Xuống giường sau mấy ngày trị thương, Nguyễn Minh đứng dậy uốn éo, khởi động vài vòng, dãn gân dãn cốt, mặc dù vùng bụng, chỗ huyệt đan điền vẫn còn hơi đau nhức, nhưng nhìn chung đã không có vấn đề gì lớn nữa. Hắn bước ra khỏi phòng, hít vào chút không khí trong lành buổi sáng sớm, tất nhiên cũng kèm kha khá sương lạnh rồi, nhưng dù biết thì Nguyễn Minh cũng chẳng để ý, cơ thể hắn lúc này đã sớm không yếu đuối như mấy ngày trước rồi.
Đi tới phòng củi, Nguyễn Minh như thường vẫn thấy Lily với thân thể nhỏ bé xinh xắn cầm chiếc rìu còn cao hơn cả người mình đang bổ củi. Bài tập của Charsi tất nhiên không thể giữ nguyên như ngày đầu tiên được, số lượng gỗ cần bổ cũng tăng lên, thậm chí Nguyễn Minh tin rằng, không lâu nữa khi hắn và Lily đã không cảm thấy việc bổ củi này có gì khó khăn nữa, thì bài tập có thể sẽ thay một loại gỗ khác cứng hơn nhiều thậm chí là đập quặng ấy.
Không làm phiền cô bé làm việc, Nguyễn Minh cũng rất tự giác hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chim dậy sớm có sâu ăn, đạo lý này hắn cũng rất rõ ràng, việc bổ củi này, ngoài việc là bài tập cần thiết giúp hắn làm quen với vật liệu gỗ, còn đem lại hiệu quả rèn luyện thân thể không tồi. Nguyễn Minh cho rằng, cái loại pháp sư chỉ tập trung vào nghiên cứu tri thức, phù văn, tu luyện ma lực là loại dễ chết nhất. Với một cơ thể yếu ớt không rèn luyện gì, chỉ cần sơ ý một để chút kẻ địch sáp lại gần thì đã cầm chắc cái chết rồi. Đem thân thể rèn luyện tới một mức độ nhất định, dù không khoa trương như đám chiến binh, hiệp sĩ dũng mãnh, bưu hãn, nhưng chịu một hai đòn không toàn lực hay né đòn, chạy trốn là điều hoàn toàn có thể.
Cắn răng nén lại cơn đau nơi đan điền, Nguyễn Minh bắt đầu hoàn thành bài tập hôm nay của mình, vẫn là lăm đống thiết mộc và ba đống hắc mộc. Độ khó vẫn chưa tăng lên như của Lily, có lẽ Charsi vẫn cảm thấy sức của hắn sau mấy ngày nghỉ dưỡng thương cũng chỉ đủ sức với mức công việc như vậy.
– Aaaaahh! Cuối cùng cũng xong rồi!
Nguyễn Minh nằm xuống dưới đất thở phì phò như kéo bễ, sau mấy ngày không vận động, cơ bắp cũng đã quen nghỉ ngơi nhàn nhã rồi, việc phải hoạt động với cường độ cao như bây giờ khiến chúng đang tiến hành biểu tình bãi công. Mặc dù không đau nhức khoa trương như bữa đầu tiên, nhưng cũng khiến Nguyễn Minh không muốn động đậy xíu nào nữa, mỗi lần động là y rằng có một đống cơ bắp lại kêu ca, kháng nghị rất khó chịu.
Lúc này Lily cũng mới hoàn thành bài tập của mình, phát hiện Nguyễn Minh đang nằm như chó chết dưới đất, vội vã lo lắng chạy tới chỗ hắn, lo lắng nói:
– Nguyễn Minh ca ca, sao ngươi lại liều lĩnh như vậy, cơ thể vẫn đang bị thương lại chạy ra đây bổ củi, ngươi không cần mạng nữa à? Ca ca phải sống thật lâu để nấu món ngon cho Lily chứ, mấy ngày nay ăn đồ ăn của sư phụ đúng là địa ngục trần gian mà.
Nghe mấy câu đầu còn bùi tai, Nguyễn Minh đang định an ủi, giỗ dành nó một chút, nhưng mấy câu sau thực sự là khiến hắn chỉ muốn bật dậy tét cho nó mấy cái vào mông dù cho hắn biết là với thực lực của mình thì đứa nào bị ăn đòn thì khỏi nói. Hừ, hóa ra con bé Lily này chỉ lo cho cái bụng của nó, còn bản thân Nguyễn Minh trở thành cái nồi cơm điện mất rồi.
– Đồ vô lương tâm, ca ca bị thương không quan tậm mà lại chỉ biết lo cho cái bụng của mình. Ngươi được lắm! Chút nữa ta phải giảm khẩu phần ăn của ngươi mới được.
Nghe vậy, Lily hét lên như một con mèo nhỏ bị giẫm vào đuôi vậy, vội vàng sử dụng lá bài tẩy của mình:
– Á không! Làm người ai làm thế! Lily yêu ca ca nhất mà, sao lại cắt bớt khẩu phần ăn của người ta, đáng ra phải cho thêm chứ, mấy bữa trước ca ca nấu ít quá, sư phụ tranh hết phần, Lily toàn phải chịu đói thôi!
Vừa nói, nó vừa làm bộ dáng mắt rưng rưng, má sưng sưng, đáng yêu chết người mà, Nguyễn Minh cũng hết cách với nàng đành chịu thua. Biết là trẻ nhỏ chiều chuộng nhiều sẽ hư, nhưng hiếm người nào sắt đá đến mức có thể chịu nổi vẻ dễ thương của chúng lắm.
Nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Minh đứng dậy đi đến nhà tắm, mặc con bé Lily đang ngồi xoa bụng với anh mắt trông chờ. Hắn quyết định, hôm nay sẽ không đi săn, một là vì thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, hai là muốn tìm lão Pháp sư già Bruce để hỏi về việc ngưng luyện ma lực. Chính vì không phải đi săn nên thời gian rảnh trong ngày cũng rất nhiều, thong thả tới nhà tắm, Nguyễn Minh vẫn nhớ như in lời Charsi đã từng nói về cái nhà tắm thần kỳ này, không được tắm trong đó quá một giờ đồng hồ. Ngâm mình trong bồn tắm này thật là thư thái, nhờ Lyx tính hộ thời gian và nhắc tỉnh mình, Nguyễn Minh sau khi tẩy rửa qua một chút liền chìm vào tu luyện.
Tốc độ vận chuyển, hấp thu ma lực tự nhiên nhanh gần gấp đôi, mặc dù hơi tổn hại tới hệ thống kinh mạch của cơ thể, nhưng số tổn hại này so với lợi ích đạt được không đáng kể. Chỉ cần chú ý giờ giấc, không bị tổn thương quá nặng tới mức không thể chữa trị nổi là được.
Một giờ sau, Nguyễn Minh được Lyx rất là “có tâm” đánh thức, hắn kết thúc tu luyện rồi đi tới nhà bếp. Dù sao cũng đã chịu khổ trong địa ngục thực phẩm mấy ngày rồi, Nguyễn Minh cũng không muốn ăn thêm đồ ăn do Charsi nấu một thẹo nào nữa, dù chỉ là một cọng rau muống luộc.
Đến nơi, thì đã thấy Charsi và cô bé Lily đang ngồi chờ ăn, hai đôi mắt hau háu đang nhìn chằm chằm vào hắn rồi. Lắc đầu, phất tay chào hai người, Nguyễn Minh tiến vào khu bếp. Buổi sáng nên ăn thanh đạm một chút, hắn định nấu cho mỗi người một tô mì thôi còn có ăn món gì ngon nghẻ sang chảnh thì để buổi tối. Kiểm tra trong chiếc tủ thấy có sẵn mì sợi gạo rồi nên cũng không phải mất công nhào bột cán mì, lấy mấy rảnh xương sườn của một loại không biết là thịt con gì, Nguyễn Minh cho chúng vào nồi nấu nước dùng. Trong lúc chờ nước dùng được ninh nhừ, hắn thái thịt Nhím quỷ ướp qua một chút gia vị rồi thái một vài loại rau thơm ăn kèm. Không bao lâu nồi nước dùng đã hoàn thành, nêm nếm một chút vừa miệng, Nguyễn Minh trần qua sợi mì rồi bỏ vào bát, tưới nước dùng lên, một món mì nước đã hoàn thành một cách vô cùng đơn giản. Nhiều lúc hắn nghĩ những món ăn đơn giản như thế này, thậm chí không cần nhìn ai, chỉ cần đọc qua cách nấu nướng liền có thể làm được, ấy thế mà có một số chị em phụ nữ, đặc biệt như Charsi ở bên ngoài kia, lại có thể nấu ra những cái món mà đến quái vật tại Địa ngục hỏa diệm cũng chẳng nuốt nổi nữa.
Để cho Lyx một tô trong bếp, Nguyễn Minh bưng khay chứa ba bát mì, tất nhiên là hai to một nhỏ rồi, với sức ăn của hai tên chiến binh kia thì cái bát to gấp ba bốn lần bình thường nhìn như cái chậu rửa mặt này có lẽ cũng chưa đủ cho họ.
Hai kẻ đói ăn kia dường như cũng chẳng chờ nổi nữa, mỗi người nhanh chóng giành lấy một bát mì to, gắp lấy gắp để như chết đói. Cũng như Nguyễn Minh thôi, mấy ngày vừa rồi họ cũng trải qua địa ngục thực phẩm Charsi. Hôm nay thoát khỏi kiếp khổ sở, dù là một bát rau luộc không có lẽ đối với họ cũng là món ăn ngon nhất trần đời rồi. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
Tốc độ ăn của ba người cũng rất nhanh, với Nguyễn Minh thì là do bát của hắn nhỏ, còn với hai người kia thì đúng là cái bụng không đáy mà. Đợi hai người ăn xong, Nguyễn Minh cũng hỏi Charsi:
– Charsi! Ngài có thể cho ta biết pháp sư Bruce hiện tại đang ở đâu không? Ta có một vài vấn đề tu luyện cần thỉnh giáo lão.
Charsi đang xoa xoa cái bụng đã có phần căng phồng của mình, thoải mái ngồi nghỉ, sau khi nghe như vậy sắc mặt liền tối sầm lại.
– Hừ! Còn phải hỏi? Tất nhiên đang ở cùng mụ tình nhân già rồi?
Nguyễn Minh nghe chẳng hiểu mô tê gì cả, đành phải hỏi lại:
– Đại tỉ? Ngài nói rõ ràng hơn một chút được không, cái gì mà tình nhân già chứ? Ta nghe chẳng hiểu gì cả?
Thấy mặt Charsi vẫn bí xị, dường như không định nói tiếp, hết cách, Nguyễn Minh đành quay sang phía Lily cầu cứu. Cô bé này tất nhiên là rất hài lòng với món ăn của Nguyễn Minh rồi, bỏ mặc ánh mắt lườm nguýt của sư phụ, đưa ra đáp án khiến Nguyễn Minh vô cùng ngạc nhiên.
Thì ra lão Bruce này đang chung chạ với nữ tu Akara, đúng là già rồi còn mất nết mà, chẳng trách phản ứng của Charsi lại giận dữ như vậy, haha, không biết giữa ba người này còn có mối tình tay ba nào không muốn để cho người khác biết hay không nữa.
Cũng không muốn đào sâu sợ Charsi lại nổi cơn tam bành lên đập cho hắn mấy búa, Nguyễn Minh hỏi Lily qua về vị trí cửa hàng ma thuật của Akara rồi từ biệt hai người ra khỏi căn biệt viện. Chuyến này đi tới đó đúng là một công đôi việc, vừa gặp lão Bruce hỏi về việc áp súc ma lực, cũng có thể ngắm được dung mạo của Akara luôn. Không khó để tìm tới cửa hàng này, không có vị trí hẻo lánh như lò rèn của Charsi, tiệm của Akara lại nổi bật nhất, lớn nhất ở khu trại thương nghiệp phía nam.