Ngục Y

Chương 4: Ồn ào!


“Anh làm con chó của tôi đi”.

Trần An Bình nhìn xuống mọi người, khí thế khinh thường tất cả mọi người trên đời lộ ​​​​rõ ràng.

Trong ba năm qua, anh đã cứu người và cũng giết người, khi anh thông thạo y thuật và võ thuật đến trạng thái gần như thần thánh, trạng thái tinh thần của anh đã thay đổi mạnh mẽ so với ba năm trước.

Khi biết gia đình mình đã tan nát, trái tim anh càng lạnh như đá!

Anh cần một con chó trung thành và tận tâm, dám cắn người để bảo vệ tổ ấm của mình.

Tế Cửu miễn cưỡng vượt qua được bài kiểm tra.

“Vâng, chủ nhân”.

Tế Cửu dẫn đầu mọi người quỳ xuống cảm ơn ngay tại chỗ.

Sau khi rời khỏi Long Diệu, Trần An Bình bắt một chiếc xe và đi đến Hải Thiên Thành, Hải Thiên Thành là một khu giàu có nổi tiếng ở Thiên Hải, gia đình Lưu Đan đang ở đó.

Tuy nhiên, khi anh bấm chuông lại không có ai trả lời, chờ gần nửa tiếng, Trần An Bình rời đi.

“Cứu với, có người bị ngất, có ai ở đó không?”

Vừa đi đến bên cạnh bờ sông dài, anh đã nghe thấy từ xa có người kêu cứu, phản ứng bản năng của một người làm nghề y, Trần An Bình nhanh chóng lao tới, là một ông lão đã ngất đi.

“Mau gọi số cấp cứu giúp tôi, tôi đi lái xe”.

Khi cô gái trẻ bên cạnh nhìn thấy Trần An Bình chạy tới giúp đỡ, cô ấy cảm thấy biết ơn.

“Không thể đi bệnh viện”.

Trần An Bình chỉ nhìn thoáng qua, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, một tay giữ cổ tay ông lão, tay kia nhấc mí mắt của ông lão lên và cau mày.

“Tại sao?”

Khương Nam khó hiểu.

“Bởi vì ông ấy không thể chịu đựng quá năm phút”.

“Anh, anh trù ông nội của tôi sao? Ông ấy chỉ bị huyết áp cao thôi, có nghiêm trọng đến vậy sao?” Sắc mặt Khương Nam càng tái nhợt, tức giận đến muốn tát Trần An Bình một cái.

“Cô ngoan ngoãn đứng sang một bên đi, đừng trì hoãn tôi châm cứu”.

Trần An Bình không rảnh để ý đến cơn tức giận của người phụ nữ, liền tháo chiếc nhẫn bạc trên ngón tay ra và kéo mạnh, chiếc nhẫn như có phép thuật, biến thành một cây kim bạc dài khoảng 9 tất.

“…”

Khương Nam sửng sốt.

“Vèo!”

Chiếc kim bạc đột nhiên đâm vào trái tim ông lão, sâu chừng ba tấc.

Trái tim Khương Nam cũng thắt lại theo, như thể cây kim đâm vào tim mình, nhưng anh ta thực sự là bác sĩ sao?

Sau khi đâm kim bạc vào, Trần An Bình lấy con dao găm nhỏ mang theo bên người ra, trực tiếp cắt vào ngón tay cái của ông lão, máu đen đặc nhanh chóng trào ra.

“Này, anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại làm tổn thương ông nội tôi, dừng lại đi!”

Khương Nam thấy thế liền bước tới định ngăn cản, bác sĩ riêng ở nhà và các chuyên gia, giáo sư giỏi ở bệnh viện cũng chưa bao giờ chữa bệnh như vậy.

Nhất định là âm mưu giết ông nội, chắc chắn là kẻ xấu do đối thủ phái tới!

“Nếu không muốn ông nội của cô chết thì hãy im lặng cho tôi!”

Trần An Bình xua tay và đẩy người phụ nữ ra, anh quay lại trừng mắt nhìn cô ta một cách hung dữ, anh ghét nhất bị làm phiền khi đang chữa trị cho bệnh nhân.

“Anh…”

Khương Nam bực mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt người của Trần An Bình, cô ta lập tức im lặng.

Sau khi liên tiếp cắt mười đầu ngón tay, Trần An Bình không hề dừng lại, anh nắm lấy tay ông lão, cố nặn máu ra, chỉ trong vòng ba bốn phút, mặt đất đã đầy máu.

Sắc mặt ông lão dần dần khôi phục, hơi thở cũng trở nên đều đặn.

“Ông nội của tôi…”

Việc liên quan đến mạng sống của người thân, vì vậy Khương Nam không nhịn được lại đến gần hơn, mặc dù ông nội có vẻ khỏe hơn nhưng ông ấy vẫn không tỉnh lại.

“Ồn ào!”

Không ngờ Trần An Bình lại quay người trừng mắt, Khương Nam tức giận hậm hực bĩu môi, môi cử động, như muốn chửi bới.

Trần An Bình quỳ trên mặt đất như không có ai xung quanh, một tay nhẹ nhàng vặn cây kim bạc, áp tai vào vị trí tim ông lão và đột nhiên hét lớn.

“Tỉnh!”

Thuận thế rút kim bạc ra.

“À… tôi, tôi bị phát bệnh”.

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, ngay khi rút kim bạc ra thì ông lão mở mắt, giọng nói tuy yếu ớt và mệt mỏi nhưng lại rất rõ ràng.

“Ông cụ, sau này đừng ăn nhiều dầu mỡ như vậy, nếu tiếp tục như vậy, mạch máu của ông sẽ bị nổ tung đó”.

Trần An Bình không hề kinh ngạc, vừa dặn dò ông lão, vừa xoay chiếc kim bạc đã được lau sạch mấy lần, biến nó thành một chiếc nhẫn, đeo vào tay.

Khương Nam nhìn đến ngơ ngác.

“Chàng trai trẻ, cám ơn cậu đã cứu tôi”.

Khương Văn Sinh chậm rãi ngồi dậy, nhìn Trần An Bình và mỉm cười nói: “Không biết tôi có thể xưng hô với cậu như thế nào?”

“Trần An Bình”.

Trần An Bình để lại tên, nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần nói cám ơn, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước”.

Nói xong, Trần An Bình cũng không nán lại, sải bước rời đi, anh còn nóng lòng muốn tìm Lưu Đan tính sổ, nếu không tìm được cô ta ở nhà, anh liền đi bệnh viện tìm!

“Trần An Bình, Trần An Bình, thế giới hòa bình, đúng là một cái tên hay”.

Khương Văn Sinh lẩm bẩm, được Khương Nam đỡ đứng dậy: “Nam Nam, trước bữa tối, ông muốn biết tất cả tin tức về cậu ta, ông phải báo đáp ân cứu mạng của cậu ta”.

“Ồ”.

Khương Nam thu hồi suy nghĩ của mình, đáp lại.

“Chúng ta cũng quay về đi”.

Hai ông cháu chậm rãi bước vào căn biệt thự cạnh Hải Thiên Thành.

Trần An Bình cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi và vừa nói đến bệnh viện thì nhận được cuộc gọi từ mẹ anh, Lưu Tố Hòa.

“Alo, mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ không cần đợi con về ăn tối đâu…” Giờ đã gần trưa, Trần An Bình còn tưởng rằng mẹ đang giục anh về nhà ăn tối.

“An Bình, bây giờ con có rảnh không?”

Tuy nhiên, giọng nói của Lưu Tố Hòa trong điện thoại có vẻ bối rối và lo lắng: “Mẹ đang đưa cơm cho ba con, nếu con ở gần thì mau đến trường một chút đi, Tiểu Tùng đã đánh nhau với những đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo, hình như rất nghiêm trọng, cô giáo bảo phụ huynh lập tức tới trường, hiện tại mẹ không thể ra ngoài được”.

“Đánh nhau?”

Trần An Bình cau mày nghĩ, trẻ con ở trường mẫu giáo cãi nhau không phải là chuyện bình thường sao? Tại sao lại mời phụ huynh? Tuy nhiên, xét đến sức khỏe của Tiểu Tùng, Trần An Bình đồng ý.

“Mẹ yên tâm, con cách trường học của Tiểu Tùng không xa, con sẽ tới đó ngay, xong việc con sẽ gọi lại cho mẹ”.

Sau khi cúp điện thoại, Trần An Bình bảo tài xế chuyển hướng đến trường mẫu giáo Chồi Non.

Trong văn phòng hiệu trưởng của trường mẫu giáo Chồi Non, lúc này vô cùng ồn ào và căng thẳng.

“Cha mẹ của thằng con hoang này đâu? Sao còn chưa tới? Mẹ kiếp, dám đánh con trai của Hà Bưu này, không muốn mạng chó của mình sao?”, Hà Bưu giương cái bụng to, chỉ vào Tiểu Tùng đang trốn trong lòng chủ nhiệm lớp Tô Tiểu Tiểu.

Lúc này, trên mặt Tiểu Tùng đã hiện lên một vết bàn tay đỏ như máu, nước mắt tủi thân không ngừng rơi.

“Con không có đánh cậu ấy, cậu ấy muốn giật đồ chơi của con, con không đưa cho thì cậu ấy tự ngã xuống đất”. Tiểu Tùng ngoan cố bảo vệ mình, cậu bé không đánh ai cả.

“Hừ!”

Hà Bưu không ngờ Tiểu Tùng lại dám cãi lại: “Thằng con hoang, mồm mép mày cứng nhỉ, mày có tin là tao sẽ giết mày hay không? Mẹ kiếp, con trai tao mà lấy đồ chơi của mày là đã nể mặt mày, cái thứ không biết xấu hổ!”

“Ông Hà, xin hãy cẩn thận lời nói của mình!”

Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu rất khó coi, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm, cô ấy biết rất rõ tính cách và thói quen của bọn trẻ trong lớp, Tiểu Tùng vẫn luôn là học sinh ngoan ngoãn và ân cần nhất trong lớp, sao có thể đánh người được?

Ngược lại, con trai Hà Bưu, ỷ vào trong nhà có quyền thế, ngày đầu tiên đến trường đã cáu kỉnh đánh nhau, thậm chí còn hôn một bạn nữ khác, phẩm chất cực kỳ kém cỏi!

“Cô Tô, xin cô hiểu cho rõ, con trai tôi bị đập đầu sưng to như vậy, hiện tại người bị thương là con trai tôi!”

Hà Bưu nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Tiểu, ý đồ đe dọa rất rõ ràng.

“Đúng vậy, cô Tô, có phải cô bị lừa rồi không? Trần Tùng thoạt nhìn không phải là một đứa trẻ ngoan, các bạn cùng lớp chơi đồ chơi của nhau thì có sao đâu? Có nhất thiết phải đẩy bạn không?”

Hiệu trưởng ở một bên cũng lên tiếng giúp Hà Bưu, ai bảo Hà Bưu giàu có chứ? Hơn nữa, hắn ta còn là một tên trùm xã hội đen ở khu vực này, không thể đắc tội hắn ta được, còn Trần Tùng thì chỉ là một người trong gia đình bình thường, không có gì mà không thể xúc phạm được.

“Hiệu trưởng, ông…”

Trong lòng Tô Tiểu Tiểu rất tức giận, tam quan không đàng hoàng, làm sao có thể làm thầy người khác được?

Cô ấy đã rất thất vọng!

“Được rồi, cô không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần gọi điện thoại kêu phụ huynh của đứa con hoang này tới bồi thường, nếu hôm nay không lấy được 20 nghìn tệ, đừng nghĩ cho qua chuyện này”.

Hiệu trưởng càng biết điều, Hà Bưu càng thêm kiêu ngạo và tự phụ, hắn ta chỉ vào Tiểu Tùng và nói: “Vả lại, còn phải đuổi học đứa con hoang này nữa!”

“Ông mắng ai là đứa con hoang?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận