Sau khi chia tay Chu Chính, Hàn Đông đi ra khỏi bến xe, hắn dừng lại bên cạnh một dãy xe ba bánh, sau đó hỏi phu xe:
– Đi đến phân khu giá bao nhiêu?
Phu xe nghe Hàn Đông nói khẩu âm bên ngoài, đang định chém đẹp một chút, nhưng nghe nói đối phương muốn đến phân khu, vì vậy mới vứt bỏ tâm tư, đành phải đưa ra một cái giá bình thường.
Hàn Đông ngồi lên xe, vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hắn phát hiện nhà cửa phố phường nơi đây đều khá cổ xưa, người đi lại hối hả, phần lớn rất chất phác. Hắn ý thức được thành phố ở Tây Bộ này có tình hình kinh tế không mấy khả quan.
Phân khu Vinh Châu ở vào một khu vực rất yên tĩnh, trước cổng phân khu có hai tên lính đứng nghiêm, bên trái có một vọng gác, bên trong có một sĩ binh ngồi ngay ngắn, khi thấy Hàn Đông đi đến thì hắn đứng lên hỏi thăm:
– Anh có chuyện gì?
Hàn Đông nói:
– Tôi là Hàn Đông, tôi có hẹn trước với tư lệnh Lý.
Tên lính kia nghe Hàn Đông nói như vậy thì thái độ thay đổi rất nhiều, hắn mỉm cười nói:
– Vậy anh chờ chút.
Hắn cầm lấy bộ đàm xin chỉ thị, sau đó thái độ với Hàn Đông càng thêm cung kính:
– Xin anh chờ một lát, tư lệnh viên sẽ phái lính cần vụ đến đón anh.
Hàn Đông khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thán, sự thật chính là như vậy, đơn giản là hắn có quan hệ với tư lệnh Lý, vì vậy thái độ của tên lính phân khu này mới chuyển biến như thế.
Ngay sau đó một viên thiếu úy chạy vội đến, hắn nghiêm trang chào, sau đó nói:
– Anh là đồng chí Hàn Đông phải không? Tư lệnh để tôi đến đón anh.
Viên lính gác thấy tình huống như vậy thì ánh mắt nhìn Hàn Đông càng thêm cung kính.
Đi không được bao xa thì phía trước có một cánh cổng đi vào một khu nhà, Lý Đại Dũng mặc một bộ quân phục đứng ở cổng, trên bờ vai là bốn ngôi sao lóe sáng, từ xa đã nghe thấy hắn cười lớn:
– Ha ha ha, cậu chính là Hàn Đông phải không? Vài năm không gặp, bây giờ đã lớn tướng thế này rồi.
Hàn Đông tiến lên vài bước rồi nói:
– Chào bác Lý!
Lý Đại Dũng này từng là đội trưởng đội vệ sĩ của ông nội Hàn Đông, năm xưa Hàn Đông còn nhỏ, thường xuyên được Lý Đại Dũng công kênh trên vai, bây giờ đã hơn chục năm chưa được gặp, vì vậy cũng không khỏi sinh ra chút cảm giác lạnh nhạt.
Lý Đại Dũng tiến đến bắt chặt tay Hàn Đông, hắn cười nói:
– Tiểu tử này đúng là, lớn lên càng thêm khách sáo, đi thôi, đến Vinh Châu này rồi thì nơi đây sẽ là nhà cậu, Mai Cô của cậu đã lải nhải với tôi đến tận trưa mới bỏ qua.
Mai Cô trong miệng Lý Đại Dũng chính là nhân viên chăm sóc đặc biệt cho ông nội của Hàn Đông, được ông nội tác hợp cho Lý Đại Dũng.
“Đây là vi tư lệnh tính tình nóng nảy và trước nay chưa từng nói đến chuyện cảm tình sao?”
Nghe thấy tiếng cười của Lý Đại Dũng, viên thiếu úy ở bên cạnh thật sự không dám tin, trong lòng thật sự rất nghi ngờ, đồng thời cũng rất nghi hoặc về thân phận của Hàn Đông, tiểu tử kia rốt cuộc có địa vị gì?
Trong nhà, trên bàn ở phòng khách đã bày sẵn đầy thức ăn.
Hàn Đông vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương bùng lên đầy mũi, vì vậy mà nhịn không được phải nuốt vào từng ngụm nước miếng.
Mai Cô bưng đến một chậu nước rồi cười mỉm nói:
– Tiểu Đông, mau rửa mặt dùng cơm, đói bụng rồi phải không?
Hàn Đông cảm thấy trong lòng ấm áp, đồng thời cũng có chút cảm khái, bọn họ sở dĩ nhiệt tình với hắn như vậy, tất cả đều vì nguyên nhân có ông nội của mình, chính mình được hưởng hơi ấm từ ông nội, thật ra mình chẳng là cái thá gì.
Lúc ăn cơm, Lý Đại Dũng mở một chai Mao Đài, Hàn Đông uống hai ly thì mặt mũi đỏ ửng, hắn nói:
– Bác Lý, cháu uống rượu không tốt, không thể uống nhiều.
Mai Cô cũng nói:
– Đúng vậy, rượu cũng chẳng phải thứ nên uống, để Tiểu Đông ăn nhiều một chút.
Lý Đại Dũng cười ha hả:
– Mới có hai ly thôi mà, Tiểu Đông tửu lượng quá nhỏ, người Vinh Châu đều là sâu rượu, sau này sẽ còn phải chịu “rèn luyện” nhiều nữa.
Lý Đại Dũng nói xong thì lại rót cho mình thêm một ly.
Mai Cô không phân trần mà chụp ngay lấy chai rượu:
– Anh cũng đừng uống nữa, cùng ăn với Tiểu Đông đi.
Lý Đại Dũng nhếch miệng cười, hắn dùng giọng bất đắc dĩ nói với Hàn Đông:
– Đúng là không có biện pháp, trong nhà thì Mai Cô của cậu là tư lệnh, tôi không thể không nghe.
Hàn Đông mỉm cười nói:
– Mai Cô cũng nghĩ cho sức khỏe của bác mà thôi.
Mai Cô ở bên cạnh nghe nói như vậy thì tỏ ra hớn hở, liên tục tán dương Hàn Đông hiểu chuyện, mà nụ cười hiền lành của nàng cũng thật sự làm cho Hàn Đông nhớ đến mẹ mình ở Yên Kinh phương xa.
Lý Đại Dũng uống xong một ly cuối thì buông ly nói:
– Tiểu Đông, cháu đã đến Vinh Châu, trước tiên cứ nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng đến báo danh, bác đã bắt chuyện với anh Ngô ở hội đồng nhân dân, sẽ sắp xếp cháu xuống làm chủ tịch xã hoặc chủ tịch thị trấn ở huyện Phú Nghĩa, như vậy sẽ dễ dàng làm được chút chuyện hiện thực. Hai ngày nữa cháu trực tiếp đến phòng tổ chức huyện Phú Nghĩa là được, điều kiện tuyến dưới có hơi kém nhưng thủ trưởng đã sắp xếp cháu xuống đây, mục đích chính là rèn luyện kinh nghiệm, cậu chỉ cần nhanh chóng thích nghi và vượt qua, sau đó làm ra chút thành tích là được.
– Bác Lý cứ yên tâm, cháu đến đây là an tâm công tác, điều kiện khổ cực cũng không đáng ngại.
Hàn Đông đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn cũng rất hài lòng với những sắp xếp như vậy.
Tuy hắn là bí thư đảng ủy khoa Trung Văn đại học Yên Kinh, cũng là cấp chính khoa cùng tương đương với lãnh đạo tuyến cơ sở, nhưng giữa hai bên có khác biệt rất lớn, nếu không có quan hệ thì thật sự khó thể nào được sắp xếp như vậy.
Mà gia tộc sắp xếp Hàn Đông xuống chính là hy vọng từng bước tích lũy kinh nghiệm và thành tích cơ sở, tất nhiên sẽ không thích hợp khi xếp vào cơ quan hành chính, nếu không thì nên trực tiếp sắp xếp hắn công tác ở bộ và ủy ban trung ương, không cần phiền phức chạy xuống cơ sở công tác trong cơ quan.
Dù sao thì người được rèn luyện ở ban ngành cơ sở đối mặt thực tế cũng không thể nào so sánh với người công tác trong các cơ quan.
Nếu đổi lại là Hàn Đông trước kia, tất nhiên sẽ không hiểu ý của ông nội, nhưng bây giờ hắn đã hiểu nổi khổ tâm của người nhà, đây không phải chỉ có ý muốn rèn luyện hắn, đồng thời cũng cho thấy sự kỳ vọng tha thiết của ông nội.
Hàn Đông bình tĩnh nói:
– Bác Lý, cháu muốn ngày mai đến báo danh, nếu đã đến rồi thì nên sớm tham gia công tác.
Lý Đại Dũng chợt sững sờ, sau đó lập tức cười nói:
– Cũng tốt, sớm công tác là rất tốt, có chuyện gì cháu cứ liên lạc với bác.
Mai Cô cũng nói:
– Đúng vậy, Tiểu Đông, có thời gian thì cứ đến đây, Mai Cô sẽ làm cơm ngon cho cháu, sau này nơi đây cũng coi như là nhà cháu.
Màn đêm buông xuống, Hàn Đông ở trong khu nhà phân khu, hắn cùng trò chuyện với Lý Đại Dũng, vì vậy càng thêm hiểu về thành phố Vinh Châu. Hắn từ trong miệng Lý Đại Dũng mà biết, người kéo quan hệ cho mình chính là phó chủ nhiệm Ngô của hội đồng nhân dân thành phố Vinh Châu, là sui gia của Lý Đại Dũng.
Lý Đại Dũng dùng lời thấm thía nói:
– Tiểu Đông, thủ trưởng sắp xếp cháu xuống cơ sở, đây là sự kỳ vọng rất lớn vào cháu, địa phương không thể so sánh với trường học, địa phương có quyền lực thì có đấu tranh, cháu cần phải làm tốt công tác xử lý các mặt quan hệ, như vậy mới có thể mở đường máu tiến lên phía trước.
– Bác Lý cứ yên tâm, cháu đã chuẩn bị kỹ càng.
Hàn Đông kiên định nói.
Hàn Đông từ lời nói của Lý Đại Dũng mà biết rõ tình huống phức tạp của huyện Phú Nghĩa, nếu hắn muốn làm ra thành tích ở cơ sở cũng không dễ như vậy.