Tú sĩ - Cảm Giang mẫu tử khấp trùng phùng


Chiều ngày cuối tháng hai, lự lượng Cùng Gia bang đã có mặt dưới chân núi Quân Sơn. Kiếm Vân mặc lam bào điểm vài mụn vá trắng, theo các trưởng lão đến chào hỏi long đầu các phái.

Rặng Tung Sơn tuy thuộc phủ Hà Nam nhưng chỉ cách Quân Sơn ba trăm dặm, vì vậy Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang đều đến dự.

Thiên Nhất thần tăng và Vô Trần đạo trưởng là cố hữu của Liễu Kính Trung. Vì vậy, họ hoan hỉ đón chào Kiếm Vân. Trong cương vị Bang chủ Cùng Gia bang, chàng không thể dùng đại lễ mà chỉ vòng tay cúi đầu. Vô Trần thở dài bảo :

– Mấy năm nay Ma trượng Đạo tiêu, chính khí võ lâm mờ nhạt, quần ma tung hoành ức hiếp đồng đạo giang hồ. Chỉ xét về mặt võ công, phe bạch đạo không có ai địch nổi Đại Phi Ma và Tam Nhật Tây Thi. Nếu hôm nay Bang chủ thắng được Tiêu Hồng sẽ cổ vũ dũng khí hào kiệt bốn phương. Lúc ấy chúng ta hợp sức diệt ma, đem lại thái bình cho Trung Thổ.

Kiếm Vân cung kính đáp :

– Tại hạ xin tận lực!

Hai phái Không Động, Điểm Thương ba mươi năm trước bị tận sát, đến nay vẫn chưa hồi phục nguyên khí nên không có mặt. Còn ba phái Nga Mi, Hoa Sơn, Thanh Thành chỉ cử các trưởng lão tham gia.

Thanh Hải kiếm khách, sư đệ Quán chủ Thanh Thành lộ vẻ chua xót :

– Từ ngày Liễu Minh chủ thoái ẩn và bị hại đến nay, bọn bạch đạo chúng ta như rùa rút cổ, chẳng ra làm sao cả. Nếu có người đủ sức chống lại quần ma đứng lên lãnh đạo, phái Thanh Thành dù nhỏ bé cũng quyết liều mình hưởng ứng.

Hoa Sơn trưởng lão Lung Linh Kiếm, tuổi đã thất tuần, cười khanh khách :

– Vương lão đệ đã có hào khí như vậy, lão phu cùng phái Hoa Sơn cũng được kề vai sát cánh.

Định Tâm sư thái, bào tỷ của Chưởng môn phái Nga Mi cũng nói :

– Bổn phái chỉ có hơn trăm nữ ni, nhưng cũng chẳng chịu kém bậc mày râu.

Thiên Nhất thần tăng hiền hòa bảo :

– A di đà Phật! Các phái đều một lòng vệ đạo, mong Liễu thí chủ cố đứng vững trong trận chiến sáng mai. Chỉ cần thủ hòa cững đủ làm mọi người phấn khởi.

* * * * *

Đầu giờ Thìn sáng hôm sau, quần hùng tề tựu nơi khoảng đất trống dưới chân núi. Khu vực này bằng phẳng, rộng rãi, chung quanh lại có những hàng tùng bách râm mát. Chính vì vậy nơi đây đã trở thành đấu trường cho các cuộc phó ước.

Lực lượng Cùng Gia bang đứng thành hàng ngũ dưới bóng cây chờ đợi. Họ không dùng gậy tre như truyền thống mà đều trang bị trường đao sáng quắc. Trên đầu mỗi người phất phới dải khăn tang, gương mặt nghiêm lạnh, đầy sát khí.

Các phái bạch đạo đứng gần họ như muốn tỏ lòng thân hữu. Lát sau, lá đại kỳ thêu quỷ diện bằng chỉ đen nền trắng xuất hiện. Đại Phi Ma Trường Xuân Ma Quân và sáu người còn lại thống lĩnh hai trăm bang chúng xuất hiện. Trừ Đại Lực Ma Quân, sáu lão ma đều nhìn Kiếm Vân với vẻ căm thù. Đoàn người tiến thẳng đến trước mặt Cùng Gia bang. Đại Phi Ma chăm chú quan sát dung mạo Kiếm Vân. Chàng cũng cố nhìn cho rõ mặt mũi kẻ thù.

Trường Xuân Ma Quân thực ra tuổi đã gần bách tuần, nhưng lão giỏi thuật trụ nhan nên trông chỉ mới năm mươi. Râu tóc đen nhánh, da trắng hồng, chẳng một nếp nhăn, mắt lộ, mũi cong, miệng nhỏ. Lão bật cười ghê rợn :

– Đúng ra, nếu sau trận này, ngươi dù may mắn thoát chết dưới tay Tam Nhật Tây Thi cũng chẳng tránh khỏi cảnh tan xương nát thịt để đền tội giết hại năm anh em của ta. Nhưng lão phu giữ đúng qui củ giang hồ, đứng bàng quang xem Cùng Gia bang báo hận. Một tháng sau mới tìm đến Lạc Dương hỏi tội.

Kiếm Vân ngửa mặt cười cao ngạo :

– Lão đừng phách lối, mối hận thù nhà họ Liễu ta sẽ tự mình báo phục, không để liên lụy đến Cùng Gia bang. Nói thực, chỉ trừ khi bọn ngươi liên thủ, chứ từng người đơn đấu, chẳng ai qua nổi ta hai trăm chiêu.

Toàn trường rúng động, Đại Phi Ma biến sắc nghi hoặc, lời tuyên bố này cũng là lời khiêu chiến khéo léo. Nếu Đại Phi Ma không dám nhận lời đơn đấu thì mất cả thanh danh.

Nhưng lão là tay gian hoạt, bật cười ha hả, nói trái đi :

– Hay lắm, nếu ngươi có gan thách thức, lần lượt giao đấu với sáu người, lẽ nào bọn ta lại chối từ?

Vô Trần đạo trưởng xen vào :

– Nếu các vị dùng xa luân chiến e không xứng với thân phận trong võ lâm. Bần đạo đề nghị mỗi ngày một trận.

Đại Phi Ma lúng túng nhưng muối mặt đáp :

– Bọn lão phu chẳng hơi đâu phải mất đến sáu ngày.

Kiếm Vân cười nhạt, lắc đầu :

– Chẳng cần đến sáu ngày, tại hạ tự tin chỉ cần một ngày để giết Tam, Tứ, Thất, Bát Ma quân, ngày thứ hai giết Đại và Nhị Phi Ma.

Cửu Phi Ma không nghe chàng nhắc đến mình, liền thắc mắc :

– Liễu tiểu tử, sao ngươi quên ta?

Kiếm Vân cười bảo :

– Đêm ấy, Tô các hạ không nhúng tay vào máu.

Đại Lực Ma Quân khoái chí cười ha hả, bước đến vung bàn tay to tướng vỗ vai chàng khen :

– Tô mỗ không sợ chết, nhưng ân oán phân minh như ngươi mới đáng bậc trượng phu.

Mọi người thấy chàng thản nhiên để lão ma vỗ vai, lòng vô cùng thán phục.

Đại Phi Ma không còn đường rút, liền nhận lời :

– Được! Nếu ngươi sống sót dưới độc thủ của Môn chủ Kim Mai môn. Cứ chọn địa điểm rồi gửi thư phó ước.

Kiếm Vân chưa kịp đáp thì tiếng đàn sáo vang lên, Tam Nhật Tây Thi dẫn năm trăm môn đồ đến phó ước.

Quần hùng chăm chú, cố nhìn cho được dung mạo của thiên hạ đệ nhất dâm phụ. Quả là kinh thế hãi tục, Tiêu Hồng trẻ trung như mới đôi mươi, dù tuổi thật đã quá thất tuần.

Mụ mặc cung trang màu hồng nhạt, điểm vài bông mai bằng chỉ vàng lấp lánh. Đến giữa trận địa, mụ dừng lại chờ đợi. Kiếm Vân dẫn lực lượng Cùng Gia bang bước ra.

Nhìn dung mạo anh tuấn, hiên ngang của Kiếm Vân, Tam Nhật Tây Thi không khỏi tiếc thầm, nụ cười tươi như hoa nở, giọng nói ngọt ngào như mật rót :

– Bổn tòa đã đến đây, xin Liễu công tử chỉ giáo phương thức tỉ đấu.

Kiếm Vân nghiêm giọng :

– Oan có đầu, nợ có chủ. Chính bà là người chủ sở việc bắt cóc Hậu Cái Tả Tư, mua chuộc Tam trưởng lão Trình Viễn Chí nên đưa đến kết cục là Thẩm cố bang chủ phải thảm tử. Dù những hung thủ trực tiếp như Thái Bạch song yêu, Phó môn chủ và bọn đao thủ đã đền tội, nhưng tại hạ sẽ lấy đầu bà tế mộ. Tức là song phương sẽ đơn đấu. Còn nếu bà muốn loạn chiến thì Cùng Gia bang cũng sẵn sàng.

Dâm phụ nghe chàng thú nhận đã sát hại đệ tử của mình, lòng bừng bừng sát khí. Nhưng thấy ngàn dũng sĩ Cùng Gia bang, mụ cũng hơi ngán. Mụ hỏi lại :

– Bổn tòa và công tử giao đấu, nếu lỡ công tử mạng vong thì đám ăn mày kia xông vào cũng vậy thôi.

Kiếm Vân suy nghĩ một lúc, quay lại bảo đám hóa tử :

– Hung thủ giết hại cố Bang chủ, chỉ còn sót lại một mình Tam Nhật Tây Thi. Nếu giết được mụ coi như thù kia đã trả xong, chẳng cần phí máu xương Cùng Gia bang làm gì. Bổn tòa tự tin có thể lấy mạng dâm phụ. Nhưng vạn nhất thất thủ, anh em phải trở về, hẹn ngày khác báo phục chứ không được loạn động.

Quần cái đồng thanh dạ vang. Chàng rút kiếm bước đến :

– Giờ đây chắc bà đã yên tâm rồi chứ?

Dâm phụ cười nhạt :

– Để xem tiểu tử bản lãnh được bao nhiêu mà dám ngông cuồng trước mặt lão nương?

Vừa dứt lời, hai dải lụa trắng đang quấn quanh cánh tay xổ ra, bay đến như linh xà mổ vào mặt và ngực Kiếm Vân.

Chàng vận đủ tám thành Kim Quang thần công bảo vệ chân tâm, tung mình lên không chụp lưới kiếm xuống đầu đối thủ. Nhưng hai dải lụa vẽ nên vô số vòng tròn mang kình lực âm nhu đỡ lấy kiếm chiêu.

Thủy chung, lúc nào mụ cũng ở cách xa chàng hai trượng, điều khiển cặp Bạch La Đới tấn công.

Đã trăm chiêu trôi qua mà chàng vẫn chưa tiếp cận được đối phương.

Quần hùng thấy vậy không khỏi lo sợ cho chàng trước võ công quái dị của Môn chủ Kim Mai môn.

Kiếm Vân vừa đánh vừa nghĩ cách giải phá. Nan Đề lão nhân đã bắt chàng phải đối phó với những trường hợp còn khó khăn hơn nhiều.

Bất ngờ, chàng phóng trường kiếm vào ngực dâm phụ, dù không làm gì được mụ nhưng cũng khiến đôi Bạch La Đới chậm lại. Chỉ chờ có thế, chàng cuộn người lăn tròn trên mặt đất áp sát địch nhân. Mụ kinh hãi vung dải lụa như hai ngọn roi đập liền mấy chục nhát như trời giáng. Nhưng màn chưởng kình liên miên bất tuyệt do song thủ chàng tạo ra quanh cơ thể đánh bạt tất cả. Lúc còn cách đối phương nửa trượng, chàng đứng bật dậy, vỗ liền ba chiêu trong Hàng Long thập bát chưởng.

Đối phương đã nhập nội, đôi Bạch La Đới trở thành vô dụng, vướng víu. Mụ vội vứt bỏ rồi so chưởng với chàng. Nội lực của Tam Nhật Tây Thi cực kỳ thâm hậu, hơn hẳn Kiếm Vân. Nhưng bù lại, chiêu thức của chàng rộng rãi, tinh kỳ và biến hóa khôn lường. Kiếm Vân kết hợp ba pho chưởng pháp Hàng Long, Kim Trảm và Càn Khôn Phất Huyệt Thủ của Nan Đề lão nhân, đánh cho dâm phụ thất điên bát đảo, tóc tai rũ rượi.

Quần hùng hoan hô vang dội còn bọn Phi Ma biến sắc. Đại Lực Ma Quân nhận ra mấy chiêu quen thuộc lẩm bẩm :

– Mẹ kiếp, sao đấu pháp của họ Liễu giống Cổ tiểu đệ của ta quá vậy?

Đến chiêu thứ hai trăm, Kiếm Vân xuất chiêu “Điên Đảo Càn Khôn”, mười ngón tay ve vẩy, hóa thành ngàn vạn ngón bao phủ đấu trường.

Tam Nhật Tây Thi kinh hoàng, vận toàn lực vỗ liền tám đạo chưởng cách không nặng nề như núi đổ. Nhưng tất cả lực đạo đều tan biến như gió thoảng. Kiếm Vân ập đến biến hóa thần tốc, xuất chiêu “Bạch Thủ Phục Long”. Hai đạo chưởng kình vỗ thẳng vào ngực đối phương. Tam Nhật Tây Thi dù có cương khí hộ thân cũng không chịu nổi. Mụ văng ra sau hơn trượng, lảo đảo ôm ngực, máu miệng phun thành vòi không ngớt.

Kiếm Vân nhớ đến hàng ngàn chàng trai tuấn tú đã bị mụ hút hết tinh lực, quát vang như sấm, tung mình lên không giáng xuống hai đạo chưởng phong tối hậu. Thủ cấp dâm phụ mềm nhũn, xương cốt gãy vụn.

Chấp Pháp trưởng lão Tư Mã Giao chạy đến cắt đầu Tam Nhật Tây Thi bỏ vào túi vải để sau nầy tế mộ.

Quần cái và hai ngàn hào kiệt đến quan chiêm vui mừng nhảy nhót reo hò. Đám đệ tử Kim Mai môn lặng lẽ nhặt cái xác không đầu trở về Giang Tây.

Vô Trần đạo trưởng cao hứng nói lớn :

– Tam Nhật Tây Thi táng mạng, Kim Mai môn cũng phải giải tán thôi!

Trường Xuân Ma Quân cười khẩy :

– Đạo trưởng lầm rồi, sau lưng mụ ta còn có một nhân vật lợi hại hơn nhiều, đó chính là Huyết Thủ thư sinh, đại ác ma uống máu người không tanh. Lão mà nghe tin phu nhân bị giết, thế nào cũng tái xuất giang hồ, thống lãnh Kim Mai môn phục hận.

Thiên Nhất thần tăng biến sắc :

– A di đà Phật! Lão ác ma ấy còn sống quả là chuyện không ngờ.

Kiếm Vân cau mày hỏi :

– Lão hiện ẩn cư ở đâu?

Đại Phi Ma cười nham hiểm :

– Chẳng đâu xa cả, lão đang tu luyện trên hòn đảo nhỏ ở giữa Ngạc Hồ, ngươi có gan cứ đến đấy mà tìm.

Kiếm Vân quắc mắt :

– Còn cái hẹn giữa chúng ta thì sao?

Đại Lực Ma Quân xen vào :

– Ngươi còn phải đối phó với lão Huyết Thủ thư sinh, vậy ta đề nghị rằm tháng chín này hãy thanh toán món nợ Liễu gia trang.

Kiếm Vân hiểu lòng tốt của lão, hòa nhã đáp :

– Tôn giá đã có hảo ý như vậy, Liễu mỗ xin cảm tạ.

Đại Phi Ma cũng ngán sợ võ công của Kiếm Vân nên đồng ý :

– Cửu đệ tính như vậy cũng được, hẹn gặp lại!

Long đầu, trưởng lão các phái xúm lại chúc mừng. Thanh Hải kiếm khách hào hứng nói :

– Liễu bang chủ quả là cứu tinh của võ lâm, hạ sát Kim Mai môn chủ, dọa khiếp Phi Ma. Chúng ta yên tâm mở mặt trận chống lại quần ma được rồi.

Quần cái thấy Bang chủ được mọi người tán dương, lòng vô cùng hãnh diện.

Thiên Nhất thần tăng dặn dò :

– Rằm này, mời các phái đến bổn tự để bàn kế sách.

Hào kiệt tam sơn ngũ nhạc giải tán trở về. Lực lượng Cái bang cũng vậy.

Nhưng họ vừa đi được vài dặm đã thất Đại Lực Phi Ma đứng đợi bên đường. Lão xăm xăm đi đến, chăm chú nhìn vào mắt Kiếm Vân, gãi đầu nói :

– Lão phu mạo muội xin hỏi Liễu bang chủ rằng chúng ta trước đây đã có gặp nhau lần nào chưa?

Chàng bước đến ôm chặt lão :

– Tô đại ca, tiểu đệ là Cổ Kiếm Vân đây, lúc nãy vì có mặt của sáu vị Ma quân kia nên không tiện chào đại ca.

Tô Tháo mừng rỡ bật cười ha hả :

– Ta biết ngay mà, chuyện ta không xuất thủ ở Liễu gia trang chỉ có mình ngươi biết rõ. Cả các huynh đệ của ta còn không biết. Lúc nãy ngươi tiết lộ ra, đại ca nổi lôi đình mắng ta thậm tệ, đoạn bào tuyệt giao. Nhưng Tô mỗ cóc cần, ta đã quá chán ngán cái trò gian xảo, tranh danh đoạt lợi rồi.

Tứ vị trưởng lão thấy Cửu Phi Ma thẳng thắng, hào sảng, họ sinh lòng yêu mến. Hơn nữa, lão lại là nghĩa huynh của Bang chủ. Truy Hồn Bổng cười khà khà bảo :

– Hay là Tô huynh về quách Cùng Gia bang làm trưởng lão cho xong!

Tô Tháo ngượng ngùng nói :

– Liễu hiền đệ làm khất cái thì Tô mỗ cũng làm được. Nhưng lúc đánh nhau với Võ Lâm bang, Tô mỗ không tham gia đâu đấy nhé.

Cầu Nhiệm Cái bật cười :

– Nếu Cửu Phi Ma thành trưởng lão Cùng Gia bang thì quả là giai thoại võ lâm. Lão phu xin hoan nghênh.

Kiếm Vân nghiêm nghị hỏi :

– Tứ vị trưởng lão đã suy nghĩ kỹ chưa?

Họ giật mình nhìn nhau, gật đầu. Kiếm Vân quay sang họ Tô :

– Tô đại ca! Tiểu đệ được sự tán thành của hội đồng trưởng lão, kính thỉnh đại ca nhận chức trưởng lão Cùng Gia bang. Còn chuyện đánh nhau với các Phi Ma, tiểu đệ chẳng dám phiền đến đại ca, để khỏi tổn thương đạo nghĩa.

Cửu Phi Ma cười ha hả :

– Có lẽ danh hiệu Đại Lực Phi Ma phải đổi thành Đại Lực Cái mới xong.

Ba ngày sau, bọn người về đến Tổng đàn, mở đại yến ăn mừng và giới thiệu tam trưởng lão Đại Lực Cái Tô Tháo. Họ Tô thay thế vị trí của Trình Viễn Chí. Đêm ấy mọi người ăn uống vui vẻ, rượu tuôn như suối.

Sáng ra, Kiếm Vân cùng năm vị trưởng lão lên đường đến nơi chôn cất thi hài Thẩm bang chủ. Họ bày nhang đèn và thủ cấp Tam Nhật Tây Thi tế mộ rồi đào lấy xác đem về.

Lực lượng trinh sát Cùng Gia bang báo về rằng căn cứ của Kim Mai môn ở Ngạc Hồ đã chuyển đi, không còn một bóng người. Ngược lại Tổng đàn của họ ở Kim Sơn Giang Tây lại tấp nập người, tổ chức tang lễ cho Tam Nhật Tây Thi rất trọng thể. Nhưng chẳng hiểu sao không thấy bóng Huyết Thủ thư sinh.

Tình hình này khiến Kiếm Vân và các vị trưởng lão băng khoăn. Chàng nhớ đến Tiếu Diện Hồ Ly Thái Dung nên hỏi Tô Tháo :

– Lão đại ca có thấy Tiếu Diện Hồ Ly đến Tín Dương hay không?

Họ Tô lắc đầu :

– Không thấy! Ta ở đó suốt mấy tháng nay mà đâu có gặp nàng?

Kiếm Vân lo lắng thú thực :

– Thái cô nương với tiểu đệ đã nên duyên phu phụ. Hôm trước, nàng bảo về gặp Đại Phi Ma để cáo thoái rồi đến Lạc Dương tìm tiểu đệ. Nhưng không hiểu sao lại thất tung?

Kiếm Vân bèn truyền lệnh cho đệ tử tìm kiếm khắp nơi.

Hôm sau, Đại Lực Cái đang luyện pho Hàng Long chưởng pháp bỗng ngây người, vò đầu chạy lên gặp Kiếm Vân.

Lão bực tức nói :

– Lão phu quả là đãng trí, quên không nói cho Vân đệ nghe một việc quan trọng.

Kiếm Vân đang bàn bạc cùng bốn vị trưởng lão, liền rót trà mời lão ngồi xuống :

– Chuyện gì mà lão ca cho là quan trọng như vậy?

Họ Tô uống hớp trà nóng cười khà khà :

– Ta hỏi thật, tin này đáng giá ngàn vò rượu ngon chứ chẳng chơi đâu. Mười chín năm trước, ta trấn giữ hậu sơn Liễu gia trang, bắt gặp một nữ nhân khinh công cao cường cõng một nữ nhân khác đào tẩu. Tô mỗ liền trấn an họ rồi đi theo bảo vệ cho đến nơi an toàn. Nhìn dung mạo hiền đệ, ta đoán rằng người được cõng chính là lệnh mẫu.

Kiếm Vân vui mừng khôn xiết, sụp xuống lạy tạ :

– Nếu quả đúng là gia mẫu, tiểu đệ đội ơn đại ca suốt đời.

Tô Tháo đỡ chàng lên :

– Ngươi nói gì vậy, ta chẳng phải là đại ca của ngươi sao?

Kiếm Vân thẹn thùng đứng dậy phấn khởi nói :

– Đại ca còn nhớ chỗ mà gia mẫu đã lánh nạn không?

Họ Tô trầm ngâm một lúc rồi đáp :

– Nếu xuất phát từ sau sơn trang, ta tin rằng sẽ xác định được. Chỗ ấy cách Liễu gia trang mười dặm và nằm cạnh bờ sông Cảm.

Chàng phấn khởi bảo :

– Vậy, sáng mai chúng ta lên đường ngay.

Cầu Nhiệm Cái nhắc nhở :

– Bang chủ đừng quên Giang Tây là trọng địa của Kim Mai môn.

Chàng suy nghĩ một lúc hỏi lại :

– Các vị có biết núi Kim Sơn cách thành Nam Xương bao nhiêu dặm không?

Đồ Long Cái nheo mắt :

– Chừng hai trăm dặm. Nhưng trong thành Nam Xương có Phân đàn của chúng, trấn Cảm Giang cũng nằm trong phạm vi tuần tra.

– Tô trưởng lão có thể vẽ lại sơ đồ thủy đạo vùng ấy được không?

Họ Tô đã từng là Phân đàn chủ Giang Tây nên rất thông thuộc địa hình. Lão lấy giấy bút vẽ họa đồ.

Kiếm Vân tính toán một lúc hỏi thêm :

– Trong số các hào kiệt thủy đạo ở Giang Tây, bổn bang có thể nhờ cậy được ai?

– Trường Giang Long Vương Thi Hải là cháu ruột của Thi trưởng lão. Gã có hàng trăm thuyền lớn nhỏ, chở hàng hóa và khách nhân từ Hán khẩu ra Hoàng Hải. Sông Hán Thủy và Cảm Giang cũng thuộc phạm vi hoạt động của gã.

Kiếm Vân gật đầu ra lệnh :

– Tân trưởng lão mau cải dạng xuống Giang Tây gặp Thi Hải, cùng gã thương lượng kế hoạch đưa gia mẫu về Lạc Dương bằng đường thủy bộ. Bổn tòa cùng Tô trưởng lão đến Thiếu Lâm hội họp xong sẽ kiêm trình đến trấn Cảm Giang. Trưởng lão cứ cho người chờ ở khúc sông phía sau nền cũ Liễu gia trang.

Chàng và Đại Lực Cái đến núi Thiếu Thất sáng ngày rằm. Chưởng môn các phái bạch đạo đã tề tựu đông đủ. Họ kinh ngạc khi thấy Kiếm Vân đồng hành với Đại Lực Ma Quân.

Chàng tươi cười giải thích :

– Xin các vị Chưởng môn chớ nghi ngại. Tô đại ca là nghĩa huynh của tại hạ và cũng là người năm xưa đã cứu mạng gia mẫu. Hiện nay Tô đại ca đã trở thành trưởng lão Cái bang, có danh hiệu là Đại Lực Cái.

Mọi người hoan hỉ đón chào họ Tô. Thiên Nhất thần tăng cúi đầu niệm :

– A di đà Phật! Tô thí chủ chịu đem thần lực ra chống đỡ võ lâm, quả là đại phúc cho đồng đạo!

Cửu Phi Ma nhìn quanh thấy ai dung mạo cũng đường chính lẫm lẫm, khác hẳn huynh đệ Phi Ma. Họ lại thực tâm kính trọng, chứ không chê bai tính gàn dở, ngốc nghếch của lão. Tô Tháo khoan khoái cười ha hả :

– Tô mỗ cảm giác rằng làm người tốt dễ chịu hơn làm Ma quân rất nhiều!

Ai nấy bật cười vui vẻ, đang đàm đạo, bàn bạc, bảy tiếng chuông báo động vang rền. Tri khách tăng là Thiên Tuệ đại sư hớt hải chạy vào báo :

– Tam Nhãn Tú Sĩ cùng sáu trăm môn đồ Quỷ cung đang thượng sơn. Thiên Hà sư huynh đã thống lĩnh La Hán đường chặn trước Đại Hùng bửu điện, xin Chưởng môn Phương trượng ra ngay.

Thiên Nhất thần tăng trầm tĩnh hỏi :

– Chúng ta là đệ tử Phật môn, sinh tử, lành dữ đều không quan tâm đến, sao sư đệ lại hốt hoảng như vậy?

Thiên Tuệ hổ thẹn cúi đầu nhận lỗi.

Vô Trần đạo trưởng cười bảo :

– Tinh hoa các phái bạch đạo đều có mặt ở đây, sá gì bọn Quỷ cung. Chúng ta xem thử thế nào?

Cả bọn kéo nhau theo Thần tăng. Kiếm Vân hỏi Thiên Tuệ :

– Đại sư kiếm giúp một bộ tăng bào cho Tô trưởng lão và cả cây thiền trượng nào nặng nhất.

Cửu Phi Ma cười hỏi :

– Hiền đệ muốn ta giả tăng lữ Thiếu Lâm gây bất ngờ cho Quỷ cung phải không?

Lát sau, họ Tô nghiễm nhiên trở thành một bậc cao tăng đạo mạo, theo Kiếm Vân ra ngoài.

Lúc này Thiên Nhất thần tăng đang đối đáp với Tam Nhãn Tú Sĩ. Kiếm Vân nhận ra lão ma đầu nhờ con mắt thứ ba nằm trên huyệt Mi Tâm. Lão quả là người dị tướng nhất trên đời. Ngoài ra, phong thái lão rất phóng dật, râu năm chòm đường bệ.

Lão cười ha hả nói :

– Bổn Cung chủ ngưỡng mộ thanh danh lâu đời của Thiếu Lâm nên đến đây để học hỏi vài đường tuyệt kỹ.

Thiên Nhất hòa nhã hỏi :

– Nếu chỉ vì việc so tài, tỷ võ, sao thí chủ lại đem theo đến mấy trăm thủ hạ?

Tú sĩ gian xảo trả lời :

– Đám thuộc hạ Quỷ cung lâu nay giam mình nơi đất Lỗ, nên đòi theo để chiêm ngưỡng cảnh đẹp quí tự, mở rộng kiến văn.

Thần tăng không muốn đôi co với lão hồ ly, liền hỏi thẳng :

– Xin thí chủ cho biết đường lối so tài?

– Chúng ta sẽ đấu ba trận, bên nào hơn là thắng, bên nào thua sẽ phải bế quan ba năm, không can dự vào chuyện giang hồ.

Dứt lời lão chỉ vào hai lão nhân thanh bào đứng sau lưng :

– Đây là Liêu Đông song sứ, sự đệ của bổn Cung chủ, họ cũng muốn thưởng thức võ học Trung Nguyên.

Danh tiếng của hai lão này lẫy lừng vùng Quan tái, nổi tiếng tàn độc và lợi hại.

Kiếm Vân nãy giờ chăm chú quan sát thanh tiểu kiếm có chuôi khắc hình đầu chim ưng, khẳng định đó là lệnh phù Kim Ưng môn, vì Tư Mã trưởng lão đã tả cho chàng nghe. Kiếm Vân truyền âm dặn dò Thiên Nhất, ông gật đầu bảo Tú sĩ :

– Lão nạp chấp thuận, nhưng xin kèm theo một điều kiện nhỏ là bổn phái nếu thua, đồng ý bế quan bốn năm. Ngược lại, Quỷ cung chỉ cần đóng cửa ba năm nhưng phải trao thêm thanh tiểu kiếm đang dắt trong lưng thí chủ.

Tam Nhãn Tú Sĩ giật mình, không ngờ đối phương lại biết thanh tiểu kiếm này là bảo vật. Nhưng lão nhủ thầm rằng chẳng ai trong phe Thiếu Lâm đủ sức thắng anh em lão. Vì vậy, Tú sĩ ra vẻ rộng lượng, cười đáp :

– Phương trượng đã có lòng yêu kiếm, bổn Cung chủ cũng chẳng hẹp hòi.

Thần tăng hỏi tiếp :

– Tiên khách hậu chủ, xin thí chủ cho biết ai là người đánh trận đầu?

Tú sĩ ra hiệu cho Nhị Sứ. Lão rút kiếm vòng tay chào rồi đứng chờ. Thần tăng theo lời Kiếm Vân bảo Cửu Phi Ma đánh trận đầu. Họ Tô bẩm sinh đầu không có tóc nên rất giống hòa thượng. Lão xách thiền trượng bước ra, ồm ồm nói :

– Lão… nạp là Hoa hòa thượng, xin lãnh giáo tuyệt học Liêu Đông.

Lúc nãy, họ Tô định xưng là lão phu, nhưng nhớ lại kịp. Quần hùng thấy lão tự xưng Hoa hòa thượng, nhớ đến Lỗ Trí Thâm đời Tống không khỏi cười thầm.

Tô Tháo chẳng nói chẳng rằng, vung cây thiền trượng sáu mươi cân tấn công tới tấp. Trượng kình xé gió uy mãnh như cuồng phong. Liêu Đông Nhị Sứ dù võ công cao thâm cũng không dám dùng trường kiếm mỏng manh chống đỡ. Lão tận dụng thân pháp kỳ ảo né tránh, dùng phép du đấu, chờ đối phương mệt mỏi mới ra tay. Ngờ đâu Tô Tháo sức mạnh trời sinh, càng đánh càng hăng, lão phối hợp phép đánh thiết côn và pho Đả Cẩu bổng pháp, dồn địch thủ vào thế hạ phong. Trăm chiêu đã qua mà chưa hề thấy họ Tô giảm sức. Nhị Sứ gầm lên thi triển sát chiêu trong pho Liêu Đông kiếm pháp, xông vào. Tô Tháo cười ha hả, giở tuyệt chiêu đắc ý của mình ra. Trượng ảnh dầy đặc, loang loáng dưới ánh dương quang, khóa chặt mọi đường rút lui của Nhị Sứ. Lão ma kinh hãi vận toàn lực phá chiêu. Nhưng chỉ va chạm vài lần, thanh trường kiếm gẫy đoạn, Nhị Sứ lãnh nguyên một trượng vào lưng, gào lên thảm khốc rồi tắt thở.

Tam Nhãn Tú Sĩ thấy sư đệ chết thảm, vừa đau đớn vừa kinh hãi. Không hiểu sao Thiếu Lâm tự lại có một nhà sư thần lực kinh nhân như vậy.

Vô Trần đạo trưởng, Chưởng môn phái Võ Đang cao giọng tuyên bố :

– Thiếu Lâm thắng trận đầu!

Tô Tháo cười hề hề kéo lê thiền trượng về đứng cạnh Kiếm Vân.

Tam Nhãn Tú Sĩ động sát khí bước ra :

– Trận này bổn Cung chủ đãm nhiệm, xin mời Phương trượng.

Kiếm Vân ung dung xuất hiện :

– Chẳng cần đến Chưởng môn Phương trượng, tại hạ xin hầu tôn giá.

Thấy đối phương không phải hòa thượng, lão gằn giọng :

– Ngươi đâu có phải đệ tử Thiếu Lâm đâu mà đấu với ta?

Thân phận Bang chủ Cùng Gia bang rất cao quý, chàng không thể nói láo được. Nhưng Thiên Nhất thần tăng đã cao giọng tuyên bố :

– Liễu công tử là trưởng lão danh dự của Thiếu Lâm tự.

Tước vị này vô cùng tôn quí, vì trong hội đồng trưởng lão Thiếu Lâm chỉ toàn là những người có vai vế cao hơn Chưởng môn.

Tam Nhãn Tú Sĩ đâu rõ ẩn tình, hậm hực bảo :

– Không ngờ ngươi còn trẻ mà vai vế lại cao như vậy. Xin mời!

Lão quyết tâm giết cho được chàng, nếu trận sau Liêu Đông Nhất Sứ có thủ hòa cũng không thể gọi là thua.

Kiếm Vân ôm kiếm chào, dùng lối đánh thần tốc xuất liền mười mấy chiêu liên hoàn. Thế kiếm như thác lũ khiến Tú sĩ giật mình. Tuy nhiên lão là đệ tử chân truyền của Liêu Đông Tôn Giả, đâu dễ gì áp đảo. Công lực lão lại thâm hậu hơn đối phương nên chỉ sau mấy chục chiêu đã quân bình cục diện. Pho Liêu Đông kiếm pháp do lão thi triển lợi hại hơn Nhị Sứ rất nhiều.

Tam Nhãn Tú Sĩ mấy lần chứng kiến Kim Ưng lão nhân và sư phụ tranh hùng nên nhận ra lộ số pho Luân Kiếm. Nhưng vì chàng phối hợp quá khéo léo nên lão bán tín bán nghi. Đã hơn trăm chiêu mà Tú sĩ chưa chiếm được thượng phong. Lão quát vang, vận toàn lực xuất sát chiêu “Tuyết Hung Loạn Vũ”. Kiếm phong lạnh lẽo như băng giá, bắn ra muôn ngàn điểm hàn tinh tựa mưa tuyết quay cuồng.

Kiếm Vân không dám coi thường, quán chú mười hai thành công lực vào thân kiếm đánh chiêu “Thiên Địa Hỗn Mang”. Kiếm ảnh chập chờn làm u ám cả đấu trường. Song kiếm chạm nhau ngân dài. Cả hai dội ra, mỗi người bị một vết kiếm thương nơi ngực.

Quần hùng kinh hãi nhận ra Kiếm Vân thọ thương nặng hơn. Tú sĩ cười gằn tung mình lên đánh chiêu Liêu Hà Ba Nộ, kiếm khí từng lớp cuộn đến như sóng dữ. Kiếm Vân mỉm cười dùng thế Thần Ưng Thăng Thiên trong pho “Kim Ưng Phiêu Phong”, bốc chếch lên cao hai trượng, thoát khỏi tầm sát thương, đảo mình chụp lưới kiếm vào lưng Tú sĩ.

Lão ma không ngờ khinh công đối thủ lại siêu phàm như vậy, vội dùng phép Thiên Cân Trụy, sa nhanh xuống đất, liên tiếp đảo bộ tránh chiêu. Nhưng thân pháp Kim Ưng môn độc bộ võ lâm, Kiếm Vân không hề mất đà rơi theo, mà chàng đảo lượn trên không, chờ lão dừng chân mới bổ xuống. Tài nghệ ấy dường như không tưởng nên Tú sĩ thất cơ. Chiêu “Kiếm Luân Thôn Nhật” từ trên lao xuống nuốt gọn thân Tú sĩ. Lão kinh hoàng vung kiếm bảo vệ phía trên đầu. Tiếc thay đã quá muộn, thanh Tuệ kiếm đã tiện đứt búi tóc và hai lỗ tai của lão. Nếu Tú sĩ không kịp lăn tròn trên mặt đất đào sanh thì thủ cấp cũng không còn.

Quần tăng và các Chưởng môn bạch đạo hoan hô vang dội.

Tam Nhãn Tú Sĩ ủ rũ nói :

– Bổn Cung chủ nhận thua!

Lão tút tiểu kiếm quăng xuống trước mặt Kiếm Vân rồi dẫn thuộc hạ rút lui.

Thiên Hà đại sư vội chạy đến xem thương thế của chàng. Kiếm Vân đang ngẩn gơ xem xét Kim Ưng môn kiếm lệnh. Quả nhiên trên lưỡi kiếm có khắc giòng chữ ấy. Chàng thở dài biết sư tổ đã mạng vong.

Thiên Hà đại sư thấy vết thương dài gần gang nhưng không phạm vào gân cốt. Lão mừng rỡ đắp thuốc kim sang, băng lại.

Mọi người xúm đến chúc mừng, Thiên Nhất thần tăng cảm kích nói :

– Võ công Tam Nhãn Tú Sĩ và Liêu Đông song sứ quả đáng sợ. Nếu không có Liễu bang chủ và Tô thí chủ, e rằng Thiếu Lâm đã mang nhục rồi.

Tô Tháo cười ha hả :

– Công lao của Hoa hòa thượng này nào có đáng gì. Nếu đấu với Tú sĩ chắc bần tăng đã ra ma rồi.

Mọi người bật cười, Lôi Đình Kiếm Lỗ Thực, Chưởng môn phái Hoa Sơn lên tiếng :

– Liêu Đông kiếm pháp danh bất hư truyền, nếu là bần đạo chắc không trụ nổi trăm chiêu. Liễu bang chủ thắng được Tú sĩ khiến đồng đạo võ lâm cúi đầu bái phục.

Vô Trần đạo trưởng tư lự :

– Không biết lão ma có chịu giữ lời mà đóng cửa Quỷ cung ba năm hay không?

Kiếm Vân cười đáp :

– Có khó gì đâu, lão ta chỉ cần bỏ cái tên Quỷ cung xấu xí, đặt cái tên khác cho bang hội là xong, tội gì phải đóng cửa?

Ai cũng cho rằng chàng có lý. Thiên Nhất thần tăng mời cử tọa vào khách sảnh đàm đạo, dùng cơm chay.

Tô Tháo thiếu rượu thịt ngán ngẩm, cổ nuốt không trôi.

Vô Trần đạo trưởng cười khà khà bảo :

– Bữa nào mời Tô huynh giá lâm Võ Đang sơn, bần đạo sẽ đãi một bữa rượu thật ngon. Bây giờ xin ăn tạm mấy món rau đậu này vậy.

* * * * *

Đầu giờ Mùi, bàn bạc kế sách giáng ma xong, Kiếm Vân và Tô Tháo cáo biệt mọi người, đi thẳng xuống Giang Tây.

Chàng hóa trang họ Tô thành một lão bộc lưng gù, còn chàng đóng vai một thế gia công tử. Để tránh tai mắt kẻ thù, chàng ghé vào huyện thành Tung Dương gần chân núi Thiếu Thất mua một xe song mã. Hai người thay phiên nhau làm xà ích kiêm trình đi về hướng Đông Nam.

Bảy ngày sau, họ đến bờ Trường Giang, Kiếm Vân đem cỗ xe tặng cho một gia đình nghèo khó rồi cùng họ Tô lên thuyền sang sông.

Trưa hôm đó, hai người lần đến Liễu gia trang. Nhìn cảnh điêu tàn, cỏ mọc đầy, lòng Kiếm Vân đau như cắt.

Từ vị trí hậu trang, Tô Tháo dẫn chàng đi về hướng Bắc, dọc theo bờ sông Cảm. Gần mười dặm, họ đến một khu dân cư nhà cửa san sát, đó chính là khu lò gạch, lão lắc đầu chịu thua, không thể nhớ được là nhà nào.

Chàng suy nghĩ một lát, giả làm khách thương hồ, vào từng nhà hỏi mua chén bát. Chàng biết dung mạo mình giống mẫu thân nên xóa bỏ lớp hóa trang, để may ra bà nhìn thấy, động tình mẫu tử mà nhận biết.

Đến đâu, chàng cũng cao giọng giới thiệu :

– Tiểu sinh là Liễu Kiếm Vân, quê Nam Lĩnh.

Hành động này rất nguy hiểm vì nơi đây là địa bàn của Kim Mai môn. Chỉ cần một người phát hiện là chàng khó thoát thân.

Để tránh nghi ngờ, chàng đặt cọc cho mỗi lò mình ghé thăm năm chục lượng bạc, hẹn ngày lấy hàng.

Đến lò thứ chín, người ra tiếp khách là một nữ nhân tuổi đã ngũ tuần, dung mạo xinh đẹp nhưng sắc lạnh. Khi nghe chàng tự giới thiệu, bà giật mình chăm chú nhìn. Kiếm Vân cũng nghe tâm can xáo động, linh cảm rằng đã tìm đúng chỗ.

Chàng mỉm cười bảo :

– Tiểu đệ muốn mua một ngàn chiếc chén sứ. Nhưng xin đại tỷ cho vẽ nơi cạnh chén một con chim ưng lông vàng để tiêu chí.

Nữ nhân chớp mắt bảo :

– Mời công tử an tọa, để ta và hỏi lại phu nhân giá cả.

Lát sau, nàng dìu một phụ nhân tuổi lục tuần ra đến. Bà nhìn rất kỹ gương mặt chàng, run rẩy hỏi :

– Tại sao công tử lại muốn vẽ Kim Ưng lên chén?

Chàng nhìn bà không chớp mắt, chậm rãi đáp :

– Tiên phụ là người của Kim Ưng môn.

Chàng thấy rõ đôi vai của bà rung mạnh, nên nói thêm :

– Tiên phụ tên gọi Liễu Kính Trung.

Phụ nhân vẫn nghi hoặc, do dự bất quyết. Cửu Phi Ma lột bỏ mái tóc giả, sang sảng nói :

– Mười chín năm trước, lão phu chặn mặt sau Liễu gia trang, có tình cờ cứu được hai nữ nhân. Nhưng không nhớ đã đưa đến lánh nạn trong nhà nào?

Hôm ấy là ngày rằm, trăng sáng vằng vặc nên dáng vóc và chiếc đầu trọc lóc của Cửu Phi Ma đã in sâu trong tâm trí hai người thọ ơn. Nữ nhân trẻ hơn mừng rỡ :

– Tôn giá là Cửu Phi Ma?

Kiếm Vân biết đã tìm được mẹ, chàng sụp xuống nức nở :

– Mẫu thân, hài nhi là Liễu Kiếm Vân đây.

Liễu Phụng nghẹn ngào đỡ con dậy, bà bảo :

– Ngươi cởi áo ra!

Kiếm Vân gạt lệ làm theo lời bà.

Nhìn thấy bớt son lớn bằng đồng tiền nằm dưới vú trái, bà nấc lên ôm chàng nức nở :

– Vân nhi! Con của ta!

Kiếm Vân cố dằn cơn xúc động, bảo Tô Tháo ra sau nhà đón thuyền. Liễu Phụng chỉ nữ nhân áo xanh giới thiệu :

– Đạy là Xuyên Vân Tiên Tử Lưu Trinh, đại đồ đệ của cha con. Nhờ có nàng mà ta mới sống sót đến ngày hôm nay.

Kiếm Vân sụp xuống lạy tạ :

– Tiểu đệ suốt đời đội ơn Lưu đại thư.

Tiên tử vội đỡ chàng dậy :

– Vân đệ đừng nói vậy. Sư phụ nuôi dạy ta từ năm mười lăm tuổi. Công ơn như trời biền. Ta chỉ làm bổn phận mình mà thôi.

Chàng nghiêm mặt bảo :

– Xin đại thư vào thu xếp đồ tế nhuyễn, chúng ta phải đi ngay vì Kim Mai môn là kẻ tử thù của tiểu đệ.

Lưu Trinh đã có mười mấy năm theo Luân Kiếm lăn lộn giang hồ nên hành động rất mau lẹ. Chỉ lát sau, nàng đã gom xong hành lý, tiền bạc.

Thuyền con của Tân trưởng lão và thủ hạ Trương Giang Long Vương suốt ngày xuôi ngược đoạn sông này, nên đã ghé vào ngay khi thấy bóng Cửu Phi Ma ở bờ sông.

Tân trưởng lão cúi đầu chào Liễu phu nhân và Kiếm Vân rồi đốc thuộc hạ chèo nhanh. Hai mái chèo quạt nước đẩy thuyền lướt đi.

Đến một khúc sông vắng, cả bọn lên một chiếc thuyền treo đèn kết hoa, đàn sáo tưng bừng. Có cả cô dâu chú rể và họ hàng. Năm người thay y phục, giả làm thân quyến đi rước dâu về.

Đoạn sông chảy qua thành Nam Xương có một trạm canh của Kim Mai môn. Đây cũng là nơi thu thuế các thuyền hàng qua lại trên sông.

Sáu chiếc khoái thuyền đậu thành hàng ngang và chỉ mở đường khi có lệnh. Tân trưởng lão trong vai cha chú rể khúm núm nói bàng giọng Giang Tây rất chuẩn :

– Cung bẩm chư vị hảo hán, thuyền lão phu xuống Nghi Xương rước dâu, hôm trước qua đây đã có trình báo.

Nén bạc mười lượng đã làm hài lòng gã đầu lĩnh trạm canh. Nhưng gã vẫn lên thuyền xem qua. Cũng may, Tân trưởng lão đã chuẩn bị chu đáo, bốn ngày trước cho thuyền vào, giờ đi ra cũng là hợp lý.

Kiếm Vân để ý thấy trên bờ có rất đông môn nhân Kim Mai môn, có lẽ chúng đã nhận được tim mật báo nên chặn khắp nơi.

Thuyền hoa qua khỏi trạm canh, một canh giờ sau đổ vào Trường Giang, đến ngã ba Hán Khẩu thì cặp bờ.

Nơi đây đậu sẵn một chiếc khoái thuyền thân dài, có đến tám tay chèo. Bọn Kiếm Vân đổi thuyền, ngược dòng Hán Thủy về Lạc Dương.

Trên thuyền đầy đủ vật thực nên Cửu Phi Ma chẳng thể phàn nàn. Kiếm Vân ôm gối mẫu thân nghe kể lại chuyện xưa.

Đêm đó, Xuyên Vân Tiên Tử cõng sư nương thoát ra bằng đường phía sau. Thấy bóng Cửu Phi Ma, nàng rụng rời tay chân. Ngờ đâu, họ Tô bảo :

– Tô mỗ không giống như các huynh đệ của mình đâu. Nàng đi nhanh đi, ta sẽ bảo vệ cho.

Ba tên thủ hạ đắc lực của Đại Phi Ma canh giữ mặt sau, chưa kịp phản ứng đã bị lão đập chết, quăng vào khu hậu viện đang bốc cháy. Xuyên Vân Tiên Tử thấy vậy mừng rỡ lướt đi, Cửu Phi Ma theo họ đến lò gốm mới trở về.

Lò gốm này là của thúc phụ Lưu Trinh. Hai người ẩn thân ở đấy chớ Kim Ưng lão nhân xuất hiện. Nhưng thời gian lần lữa trôi qua vẫn không thấy sư phụ của Kính Trung đến. Liễu phu nhân cho rằng Kim Ưng đã ngộ hại dọc đường nên không đến được Nam Lĩnh.

Phu nhân vì quá ưu sầu nên lâm trọng bệnh mười mấy năm nay. Vì vậy, Lưu Trinh không thể đưa bà xuống Nam Lĩnh tìm con.

Hai năm trước, sức khỏe của Liễu phu nhân khá hơn, nhưng thúc phụ của Lưu Trinh lại qua đời. Nàng phải cư tang thủ hiếu vì Lưu lão không có con cái gì. Do đó, họ dự định sang năm mới đi Hồ Nam.

Liễu phu nhân nhìn Xuyên Vân Tiên Tử thở dài tiếc nuối :

– Vì ta mà Lưu Trinh lỡ làng cả đời xuân sắc.

Tiên tử thẹn thùng đáp :

– Sư nương chớ băng khoăng, chỉ tại trời đã sắp đặt đồ nhi phải độc thân.

Cử Phi Ma ngồi gần đấy uống ruợu với Tân Tuyết Phi, lão chợt nghe xao xuyến trong lòng, len lén liếc gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Tiên tử.

Từ đó, trong suốt mười ngày lênh đênh trên sóng, lão lân la trò chuyện với Lưu Trinh. Nàng thọ ơn cứu tử của lão nên vui vẻ tiếp chuyện.

Liễu phu nhân bảo nàng :

– Tô đại hiệp là đại ca của Vân nhi, vậy ngươi cũng nên gọi người là đại ca mới phải.

Cửu Phi Ma mừng rỡ gật đầu :

– Phu nhân dạy rất phải, Tô mỗ chỉ hơn Lưu muội có mười bốn tuổi thôi.

Mọi những về đến Lạc Dương trưa ngày ba tháng tư. Tổng đàn Cùng Gia bang mở đại yên mừng Liễu phu nhân và Xuyên Vân Tiên Tử.

Trong thời gian Kiếm Vân đi đón mẫu thân, Tư Mã trưởng lão đã cấp tóc mua luôn trang viện bên cạnh Tổng đàn, sửa sang lại làm chỗ cư trú cho phu nhân. Liễu gia trang mới có tường cao hai trượng, được giao cho Thẩm hóa tử ăn mặc sạch sẽ canh giữ nghiêm mật.

Ba ngày sau, Tổng đàn đã biết mối cảm tình đặc biệt của Tô trưởng lão dành cho Xuyên Vân Tiên Tử.

Thương Hồ Cái tế nhị gọi người may thêm mười bộ y phục mới cho họ Tô. Đương nhiên cũng có vài mụn vá cho lấy lệ.

Mọi người giả đò không biết gì hết, khi thấy Tô Tháo chăm chút thân thể và thích mặc áo mới, trịnh trọng sang thăm Liễu phu nhân.

Kiếm Vân muốn tác hợp cho hai người, nên trong cuộc họp trưởng lão, chàng đề nghị họ Tô giữ trọng trách bảo vệ Tổng đàn và trang viện. Với cương vị này, lão có nhiều cơ hội kề cận với Lưu Trinh.

Các trưởng lão hiểu ý Bang chủ nên tán thành và đề cử thêm Truy Phong Cái Viên Long làm phó.

Phần Liễu phu nhân, bà hết lòng khuyên nhủ Lưu Trinh nên chấp nhận mối lương duyên với họ Tô. Sự đời, từ ân chuyển sang tình chẳng khó gì. Hơn nữa, Đại Lực Cái tính tình thẳng thắng, bộc trực, thần lực oai trấn thiên hạ, đáng bậc trượng phu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận