Lúc tan việc vào giờ chiều, tất cả cán bộ nhân viên ban ngành của huyện Phú Nghĩa đều dựa theo thông báo của văn phòng thị ủy, yêu cầu tất cả mọi người phải xem chương trình thời sự của đài truyền hình trung ương.
Lần này trên bản tin thời sự của đài truyền hình trung ương đang tiếp sóng bài phát biểu của tổng bí thư nước Nga, đang tuyên bố chuyển giao quyền lực cho Liên Bang Nga, sau đó siêu cường quốc là nước Nga xô viết đã là lịch sử.
Sau khi hết chương trình tiếp sóng chính là tiết mục phân tích tình thế trong nước và quốc tế của chuyên gia trong nước, tất nhiên cũng liên quan đến sự nghiệp cải cách và phát triển của Trung Quốc. Những chuyên gia đều thống nhất ý kiến, cho rằng Trung Quốc phải nhất định lấy nước Nga làm gương, phải coi việc ổn định quốc gia là công tác cực kỳ quan trọng cần nắm bắt.
Lúc tan việc, Hàn Đông nhận được điện thoại của văn phòng huyện, yêu cầu hắn đến tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch.
Hàn Đông biết hội nghị này chắc chắn không có gì tốt lành, hắn thở dài một hơi, sau đó nói với Trâu Cương:
– Hôm nay coi như xong, tôi tiếp nhận tâm ý của anh.
Trâu Cương nói:
– Không có gì, cục trưởng cứ đi họp, tôi sẽ chờ anh.
Hàn Đông vỗ vỗ vai của Trâu Cương rồi nói:
– Thôi, để qua giai đoạn này rồi tính.
Trâu Cương biểu hiện rất tốt, tuy Hàn Đông biết mình sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ chính mình, nếu Trâu Cương vì đi theo mình mà bị người ta đâm dao, như vậy là không cần, hiện tại hắn còn chưa có năng lực bảo vệ cho đối phương.
Hàn Đông đi vào văn phòng huyện ủy, nữ nhân viên công tác vốn cười tủm tỉm khi biết hắn là Hàn Đông thì mặt mũi âm trầm trong nháy mắt, ánh mắt vốn sáng rực cũng u tối, nàng ngồi xuống, cụp mắt, dùng giọng không mặn không nhạt nói:
– Đến phòng họp chờ.
Nhân viên công tác nói xong cũng không thèm quan tâm Hàn Đông, nàng cầm báo tập trung tinh thần xem xét, giống như trên báo đang có một anh chàng cực kỳ đẹp trai vậy.
Hàn Đông cảm thấy khó thở, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không thèm so đo với loại phụ nữ này, hắn chậm rãi nói:
– Làm phiền cô cho tôi biết, phòng họp ở đâu được không?
Người phụ nữ này không ngẩng đầu lên:
– Đi thẳng rẽ trái.
Người phụ nữ nói rất đơn giản, giống như Hàn Đông là không khí vậy.
Hàn Đông hận không thể cho đối phương một tát, hắn hít vào một hơi, xoay người đi ra ngoài, sau lưng còn vang lên tiếng hừ lạnh của đối phương, thầm nghĩ đừng để rơi vào trong tay tôi.
– Ha ha, mình làm sao vậy, cần gì phải so đo với một người như vậy.
Hàn Đông cười khổ một cái, cảm thấy tâm tình có chút dễ chịu hơn, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Tòng Phi đang từ hành lang đi đến, vì vậy tranh thủ tiến lên vài bước rồi cung kính nói:
– Chào chủ tịch Thẩm.
Thẩm Tòng Phi khẽ gật đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Hàn Đông rớt lại phía sau một bước, đi theo sau lưng Thẩm Tòng Phi đến phòng họp.
Trong phòng họp đã có ba người ngồi, đều là những người mà Hàn Đông không biết, bọn họ thấy Thẩm Tòng Phi tiến đến thì đều khách khí chào hỏi.
Đây là một phòng họp nhỏ, một chiếc bàn gỗ màu đỏ đặt giữa phòng, vị trí chủ tịch bỏ trống là của Phương Trung, Thẩm Tòng Phi ngồi bên phải ghế chủ vị, bên trái là phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học.
Hàn Đông nhanh chóng đưa mắt nhìn một lượt, khi thấy vẻ mặt mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, không ai thèm mời mình ngồi xuống thì trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn thật sự không có cách nào khac.
Lúc này Thẩm Tòng Phi ngẩng đầu lên nói:
– Hàn Đông, ngồi xuống trước đi.
– Vâng, cám ơn chủ tịch Thẩm.
Hàn Đông cảm kích nói, hắn ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh cửa.
Một lát sau Phương Trung và một người đàn ông cao lớn đi vào phòng họp, mội người đều đứng lên chào.
Hàn Đông cũng đứng lên, phân biệt chào hỏi Phương Trung và Hàn Văn Học.
– Mọi người ngồi xuống đi.
Phương Trung ngồi xuống vị trí chủ vị, hắn khoát tay cho mọi người ngồi xuống, khi ngẩng đầu thấy Hàn Đông cũng ngồi xuống theo thì có hơi nhíu mày.
– Hì hì, tôi cũng không khách khí.
Hàn Đông cố ý giả vờ như không thấy vẻ mặt của Phương Trung, hắn biết rõ nếu mình không chủ động bỏ ra chút lời, chỉ sợ Phương Trung sẽ không cho mình ngồi xuống. Hắn cũng không muốn bị phạt, vì vậy ngồi xuống theo lời của Phương Trung với mọi người.
– Hôm nay tổ chức hội nghị văn phòng chủ yếu là thảo luận về vấn đề của cục trưởng Hàn Đông cục thống kê.
Phương Trung nói, ánh mắt bùng ra hai luồng hàn quang chĩa vào người Hàn Đông:
– Căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo, cần phải nghiêm túc xử lý những đồng chí vô tổ chức kỷ luật.
Sau khi xem xong bản tin thời sự của đài truyền hình trung ương thì Dương Lâm Sâm lại điện thoại cho Phương Trung, yêu cầu xử phạt Hàn Đông. Hơn nữa dù lúc này hội nghị thường ủy của huyện Phú Nghĩa không đạt thành ý kiến xử phạt, thì khối chính quyền huyện hoàn toàn có thể hành động trước.
– Cục thống kê không phải là một trong những ban ngành của khối chính quyền sao? Cậu là chủ tịch huyện, cậu phải gánh một phần trách nhiệm.
Dương Lâm Sâm nói lời không tốt đẹp gì, hắn rất bất mãn với Phương Trung, một chút chuyện cỏn con như vậy cũng không làm xong, còn phải tự mình năm lần bảy lượt gọi điện thoại, năng lực nắm toàn cục của đối phương rõ ràng co vấn đề.
Phương Trung cũng bốc hỏa, ngày hôm qua mở hội nghị thường ủy thất bại, nhắc đến Vương Hòa Bình cũng không có vấn đề, vì người này trước kia tuy tỏ ý trung lập nhưng cũng thường hay giúp đỡ Hoàng Văn Vận. Nhưng trưởng phòng Mao Siêu của huyện đội trước kia thường không tham gia thảo luận ở hội nghị thường ủy và bỏ quyền biểu quyết, bây giờ lại tham gia và giúp đỡ cho Hoàng Văn Vận, tình huống này có ý nghĩa rất sâu xa, chẳng lẽ Hoàng Văn Vận đã vô tình lôi kéo được đối phương.
– Chủ tịch Thẩm, cục thống kê là ban ngành nằm dưới phạm vị công tác của anh.
Phương Trung dùng giọng lạnh lùng nói, trong vài vị phó chủ tịch huyện, chỉ có Thẩm Tòng Phi là một người không cùng lòng với hắn, nếu không thì hắn ở hội nghị thường ủy cũng không bị động như vậy.
Thẩm Tòng Phi hắng giọng một cái rồi nói:
– Về vấn đề của đồng chí Hàn Đông, hôm qua hội nghị thường ủy đã thảo luận, tôi biết chúng ta đều phải phục tùng quyết định của hội nghị thường ủy. Tất nhiên một vài lời phát biểu của đồng chí Hàn Đông là không thích hợp, nhưng chúng ta lấy phê bình giáo dục là chính, dù sao đồng chí Hàn Đông cũng không vi phạm tính nguyên tắc.
Hàn Văn Học cười lạnh một tiếng, cất cao giọng nói:
– Tôi cho rằng thái độ của chủ tịch Thẩm là không ổn, ngày hôm qua đã mở hội nghị thường ủy, nhưng tình huống hôm nay thì khác, ai cũng đã xem qua chương trình thời sự, những lời phát biểu của đồng chí Hàn Đông hoàn toàn trái ngược với vấn đề ổn định đại cục. Đây rõ ràng là bôi đen bộ mặt của huyện Phú Nghĩa chúng ta, là bôi đen thành phố Vinh Châu, hành vi như vậy không xử lý nghiêm túc sao?
Người đàn ông cắt tóc ba phân ngồi dưới tay Thẩm Tòng Phi cũng nói:
– Đúng vậy, sự thật đã chứng minh, lời phát biểu của Hàn Đông là cực kỳ sai lầm, là một đảng viên, là một nhân viên chính quyền, phải phụ trách những lời phát biểu của mình.
Một vị phó chủ tịch khác tiếp lời;
– Đúng vậy, tôi thấy phải nghiêm túc xử lý.
Lúc này một người đàn ông ngồi cạnh cửa đưa tay đẩy kính nói:
– Tôi đồng ý với đề nghị của chủ tịch Hàn, cần phải nghiêm túc xử lý những kẻ có hành vi vô kỷ luật như vậy.