Đường mỗi lúc một vắng.
Hai người cùng nhau đi bộ, riêng Bạch Thanh Nghị còn phải dắt theo xe đạp.
Đều là chủ ý của Diệp Tư Duệ hết.
Diệp Tư Duệ cảm thấy quá yên ắng, đành mở lời: “Ban nãy anh nói nghỉ học là do thiên phú, chắc không phải chứ?”.
Bạch Thanh Nghị nhìn cô, rồi lại trở về lặng lẽ.
Sự lặng lẽ ấy khiến Diệp Tư Duệ cảm thấy bận tâm.
“Không có gì”, anh đáp.
“Ai tin chứ? Con trai nói không có gì thì chính là có gì đó”.
“Vậy hả?”.
“Đúng thế đấy! Anh xem, trong lòng có chuyện thì phải giãi bày.
Cứ coi như tôi là một người bạn để anh tâm sự đi.
Tôi rất đáng tin nhá”.
Anh chỉ im lặng.
“Tôi chẳng phải cũng giãi bày cho anh nghe sao? Anh cũng phải làm lại như vậy chứ!”.
“Ai mượn cô làm vậy?”.
“Anh…”.
“Anh thật quá đáng!”.
“Đồ đáng ghét!”.
“Sau này có chuyện gì sẽ không thèm kể cho anh nghe nữa! Hứ!”.
Anh phụt cười, thầm nghĩ: “Thật là…”.
Anh không biết tại sao đối với người bên cạnh mình lúc này lại sinh ra một loại cảm giác thoải mái.
Có lẽ bởi sự tự nhiên, vô tư của cô chăng?
“Thật sự là không có gì”, anh kể, “Tôi ôn thi chật vật mới có thể vào được đại học, điểm cũng không cao.
Nhưng vào đại học phải mất rất nhiều chi phí, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý…”.
Anh ngừng lại một lát, rồi chợt cười nhạt khiến Diệp Tư Duệ cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, không thể lên tiếng.
“Nhưng ít ra tôi cũng không đến mức vừa vào đại học đã bỏ rồi.
Tôi còn có thể sống qua hai năm, mà cô xem, có bao nhiêu người khó khăn hơn tôi chứ?”.
“Sau đó?”.
“Sau đó hả? Tôi chỉ là tình cờ nhặt được tờ rơi của quán cà phê hiện tại đang làm việc, biết họ đang tuyển dụng nhân viên nên xin vào làm, cũng tình cờ một người bạn của tôi cũng đã làm việc ở đó.
Cậu ấy còn đi rủ thêm bạn bè đến làm, cuối cùng lại rủ được người mà cậu ấy ghét nhất.
Nói ghét nhất cũng không phải, chỉ là khi hai người đó ở cạnh nhau sẽ nảy sinh chiến tranh, trông rất tức cười”.
Nói đoạn, anh khẽ mỉm cười.
Thật sự nhớ lại những chuyện ấy khiến anh rất vui.
Diệp Tư Duệ cứ lặng lẽ lắng nghe, đôi chân không tự chủ mà cất bước.
Cô không có hoàn cảnh giống anh, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy khó thở, trái tim hệt như bị ai bóp nhẹ một cái, nước mắt bất giác tràn ra.
Từ nhỏ, cô chỉ quen ăn tối một mình trên bàn ăn rộng lớn.
Rất hiếm khi có đủ ba người cùng ăn, và nếu có đủ bố mẹ cô cùng ăn, có lẽ chỉ toàn sự im lặng, rồi bố cô sẽ phá vỡ sự im lặng bằng việc đứng dậy rời đi vì công ty có việc gấp.
Cô chưa từng có bạn bè thân thiết như những người khác, bởi trong trường, không hiếm người ưu tú hơn cô, mà những người không được bằng cô sẽ lợi dụng cô để trục lợi.
Thật sự có đôi lúc cô cảm thấy cuộc sống rất tẻ nhạt.
Từ sau khi mẹ cô mất, quan hệ giữa cô và bố cũng dần trở nên xa cách.
“Này, có nước dính trên mặt kìa! Cô khóc đấy à?”.
Anh đưa ngón tay sẽ gạt giọt nước mắt đang chảy xuống má.
Cô ngẩn người một lát.
Ngón tay anh chạm nhẹ vào da mặt cô thật sự rất ấm áp, giống như trước đây mỗi lần khóc, mẹ cô cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng đã từ lâu cô không còn khóc nữa, cho đến hôm nay.
Diệp Tư Duệ vụng về lau nước mắt, nói: “Không có! Tôi không có khóc!”.
“Khóc thì cứ nhận là khóc đi”, anh nói khẽ, ” Cũng sẽ không ai cười cô đâu”.
Vì ngoài anh ra cũng đâu có ai nhìn thấy.
Diệp Tư Duệ thở mạnh một cái, làm ra vẻ rất tức giận.
Bỗng cô cảm thấy có giọt gì lành lạnh đang rơi.
Mưa?
Thật sự là mưa rồi!
Hai người cuống cuồng nhìn xem xung quanh có chỗ nào trú mưa không, rồi cuối cùng quyết định đội mưa về nhà.
Chiếc xe đạp xé mưa vụt đi trên đường, băng qua hàng cây trong thành phố.
Những chiếc ghế ven đường mặc cho mưa xối xả, còn lá cây lại phát ra tiếng tí tách.
…
Mưa đến mang theo chút hơi lạnh.
Tần Lam uống một cốc cà phê ấm, rồi lại tiếp tục làm việc.
Ngoài trời vẫn đang mưa rả rích.
Bố mẹ cô vẫn luôn muốn cô trở về nước tiếp quản Bạch Lam, phát triển sự nghiệp ở trong nước.
Thật ra cô cũng cảm thấy hiện tại như vậy là rất phù hợp với bản thân.
Đôi lúc con người lại không có quá nhiều lựa chọn đến vậy.
Giống như một ngọn cỏ mềm yếu hoang dại, chỉ có thể hoặc là bị nhổ, hoặc là đem đi làm vật trang trí cho cây cảnh khác.
Dẫu sao thì lựa chọn nào cũng không phải là tuyệt đối.
Nhưng có lẽ tất cả chúng ta sẽ lựa chọn phương án thứ hai.
Không một ai muốn bị nhổ đi.
Mặc dù cô không thích tiếp quản Bạch Lam, nhưng có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, chí ít là ở thời điểm hiện tại.
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tần Lam nhìn tên người gọi đang hiển thị, rồi gạt sang trả lời.
“Tần Lam, mai đi chơi với tớ đi!”.
“Giang Thanh, cậu muốn đi chơi ở đâu? Dạo này tớ rất bận, cậu cũng biết mà”.
“Không không”, giọng Giang Thanh rất hứng khỏi, “Tối mai cậu không có lịch trình công việc nào, nên tớ mới đặc biệt rủ cậu đi chơi đấy.
Mà, đảm bảo rằng cậu se rất thích nơi đó”.
“Hửm, nơi nào thần bí vậy?”.
Giang Thanh tắt máy.
Nơi đó, Tần Lam có thể hát..