Người Chết Gõ Cửa

Chương 3


Tách, cạch, cạch, cạch, tách……

Cẩn thận nghe ngóng mấy giây, Tề Dực mới xác định được rằng thực sự có người đang gõ cửa sổ, sức gõ không mạnh, cũng không theo tiết tấu, mà tiếng phát ra lại hơi khó chịu, giống như là dùng tay để đập.

Nhưng rõ ràng ngoài cửa sổ không có gì……

Không, mỗi lần tiếng đánh vang lên, giống như có bóng đen lướt qua nhanh chóng, vô cùng mơ hồ, Tề Dực không thể xác định được rằng có phải mình bị hoa mắt hay không.

Anh lấy tay tắt đèn ở trong phòng vệ sinh, rồi từ từ đi ra phía cửa sổ.

Không còn bị ánh sáng quấy nhiễu, cảnh vật bên ngoài nhìn rõ hơn rất nhiều, Tề Dực nhìn thấy một đám quạ đen đang vây quanh lại bên ngoài cửa sổ cách đó không xa.

Những con quạ này bay lên bay xuống xung quanh tòa nhà chi đội, nhưng không con nào phát ra tiếng động, tiếng vỗ cánh rất nhỏ, Tề Dực hầu như không nghe thấy gì ở ngoài cửa sổ.

Đứng trong nhà vệ sinh tối đen, nhìn ra một đám quạ đen đang bay loạn trong im lặng bên ngoài, con mắt Tề Dực vô thức trở nên u ám và tĩnh lặng.

Cảnh tượng này đúng là quái dị, Tề Dực nhìn một hồi vẫn chưa tìm ra được gì để giải thích chuyện kỳ lạ này.

Bang!

Tiếng gõ cửa sổ lại vang lên lần nữa, một bóng đen xẹt ngang trước mặt Tề Dực, giọng nói cũng rõ ràng hơn nhiều.

Tề Dực ngừng thở, nhìn về phía bóng đen vừa xuất hiện, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.

Cách đó không xa quạ đen vẫn còn đang bay quanh, bay lên trên rồi xuống dưới, giống như là đang tiến hành một loại nghi thức nào đó trong im lặng.

Nghĩ trăm lần vẫn không có cách giải thích được, Tề Dực dứt khoát lấy điện thoại di động ra định quay vài đoạn video, đứng yên nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ.

Mãi cho đến khi có một bàn tay đặt lên bả vai anh.

“Đm!” Tề Dực bị dọa khẽ giật mình, theo bản năng quay người về phía sau ra đòn.

Bốp!

Người nọ vươn tay ra dễ dàng đón lấy khuỷu tay công kích của Tề Dực.

“Đm! Cậu muốn làm gì?” Đối phương cũng giật nảy mình.

Lúc này Tề Dực mới nhận ra đối phương: “Lão Trì? Anh sao lại xuất quỷ nhập thần như thế?”

Trên trán Trì Vũ Hiền hiện ra mấy cái dấu chấm hỏi lớn, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi xuất quỷ nhập thần? Này người anh em, cậu nói cậu đi vệ sinh, tôi chờ cậu rất lâu cũng không thấy cậu trở lại, đi đến đây tìm thì thấy cậu giống như bị trúng tà, tắt đèn đứng bên cửa sổ không biết đang cái làm gì, tôi còn định hỏi cậu đang làm trò quỷ gì.”

Tề Dực bị Trì Vũ Hiền quấy rầy như thế, thần kinh đang căng thẳng cũng buông lỏng được chút, anh dịch người sang một bên để cho Trì Vũ Hiền đứng vào chỗ mình: “Anh qua đây nhìn thử xem, tôi phát hiện ra tình huống khá quỷ dị, bên ngoài có một đám quạ đang bay loạn.”

Quạ đen? Quạ đen thì có cái gì quỷ dị? Vẻ mặt Trì Vũ Hiền không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi tới đó nhìn: “Có gì đâu, cậu nói chỗ đó có quạ đen sao?”

Câu hỏi này khiến cho Tề Dực sững sờ trong giây lát, chờ đến lúc anh quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa sổ đã không còn thấy gì nữa, bầu trời chỉ còn một mảnh màu xanh đen, dưới tầng lầu chỉ còn mấy bóng đèn đường bị hỏng, bởi vì điện áp không ổn nên lúc sáng lúc tắt, làm gì có con quạ đen nào.

Anh đẩy cửa sổ ra, hai tay chống lên lên bệ cửa sổ, đưa đầu nhìn ra phía bên ngoài, đám quạ đen kia giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

“Kỳ lạ, lúc anh đập vào bả vai tôi bên ngoài quạ đen còn đang vây quanh thành một đám lớn, làm sao bây giờ lại không thấy đâu?”

“Cậu bị hoa mắt rồi?” Trì Vũ Hiền nói: “Từ đầu năm đến giờ muốn gặp một hai con chim trong phố cũng rất khó chứ nói gì là một đám lớn. Chắc do cậu bị mất ngủ lâu ngày nên sinh ra ảo giác thôi?”

Tề Dực lắc đầu liên tục: “Không thể nào, tôi còn chụp hình và quay video lại.”

Nói xong, anh đưa di động cho Trì Vũ Hiền, tiếp tục ghé lên bệ cửa sổ, đưa đầu nhìn ra bốn phía, nhưng không còn thấy quạ đen ở đâu, tìm một hồi cũng chỉ phát hiện trên bệ cửa sổ có mấy sợi lông màu đen.

Lúc này anh mới để ý tới tiếng gõ cửa sổ hình như cũng đã biến mất.

“Đúng thật, đám quạ đen này rất kỳ quái.” Trì Vũ Hiền xem hết video, trả điện thoại cho Tề Dực, nhưng cũng không bị ảnh hưởng vì chuyện này lắm: “Nhưng nói gì thì nói, chuyện này cũng không đến lượt chúng ta quan tâm, cậu là pháp y chứ không phải là nhà sinh vật học, quản nó làm gì.”

Tề Dực chẳng qua là cảm thấy chuyện này quỷ dị, lại thêm cái tính thích tìm hiểu rõ ngọn nguồn của anh, nhưng bây giờ mọi chuyện đã không có chút manh mối nào, cho nên cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.

Nếu cứ trực tiếp rời đi như thế, Tề Dực lại cảm thấy không cam tâm lắm.

“Đi thôi, trở về phòng giám sát.” Trì Vũ Hiền hơi mất kiên nhẫn, liên tục hối thúc, Tề Dực đành phải đi theo.

Đi tới cửa, Trì Vũ Hiền thuận tay bật đèn lên, Tề Dực quay đầu lại nhìn, mơ hồ trông thấy đám quạ đen kia giống như lại xuất hiện.

Trong đầu Tề Dực hiện lên một suy nghĩ thoáng qua: “Đám quạ đen này là do có ánh sáng mới xuất hiện sao? Cảm giác hình như vẫn có chỗ nào không đúng nhỉ.”

Trì Vũ Hiền vừa đi được mấy bước thì dừng lại nghiêng người hỏi: “Còn nhìn cái gì nữa? Mau đi thôi.”

Tề Dực lẳng lặng đuổi theo, cùng anh ta trở về phòng quan sát.

Tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi xuống, Trì Vũ Hiền quay đầu nhìn Tề Dực: “Cậu có thể chọn đọc tài liệu giám sát tất cả trên dưới của chi đội, trừ cái đó ra, cậu cần gì thì cứ nói thẳng, tôi sẽ tận lực phối hợp với cậu, thời gian của chúng ta không còn nhiều, cậu hãy nhanh chóng trộm xác chết về án phá đi.”

“Chắc tôi chỉ có thời gian một đêm thôi đúng không?” Tề Dực đưa tay dụi mắt: “Có cà phê không? Trà đậm cũng được, tôi buồn ngủ, đến mức đầu óc cũng ong ong rồi.”

“Có cà phê túi lọc. Tôi pha cho cậu. Thêm sữa thêm đường không?”

“Không cần, tốt nhất cà phê đen.” Tề Dực trả lời, nói xong anh liền lắc lắc cái cổ, vuốt vuốt bả vai, đứng dậy đi đến trước máy vi tính, điều tra tầng hầm có giám sát, nhìn về bốn phía xung quanh.

Trì Vũ Hiền nói “Được.” một tiếng, vừa lấy điện thoại di động ra, cố ý nói nhỏ, gọi người giúp anh ta mang cà phê và một cái chén lên, vừa thỉnh thoảng lén nhìn sang Tề Dực.

Phía bên kia tiếp nhận thông tin hơi chậm chạp, khiến cho Trì Vũ Hiền cứ lải nhải liên miên nói một hồi.

Tề Dực bị anh ta nhìn như vậy có chút phiền lòng: “Đừng nhìn tôi như vậy, anh chặn cửa rồi, tôi làm gì còn đường nào mà đi được. Huống chi là đi lấy cà phê mà thôi, anh có thể tự mình đi được mà.”

Tâm tư của Trì Vũ Hiền bị Tề Dực nhìn ra được, nhưng anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ, để điện thoại di động xuống, mắt nhìn về phía hai góc phòng, bĩu môi nói: “Nơi đó có giám sát, nếu tôi để cậu một mình ở lại đây, hai chúng ta đều sẽ bị điều tra.”

“Sao cũng được.” Chỗ nào có giám sát Tề Dực đương nhiên biết, anh còn chẳng buồn động não nữa.

Anh phá nhiều vụ án như vậy, lần đầu tiên lại bị xem như người bị tình nghi, anh cũng hiểu được điều mà Trì Vũ Hiền lo lắng.

Bên trong phòng quan sát lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Tề Dực click chuột và tiếng ấn bàn phím.

Trì Vũ Hiền đang nghĩ ngợi xem nên nói cái gì để cho bầu không khí bớt yên tĩnh.

Rầm rầm rầm!

Anh ta bị tiếng gõ cửa dồn dập làm cho gián đoạn suy nghĩ, Trì Vũ Hiền đứng dậy đi ra phía cửa: “Có lẽ là cà phê đã tới, mau đến đây, đêm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử tài nghệ của tôi.”

Người gõ cửa bên ngoài hiển nhiên chỉ là khách sáo, anh ta còn chưa đi tới đó thì cửa đã bị mở ra, một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi đi vào, vừa thở hổn hển vừa hoảng hốt nói: “Lão Trì, lão Trì, đã tìm thấy thi thể biến mất, nhưng mà……

“Tìm được rồi? Tốt quá! Tìm thấy ở đâu?” Tinh thần Trì Vũ Hiền phấn chấn lên hẳn.

Tề Dực chú ý có điểm không đúng: “Nhưng cái gì?”

Đm! Nhân viên cảnh sát giống như bây giờ mới nhìn thấy Tề Dực, tức thì trợn to hai mắt, trong mắt hiện lên hai chữ ngạc nhiên, dáng vẻ giống như gặp quỷ: “Lão Tề, sao anh lại ở đây?”

Trong đầu Tề Dực biết rõ: “Cậu có vẻ bất ngờ khi thấy tôi ở đây nhỉ, chuyện này có liên quan gì đến tôi ư?”

Viên cảnh sát trẻ tuổi nuốt nước miếng một cái: “Chuyện này…… Đúng thật, thi thể chính là cướp từ trên tay cậu về……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận