“Mọi người đang nói chuyện với nhau à?”.
Trương Khánh Phong giật mình vì có sự xuất hiện của người thứ ba, không chỉ có anh, Tô Triết Viễn cũng vậy.
Cả hai cùng ngoảnh lại nhìn về một hướng.
Đó là Tần Lam, trong chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc đen buộc đuôi ngựa bằng một chiếc nơ trắng.
Cô vô cùng bình thản, chậm rãi tiến đến chỗ hai người, nói: “Xin lỗi nếu xen vào cuộc nói chuyện của hai người, nhưng tôi không muốn có ồn ào xảy ra ở Tần gia chúng tôi”.
Tô Triết Viễn nhìn Trương Khánh Phong, nhìn như muốn xuyên thủng đối phương, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại tại đó, và bỏ đi.
Tần Lam nhìn hắn đã đi khuất, bên tai nghe thấy tiếng của Trương Khánh Phong: “Để Tần tiểu thư phiền lòng rồi.
Tôi xin phép”.
Tần Lam chợt hỏi: “Anh…!Chúng ta từng gặp nhau chưa?”.
Trương Khánh Phong dừng bước.
Cô nói tiếp: “Có phải anh là quản lý ở chỗ làm của Thanh Nghị?”.
Trương Khánh Phong quay người lại, mỉm cười: “Cô nói đúng rồi.
Tôi cứ nghĩ cô sẽ không nhận ra”.
Thật sự, Tần Lam cũng không nghĩ bản thân có thể nhận ra Trương Khánh Phong, cũng không ngờ anh lại là con rơi của Tô Vãn.
Trương Khánh Phong nói: “Tôi có nghe nói đến chuyện của cô và nhân viên của tôi”.
Tần Lam cười trừ, trong ánh mắt phảng phất một nỗi buồn: “Là bạn của anh ấy kể sao?”.
Trương Khánh Phong hỏi lại: “Sao cô không nghĩ là cậu ấy tự tâm sự với tôi?”.
Tần Lam lại cười, lần này đến nụ cười cũng mang nét buồn dịu dàng: “Vì tôi hiểu anh ấy”.
Vì cô hiểu con người ấy, nên mới chắc chắn như vậy.
Trương Khánh Phong có lẽ cũng nhận ra điều đó, liền nói: “Xin lỗi”.
“Vì?”.
“Có lẽ đã nhắc lại chuyện buồn của cô”.
Tần Lam cảm thấy có lẽ cô chỉ đang hoài niệm chứ không phải buồn.
Nhắc đến Bạch Thanh Nghị, cô đã trở nên thanh thản, nỗi đau nhói trong tim cũng không còn.
Cô lắc đầu đáp: “Tôi thấy rất ổn”.
“Thật ra chúng ta đều có hoàn cảnh và rào cản.
Nhưng tôi nghĩ tình yêu là thứ khó buông nhất”.
Tần Lam gật gù: “Chúng tôi khi đó còn quá trẻ.
Chia tay cũng là một chuyện rất đỗi bình thường.
Chúng tôi không bên cạnh nhau, nhưng mỗi người rồi sẽ tìm ra hạnh phúc riêng của bản thân.
Chỉ là hạnh phúc của tôi và anh ấy không liên quan đến nhau”.
Trương Khánh Phong có vẻ cũng đồng tình, thở dài nói: “Biết sao được.
Có lẽ do tôi chưa từng yêu”.
Tần Lam bật cười hỏi: “Thật à? Anh chưa từng yêu ấy?”.
Trương Khánh Phong nói: “Ầy, tôi còn thua cả nhân viên của mình rồi”.
Ngừng một lát, anh chợt hỏi: “Liệu cô có muốn quay lại không? Cậu ấy dù sao vẫn còn độc thân.
Chắc cô cũng vậy”.
Tần Lam thật sự suy nghĩ.
Giang Thanh cũng hỏi cô như vậy, nhưng đáp án trong lòng cô thì đã có sẵn.
Cô tin Bạch Thanh Nghị cũng như vậy.
“Anh ấy rất tốt, thật sự là một người yêu hoàn hảo cho những ai yêu anh ấy chân thành.
Tôi nghĩ cô gái mà anh ấy yêu sẽ rất hạnh phúc khi yêu anh ấy”.
Trương Khánh Phong hỏi: “Nhỡ cậu ấy còn nhớ đến cô?”.
Câu hỏi này làm Tần Lam rơi vào trầm tư, nhưng rồi cô vẫn đáp: “Đừng nhìn bề ngoài hiền lành của anh ấy.
Anh ấy có thể lụy tình một lúc nhưng sẽ không là mãi mãi.
Có thể khi anh ấy gặp lại tôi sẽ có chút bối rối.
Nhưng anh ấy một khi đã buông thứ gì xuống thì sẽ không nhìn lại, còn dứt khoát hơn tôi”.
Trương Khánh Phong nhìn cô một hồi rồi nói: “Nhỡ đâu có ngoại lệ”.
Tần Lam cười trừ: “Cũng sẽ không phải là tôi.
Nhưng nếu có cô gái nào biến thành ngoại lệ của anh ấy, tôi cũng rất muốn biết đó là ai”.
Tần Lam mỉm cười, nụ cười mang phần thanh thản.
Trương Khánh Phong bỗng thấy bất ngờ.
Anh nghĩ có lẽ cô đã thật sự buông bỏ đoạn tình cảm này rồi.
Tần Lam chuyển chủ đề: “Tôi không ngờ anh lại là anh em với Tô thiếu gia kia”.
“À”, Trương Khánh Phong bối rối, “Đó là lỗi lầm của mẹ tôi.
Thật sự mà nói, bà ấy là có tội.
Đôi khi tôi cảm thấy tôi sinh ra cũng là có tội.
Biết đâu đấy nếu không có tôi, bây giờ Tô Triết Viễn vẫn sống trong gia đình có cả bố lẫn mẹ”.
Tần Lam đưa mắt nhìn anh, rồi nói: “Có lẽ mọi lỗi làm của quá khứ đều không thể cứu vãn.
Mẹ anh, hay là người cha kia của anh đều phạm sai lầm.
Nhưng đâu thể nói anh sinh ra là có tội? Anh đâu được tự mình quyết định bản thân sẽ được sinh ra theo cách nào?”.
“Có thể cô nói đúng”.
Hai người bất giác cùng nhìn nhau, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang bối rối.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ cây thanh mát dưới bóng trăng huyền ảo đến lung linh.
Rồi cả hai bỗng bật cười vui vẻ.
…
“Ừm…!Khó quá”.
Diệp Tư Duệ loay hoay trong bếp hơn nửa tiếng.
Mùi cà phê tỏa ra khắp nhà đến nồng nàn.
Bạch Thanh Nghị vừa tắm xong cũng vì mùi cà phê mà vừa đi xuống nhà vừa lau tóc.
“Mùi cà phê ở đâu vậy?”.
Diệp Tư Duệ nghe thấy giọng anh liền lúng túng muốn lấp liếm hiện trường.
Nhưng anh đã nhanh chóng vào nhà bếp, vẻ mặt hãi hùng nhìn đống lộn xộn cô gây ra như đang nhìn thấy án mạng: “Cái gì vậy? Cô sao lại mang chỗ cà phê đó ra nghịch thế?”.
Cô đứng sang bên cạnh, cúi đầu không dám nhìn anh, giống một đứa trẻ mắc lỗi.
Mãi lúc sau, cô mới lí nhí và dè dặt nói: “Là vậy…!Hôm nay lúc Trương Khánh Phong hỏi tôi có biết pha cà phê không, đi pha thử cho anh ấy.
Tôi có pha rồi…!nhưng mà…”.
“Anh ấy không hài lòng?”.
“Không, tôi nghĩ anh ấy không thể uống nó”.
Bạch Thanh Nghị đã hiểu.
Anh cặm cụi dọn dẹp lại mọi thứ, rồi chuẩn bị nước với cà phê và dụng cụ pha chế.
Diệp Tư Duệ đứng bên cạnh nhìn từng động tác của anh vô cùng chăm chú.
“Cô có thắc mắc tại sao trong nhà tôi lại có những thứ này không?”.
Anh vừa pha vừa hỏi.
Diệp Tư Duệ đoán: “Anh thích uống?”.
“Không phải”.
“Dì anh?”.
“Không luôn”.
Diệp Tư Duệ cẩn thận suy nghĩ hơn, nhưng rốt cuộc đoán không ra.
Anh bèn đáp: “Hồi mới đến cửa hàng, Trương Khánh Phong cũng yêu cầu tôi pha cà phê.
Rồi tôi tự học.
Đến một ngày khi anh ấy uống thử lần nữa, thì anh ấy nói với tôi: “Mỗi người pha sẽ cho ra một hương vị.
Chỉ cần uống, chúng ta sẽ biết người ấy có tâm huyết kiên trì với tách cà phê của mình hay không”.
Rồi cuối cùng tôi cũng được nhận vào làm chính thức”.
Diệp Tư Duệ im lặng.
Anh lại nói: “Lại đây! Tôi sẽ chỉ cho cô một chút những gì tôi biết, còn lại là của cô”.
Diệp Tư Duệ đến gần, vừa nhìn anh làm, vừa nghe anh nói.
Hương cà phê vẫn cứ đậm đà như lọt qua mọi ngóc ngách của căn nhà nhỏ.
Đợi đến khi ra thành phẩm, Bạch Thanh Nghị cho Diệp Tư Duệ thưởng thức.
Diệp Tư Duệ không phải là người thích uống cà phê, nhưng không hiểu sau khi uống một ngụm, cô lại thấy có chút hoài niệm quá khứ.
“Đắng quá trời!”, cô than.
“Cô không biết uống nên làm không ngon là đúng rồi”.
Hai người ngồi trên ghế, bật TV xem một vài chương trình nhạt nhẽo, trên tay mỗi người cầm một tách cà phê tỏa ra làn khói trắng ấm nóng.
Diệp Tư Duệ thỉnh thoảng nhấp môi, cũng quen một chút vị đắng.
Cô đột nhiên hỏi: “Anh nói anh từng học đại học nhưng bỏ dở.
Liệu anh có bao giờ muốn học lại không?”.
Bạch Thanh Nghị có hơi bất ngờ.
Có lẽ vì chưa một ai hỏi anh câu hỏi đó, mà anh cũng chưa từng nghĩ đến”.
“Tôi thấy anh rất có năng lực.
Chỉ là chưa có cơ hội thôi.
Nếu anh học lại, có thể sẽ có thêm cơ hội được làm đúng chuyên môn của anh”.
“Cô nói dễ nghe nhỉ?”.
Anh thở dài, “Thứ nhất, học đại học cần rất nhiều tiền.
Thứ hai, đã lâu rồi tôi không đi học.
Giờ tự nhiên bảo tôi đi học lại chẳng khác nào bảo tôi ra đứng giữa trời nắng bốn mươi độ.
Thật ra lúc đó tôi chỉ bảo lưu kết quả học tập, nhưng việc đi học lại cuối cùng lại là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Có rất ít người học lại, bởi có quá nhiều lý do để họ không học lại.
Tôi cũng thế”.
“Không”, Diệp Tư Duệ như quả quyết, “Nếu anh cũng chỉ giống họ thì anh chẳng thể nắm lấy bất kỳ cơ hội nào.
Tôi biết anh vẫn có đam mê, coi thiết kế là người tình”.
Anh cười nhạt: “Cô lấy gì nói tôi coi nó là người tình?”.
Cô liền đáp lại mà không suy nghĩ: “Trong căn phòng của anh, liệu anh có dám nói rằng những bức tranh đó nếu bị vứt đi thì anh sẽ không tiếc?”.
Anh im lặng không đáp, đột nhiên trở nên trầm tư, rồi nói: “Thế thì đã sao? Tôi coi nó như người tình, nhưng cũng không đến nổi với nó”.
Diệp Tư Duệ không biết nói gì, rồi sau đó dịu giọng: “Thật ra đó là do trong lòng anh có nhiều nỗi sợ, nhất là thay đổi.
Vì sợ mà tìm lý do để che giấu”.
Bạch Thanh Nghị không hề phản bác, bởi anh ngầm thừa nhận bản thân có rất nhiều nỗi sợ, không dám thay đổi.
Vốn dĩ con người thích ở trong vòng an toàn, không dám tiến ra bên ngoài vòng an toàn đó để tìm cái mới mẻ hơn.
Anh cũng chỉ nằm trong số đông.
Đương nhiên, có nhiều người sẽ nghĩ thật ngu ngốc để thay đổi.
Anh cũng muốn học tiếp, nhưng có lẽ cảm thấy bản thân lúc này đã quá muộn để bắt đầu tiếp tục.
Diệp Tư Duệ lại không nghĩ nhiều đến vậy.
Bởi nếu lo sợ quá nhiều, bản thân sẽ chỉ thụt lùi.
Cô nói tiếp: “Nếu thật sự yêu thích một cái gì đó, vậy thì cứ theo đuổi đi.
Không phạm pháp, cũng chẳng trái lý lẽ thông thường, sao phải sợ?”..