Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 25


Ả áo da bị roi sắt thít cổ nên hít thở không thông, há miệng bật ra tiếng gầm nhẹ khản đặc, nói không nổi một chữ hoàn chỉnh.

Tuyết Tiêu nhìn chăm chú vào đôi mắt của ả, thấy được nỗi sợ hãi trong đó, cười nói: “Nhìn mày chật vật thành vậy, nếu một lát nữa treo mày lên rồi thì không biết sẽ ra sao nữa.”

Cô niết cằm ả áo da bắt ả nhìn về phía chỗ mạng nhện: “Lúc mày nhìn thấy những thứ này không thấy sợ hãi à?”

Sắc mặt ả áo da đỏ lên, ánh mắt khi nhìn cô lộ ra thần sắc xin tha.

Tuyết Tiêu nhìn lại ả áo da, xuống tay mạnh hơn, hỏi: “Mày biết chị của tao đúng không, có biết vì sao chị ấy biến thành như bây giờ không?”

Ả áo da bắt tay ôm lấy cổ họng, gian nan trả lời cô: “Tao…… Biết, biết, mày buông ra…… trước đã!”

“Buông ra? Khỏi đi.” Tuyết Tiêu cười như không cười, “Mày không muốn nói cũng không sao, thật ra tao cũng không phải một hai phải biết, nhưng cái mạng này của mày khẳng định không còn nữa đâu.”

Lưỡi dao trong tay cô dí sát ả áo da, đối phương sợ tới mức co chặt đồng tử, nỗ lực ngẩng cổ há mồm nói: “Là vua zombie!”

Ả áo da mới vừa nói xong hai từ, đột nhiên trợn trắng tròng mắt rồi run rẩy, trong cổ họng ả bật ra tiếng gầm nhẹ quái dị, tơ nhện màu trắng phun ra từ trong miệng ả khiến Tuyết Tiêu sợ tới mức lập tức bật lùi ra phía sau.

Tơ nhện nhanh chóng quấn toàn bộ ả áo da thành một người kén.

Tuyết Tiêu nhíu mày nhìn, không dám tùy tiện tiến lên, lúc này lại nghe thấy Thịnh Viện la hét thảm thiết, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Thịnh Viện có vẻ như bị một màn hoá người kén kích thích, thống khổ ôm đầu thét chói tai.

“Chị?” Tuyết Tiêu bất đắc dĩ, tiến lên an ủi.

Hai từ cuối cùng của ả áo da khiến cô cảm thấy có chút phiền toái.

Vua zombie, vua zombie.

Có vẻ là boss trong tương lai mà nam nữ chính phải truy giết.

Tuyết Tiêu nâng Thịnh Viện đứng lên khỏi mặt đất, dùng ống tay áo của mình chùi chùi vết máu trên mặt chị, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, chị đứng lên đã, em xem thử vết thương của chị thế nào rồi.”

Cô mới vừa nói xong, liền thấy Thịnh Viện hung hăng nhíu chặt mày, ngưng thét chói tai.

Đầu tóc loã xoã che lấp mặt Thịnh Viện, chị chậm rãi ngẩng đầu, vươn tay chạm vào mặt Tuyết Tiêu.

Tuyết Tiêu ngây ngẩn cả người.

Thịnh Viện hồng hốc mắt, nước mắt lập loè dưới đáy mắt.

Trong nháy mắt đó, Tuyết Tiêu vậy mà cảm thấy chị đã tỉnh táo lại.

Nhưng giây tiếp theo, Thịnh Viện phát điên chỉ biết lặp lại: “Đốt nó! Đốt! Đốt!”

“Đốt cái gì?” Tuyết Tiêu chỉ chỉ cái kén ả áo da bên cạnh, “Đốt cô ả?”

Thịnh Viện đột nhiên xoay người chỉ vào người kén treo trên chỗ trên cùng mạng nhện nói: “Đốt nó!”

Tuyết Tiêu nhìn lên theo hướng chị chỉ, lúc này mới phát hiện có một con người kén không hề thò đầu ra, không biết bên trong bọc cái gì.

Khi đang đánh giá cái kén không có đầu, Tuyết Tiêu bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, hình như trong khi cô đang nhìn cái kén không đầu, thì cái kén cũng có một đôi mắt đang nhìn lại cô.

Dự cảm về điềm xấu khiến Tuyết Tiêu lập tức muốn trốn thoát.

Cô mới vừa trầm mặt, liền thấy mạng nhện đứt đoạn từng sợi, mấy con người kén trên mạng nhện nặng trĩu như dưa chín già rơi rụng xuống liên tiếp.

Tuyết Tiêu kéo Thịnh Viện chạy tức khắc, tơ nhện màu trắng bủa vây từ các phía điên cuồng nhằm tới chỗ cô, cuốn lấy tay chân kéo cô vào cái kén không đầu.

Tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt bị tơ nhện quấn vào, Tuyết Tiêu liền cảm giác đại não truyền đến từng cơn đau đớn, ý thức hỏng mất, vô số mảnh nhỏ ký ức đổ ào tới.

Tuyết Tiêu thấy Thịnh Viện.

Đêm tối sáng trưng, người đàn ông nắm tay Thịnh Viện, đưa chị đi ngắm hoa chốn mạt thế.

Người đến người đi khắp căn cứ, hai người lặng lẽ lúc dắt tay lúc buông tay.

Người đàn ông dịu dàng cười nói với chị dưới tàng cây, miêu tả cảnh tượng tương lai.

Ký ức tốt đẹp có màu sắc rực rỡ.

Ký ức tàn khốc chỉ có hai màu đen trắng.

Thịnh Viện ôm con gái gào khóc chạy vội trong đêm tối, ánh sáng màu xanh lục lập loè phía sau chị, từ xa đến gần, đuổi sát không tha.

Chị phải chạy mãi.

Cho đến khi chị cạn kiệt sức lực, bàn chân chảy máu tươi đầm đìa, lúc té ngã trên đất vẫn ôm rịt con gái trong ngực.

Chị suy yếu hướng về nơi phía trước có ngọn đèn dầu sáng ngời cầu cứu, nhưng vẫn quá xa, không ai có thể nghe thấy tiếng của chị.

Khéo là ngày đó gã mặt sẹo vào núi tuần tra buổi tối, vừa vặn thấy một màn này.

Thịnh Viện cầu cứu gã.

Gã mặt sẹo cười.

Gã vươn tay ra với Thịnh Viện, đón lấy đứa con từ trong tay chị, lại ác độc ném đứa bé vào bầy zombie đang đuổi theo sau lưng Thịnh Viện.

Con gái la khóc sợ hãi khiến Thịnh Viện hỏng mất.

Hận ý ngập trời chôn dấu dưới đáy lòng.

Chị cầm con dao dí vào gã mặt sẹo, mỗi một tiếng nguyền rủa ác độc đều mang theo sức lực lớn lao.

Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!

Tuyết Tiêu tỉnh lại trong lúc hít thở không thông, đột nhiên mở mắt há miệng lớn thở dốc.

Ập vào mắt là Thịnh Viện đang khóc lớn moi móc cái kén ôm chầm lấy cô.

Khi mấy cái kén có đầu người rơi xuống thì lập tức mất đi nguồn sống, khuôn mặt tiều tụy chết đi, kết thúc sự thống khổ dông dài.

Tuyết Tiêu ho khan, đầy mặt ghét bỏ bước ra từ trong cái kén, phủi đi những sợi tơ vương trên áo.

“Đừng khóc đừng khóc, không phải em đã không sao rồi ư?” Tuyết Tiêu đỡ Thịnh Viện đi ra cửa, biểu cảm dịu dàng, “Chị, chị yên tâm, em không yếu ớt như thế, sẽ không tùy tùy tiện tiện chết đi.”

Tuyết Tiêu đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.

Thịnh Viện thút tha thút thít, giơ tay lau lau nước mắt, lúc này mới ngoan ngoãn không khóc thành tiếng nữa.

Tuyết Tiêu mở cửa rồi cẩn thận quan sát bốn phía, bên ngoài có vài cái cửa đường hầm, không thấy bóng dáng zombie người nhái nào hết.

Cô dắt tay Thịnh Viện rời khỏi căn phòng giăng mạng nhện, đi sâu vào trong đường hầm, hai người càng đi càng xa.

Thịnh Viện nhỏ giọng hỏi: “Thanh Âm, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi đến chỗ bọn họ không thể tìm thấy.” Tuyết Tiêu nói.

Lời tuy nói như vậy, nhưng cô cũng không biết cửa ra của cái hầm trú ẩn này ở đâu, chỉ có thể tận khả năng cách xa cái mạng nhện đó một xíu.

Cuối cùng vòng đi vòng lại, Tuyết Tiêu ngoài ý muốn đi vào một cái hầm rượu.

Kệ rượu bằng gỗ kê áp vào hai bên vách đá, chính giữa kê một kệ rượu thấp hơn, bên trên xếp đầy chai rượu trang trí.

Tuyết Tiêu dắt Thịnh Viện đi tới cuối hầm rượu, cạn kiệt sức lực dựa vào kệ rượu ngồi xuống.

Cô tùy tay cầm chai rượu vang đỏ nhìn, bĩu môi oán giận nói: “Trước đó có rượu nhưng không thể uống, hiện tại chỉ có rượu thì không thể không uống.”

Thịnh Viện lấy đi chai rượu trong tay cô, nghiêm túc nói: “Thanh Âm, con nít không thể uống rượu, mẹ cất cho con chai rượu này, chờ con trưởng thành rồi sẽ đưa lại cho con.”

Tuyết Tiêu ngơ ngác nhìn chị.

Thật vất vả mới thoát được một Lạc Thanh Phong, không nghĩ tới còn có một Thịnh Viện đang chờ cô.

Thịnh Viện đặt chai rượu xuống, duỗi tay sờ sờ mặt Tuyết Tiêu rồi nhìn đằng sau bả vai của cô, nói: “Nhất định rất đau phải không, Thanh Âm, con từ từ nha, đừng khóc, mẹ đi tìm thuốc cho con.”

Tuyết Tiêu kéo lại Thịnh Viện muốn đứng dậy, lấy thuốc trong không gian ra, thở dài: “Em không bị sao cả, nên xem cho chị đi, em thấy mặt chị bị con ả đó đánh sưng lên hết rồi.”

Nói xong lại giơ tay sờ sờ mặt mình, bị ả áo da tát một tát có hơi đau.

Nhưng mặt Thịnh Viện còn tệ hơn, vết thương bị roi quất trên lưng là nặng nhất.

Tuyết Tiêu bắt chị nghiêng người dựa vào kệ rượu, mình ngồi ở đằng sau giúp chị bôi thuốc.

Vết thương trên người Thịnh Viện càng ngày càng nhiều.

Vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới.

Tuyết Tiêu bỗng nhiên nhớ tới lần đi suối nước nóng vào cuối tuần nào đó bốn năm trước với Thịnh Viện.

Người con gái ngâm mình giữa suối nước nóng phủ hơi nước mờ mịt, lộ ra vai lưng trắng nõn bóng loáng.

Thịnh Viện yêu đẹp, cho dù bản nhân lớn lên đã rất xinh đẹp, nhưng khi ra ngoài vẫn sẽ trang điểm tỉ mỉ như muốn dệt hoa trên gấm.

Chị vẫn luôn đưa đón em gái đến trường cả trước và sau kì thi, trước thi thì không chút để ý cổ vũ cô, thi xong thì không khách khí mà khinh bỉ ghét bỏ thành tích thi toán của cô.

Em gái bị ghét bỏ trầm mặc ôm cặp sách.

Cho đến một ngày nào đó, Thịnh Viện theo thường lệ lái xe tới đón em gái, thấy thiếu nữ cầm bài thi ngẩng đầu ưỡn ngực, y như con thiên nga kiêu ngạo đi tới.

Em gái gấp bài thi được 90 điểm phóng qua cửa sổ xe, hừ nói: “Thấy không? 90! Khen, dùng hết sức mà khen! Ba hoa chích choè mà khen!”

Phía sau em gái không xa là một cậu thiếu niên mặc đồng phục đứng nhìn qua bên này, tuy không có biểu cảm gì nhưng đáy mắt lan tràn ý cười.

Tuyết Tiêu nhớ tới Thịnh Viện trước kia, đối lập với người phụ nữ có vết thương đầy người trước mắt, cảm thấy chua xót.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Chị, Triệu Sinh có từng đưa chị đi ngắm hoa không?”

Thịnh Viện tựa đầu vào quầy rượu, nghe hỏi trả lời: “Có chứ.”

“Đẹp không?”

“Rất đẹp.” Thịnh Viện cười.

Trong đầu Tuyết Tiêu hiện lên hình ảnh đã thấy trong cái kén, nghe xong lời này càng chua xót.

Cô nói: “Chị nhớ rõ Triệu Sinh đưa chị đi ngắm hoa, vậy chị có nhớ rõ em gái mình thi toán được 90 điểm không?”

Thịnh Viện nhíu mày, nói: “Không có khả năng.”

Tuyết Tiêu: “?”

Thịnh Viện nói: “Con bé không có khả năng thi được điểm cao như vậy, toàn là bạn trai con bé chỉ cho.”

Tuyết Tiêu hừ nói: “Em mà cần anh ấy chỉ ư? Em không biết đã phải kiểm tra bao nhiêu lần, đó là chiến lược, giả bộ để được dạy kèm, em thật sự không có khả năng chỉ thi được 68 điểm đâu.”

“Có bạn trai dạy kèm cũng khá tốt, nhìn ra được người ta rất thích con bé.” Thịnh Viện lại nói, “Thanh Âm, về sau con trưởng thành rồi, quen bạn trai thì phải tìm người như cậu ấy, học giỏi, lễ phép, lớn lên đẹp trai, còn có thể dạy con toán.”

Tuyết Tiêu im lặng.

Thịnh Viện lại bổ sung nói: “Quan trọng nhất là phải thích con, nếu cậu ta không thích con, thì cũng đừng thích cậu ta. Hừ, người không có mắt nhìn như thế, không phải người tốt, không đáng.”

Tuyết Tiêu bị chị chọc cười, lòng bàn tay dính thuốc mỡ áp trên lưng chị, nhẹ giọng nói: “Chị, xét về thời gian dài, nuôi chó còn có cảm tình.”

“Huống chi không phải chó, là một người sống sờ sờ, lúc cười rộ lên rất đẹp trai, lại vừa vặn là loại hình em thích. Trong khoảng thời gian dài, khó tránh khỏi có chút động lòng.”

“Nhưng em là một người nghiêm túc làm việc chuyên nghiệp, một chút thích đó thì còn có thể có, nhưng nếu nhiều hơn một chút nữa thì không được.”

“Hơn nữa người ta chỉ thích em bây giờ, về sau sẽ không thích nữa.”

Thịnh Viện buồn bực quay đầu lại nhìn cô, “Làm sao con biết được?”

Tuyết Tiêu xua xua tay, ý bảo chị quay lại, lạnh nhạt nói: “Có cái từ gọi là vận mệnh, thế giới đã định ra quỹ đạo của vận mệnh, đa số mọi người sẽ dựa theo con đường đó trải đời, có thế thì thế giới mới có thể vận chuyển.”

Thịnh Viện thành thật trả lời: “Nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu là được rồi.” Tuyết Tiêu cười một cái, nhẹ giọng nói, “Nếu không ảnh hưởng gì đến con đường của vai chính, em sẽ giết Triệu Sinh thay chị.”

Thịnh Viện hoảng sợ, quay đầu lại tức giận nhìn cô: “Thanh Âm, con đang nói bậy gì đó!”

“Aida, quay người lại! Em còn chưa bôi thuốc xong đâu!” Tuyết Tiêu đẩy cô xoay người sang chỗ khác.

Cứ như vậy cũng được.

Cứ như vậy đắm chìm trong thế giới nơi con gái còn sống không cần phải tỉnh lại.

Thịnh Viện mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.

Tuyết Tiêu giúp chị bôi thuốc xong, lại dùng dị năng dựng một bức tường băng ngăn phía trước, phòng ngừa zombie người nhái tới gần.

Lúc giao chiến với ả áo da, cô đã hao phí vài phiếu dị năng cao cấp, chờ sau khi ra ngoài, phải đi kiếm rương bảo vật bù lại cho mấy ngày này.

Tuyết Tiêu dựa vào bên cạnh Thịnh Viện nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sở dĩ rời khỏi chỗ mạng nhện, là bởi vì Tuyết Tiêu muốn xem thử, Lạc Thanh Phong rốt cuộc làm thế nào để tìm được mình.

Hay là không đúng như lời hắn nói, mặc kệ cô đi đâu, hắn cũng có thể tìm được.

Vạn nhất Lạc Thanh Phong hù cô thì sao?

Tuyết Tiêu nghĩ như thế, dần dần ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, tường băng bị lửa nóng hòa tan, lộ ra con đường phía trước.

Tuyết Tiêu nghe thấy tiếng bước chân tới gần của vài người, trong lòng thở dài, vẫn bị tìm được.

Cả người hai người dính đầy máu, sắc mặt trắng bệch dựa vào quầy rượu nhắm mắt không tỉnh, một màn này dừng trong mắt Lạc Thanh Phong khiến hắn nắm chặt hai tay thành quyền theo bản năng.

Khi Mai Nhất Xuyên nhìn thấy Tuyết Tiêu như thế cũng sửng sốt, bày ra vẻ mặt không dám tin.

“Lão, lão đại……” Đôi mắt Hồng Phát đỏ bừng trong nháy mắt.

Tuyết Tiêu vừa tính mở mắt, lại nghe thấy Hồng Phát khóc nức nở nói: “Lão đại, cô đừng chết mà, cô đừng chết, tôi đáng lẽ nên tìm được cô sớm một chút, đều do tôi không tốt ——”

Mình đã chết?

Tuyết Tiêu giật mình, bỏ lỡ thời cơ mở mắt tốt nhất.

Cô cảm giác được có một cái bóng đổ trước người, mang theo hơi thở quen thuộc, Tuyết Tiêu ngừng thở theo bản năng.

Lạc Thanh Phong không cảm nhận được hô hấp của cô, đại não trống rỗng trong nháy mắt.

Nhìn thấy biểu tình của Lạc Thanh Phong, Mai Nhất Xuyên tin thật, vì thế thấp giọng nói: “Thanh Phong, chúng ta đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới……”

Hồng Phát quỳ rạp xuống bên cạnh Tuyết Tiêu khóc lóc, “Lão đại ——”

Mới vừa gào một hơi, liền thấy Thịnh Viện hắt xì một cái, giơ tay chùi chùi mũi, mở mắt ngây thơ mờ mịt nhìn một đám người.

Tiêu Ngũ sợ tới mức ôm chặt Giang Nghị bên cạnh: “Có quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ!”

Giang Nghị giơ đôi tay nói, “Đừng hoảng hốt, tôi tin trăm phần trăm cô ấy là người còn sống ở dương gian.”

Mai Nhất Xuyên phản ứng lại, mắng: “Thịnh Tuyết Tiêu, cậu mở mắt ra ngay cho ông đây coi!”

Tuyết Tiêu mở mắt ra, thức thời tránh đi Lạc Thanh Phong, trừng Hồng Phát, quát Mai Nhất Xuyên: “Cậu câm miệng lại! Tôi dù chưa chết cũng bị cậu hù chết!”

—————————

^^ give me a star, please~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận