Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 13


“Tiểu Tô tới rồi, thật ngại quá, muộn như vậy còn quấy rầy cháu.” Một người phụ nữ lớn tuổi ở giường bệnh bên cạnh đứng dậy, cười thật thà chất phác: “Còn mua đồ làm gì.”

“Thuận thiện mua chút ít.”

Bé gái vừa thấy Tô Mặc Ngôn liền ngồi bật dậy, đôi con ngươi đen nhánh loé sáng, rất yên tĩnh.

Tô Mặc Ngôn đi tới bên cạnh giường bệnh, xoay người sờ sờ tóc bé gái, làm ngôn ngữ ký hiệu: “Nhớ a di không?”

Bé gái gật đầu, cũng dùng ngôn ngữ tay đáp lại: “Nhớ.”

“Hôm nay con bé lên cơn sốt, lại không chịu ăn gì, anh dỗ mãi không được, con bé chỉ nghe em.” Người nói chuyện là Minh Thừa, người gọi điện cho Tô Mặc Ngôn cũng là hắn, bởi vì Tô Mặc Ngôn nhờ hắn đặc biệt để ý đến Tiểu Hoa, cho nên hắn rất quan tâm.

Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Hoa, làm động tác tay: “A di mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho con, nhưng con phải ăn cơm trước mới được.”

Tiểu Hoa gật gật đầu, là bé gái hướng nội.

“Con bé chỉ nghe lời cháu.” Bà tiểu hoa ngồi một bên nói.

Ba năm trước Tô Mặc Ngôn du lịch thì gặp Tiểu Hoa, lúc đó Tiểu Hoa chưa tới hai tuổi, nàng mắc phải hội chứng câm điếc bẩm sinh, sống trong thế giới hoàn toàn im lặng. Cũng chính vì Tiểu Hoa, Tô Mặc Ngôn mới học ngôn ngữ ký hiệu.

“A di, con muốn xem ảnh.” Tiểu Hoa kéo kéo tay Tô Mặc Ngôn, hai mắt mở to mong chờ.

Tô Mặc Ngôn kéo một cái ghế qua: “Ăn cháo xong a di cho con xem.”

Trước đây, mỗi năm nàng sẽ đến thăm Tiểu Hoa một lần, mà năm nay Tiểu Hoa đến Ninh Thành trị liệu, vừa lúc nàng về nước, cho nên càng gặp thường xuyên hơn.

Tiểu Hoa vốn sống ở vùng núi, hiểu biết của nàng về thế giới bên ngoài, phần lớn đều thông qua mấy bức ảnh của Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn sẽ chụp hình xuyên suốt những chuyến du lịch, sau đó rửa thành album ảnh đưa cho nàng, Tiểu Hoa rất thích những thứ này.

Có thể là do Tiểu Hoa không cảm thụ được âm thanh, cho nên cặp mắt kia tràn ngập hiếu kỳ.

Minh Thừa hiếm khi thấy Tô Mặc Ngôn gần gũi với người ngoài như vậy, khả năng cao, trong lòng nàng đứa trẻ này chiếm vị trí quan trọng: “Ngôn Ngôn, anh đi kiểm tra phòng bệnh.”

Tô Mặc Ngôn nâng chén cháo trong tay, quay đầu nhìn Minh Thừa: “Cứ làm việc của anh, không cần để ý đến em.”

“Tiểu Tô, để bà đút cho con bé ăn là được rồi.” Bà Tiểu Hoa ngại ngùng không muốn để Tô Mặc Ngôn bận tay.

“Không sao a.” Tô Mặc Ngôn không có nhiều cơ hội để chăm sóc người khác, tuy động tác có chút vụng về, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, Tiểu Hoa cũng mở cái miệng nhỏ ăn từng miếng, mười phần ngoan ngoãn.

“Bà ơi, gần đây tình hình sức khoẻ của Tiểu Hoa thế nào?”

“Bác sĩ nói bây giờ bắt đầu trị liệu là chưa quá muộn, vẫn có hi vọng khỏi hẳn, vấn đề là thời gian…” Bà Tiểu Hoa nói, mặt buồn rười rượi, dựa vào tình hình kinh tế hiện giờ, thật sự khó có thể gánh được viện phí. Nếu như có tiền, thì đã chạy chữa từ lâu chứ không chờ đến bây giờ…

“Cháu đi nghe điện thoại.” Di động Tô Mặc Ngôn reo lên.

“Đi đi.”

Là Minh Mạn gọi tới, Tô Mặc Ngôn đi ra hành lang.

Nghe giọng nói liền biết Minh béo đang ngậm một miệng đồ ăn: “Bao giờ cậu mới về, mình mua gà rán rồi.”

“Tối nay, cậu ăn đi, béo chết cậu.”

Cúp điện thoại, Tô Mặc Ngôn phát hiện Úc Dao cũng vừa từ phòng bệnh đi ra.

“Ba cô không sao chứ?” Tô Mặc Ngôn đi tới.

“Ừm, đang nghỉ ngơi.” Đêm nay cô không ở lại bệnh viện, đã có người nhà đến trông nom.

“Úc tiểu thư.” Tô Ứng Huy nhanh đi tới: “Cũng trễ rồi, trùng hợp tôi tan ca, để tôi đưa cô về?”

Tô Mặc Ngôn đi đến trước mặt Úc Dao: “Sao không thấy chú quan tâm người cháu này?”

“Ai đánh thắng được cháu, thật là.”

Giá trị vũ lực được công nhận.

Úc Dao còn chưa lên tiếng, Tô Mặc Ngôn đã khoác tay vào tay nàng: “Chú, thật ngại quá, con và Úc tổng còn có việc, chú về trước đi.”

Tố Ứng Huy nhìn chòng chọc Tô Mặc Ngôn, không biết nàng mắc cái bệnh gì.

“Bác sĩ Tô đi trước đi.”

Một lần nữa các nàng liên thủ đối phó Tô Ứng Huy. Tô Mặc Ngôn hiểu rõ hắn, lúc bắt đầu không ngại theo đuổi nhiệt tình vô hạn, không quá mấy ngày liền bớt hứng thú, tìm thứ mới mẻ.

Trong hành lang chỉ còn Tô Mặc Ngôn và Úc Dao.

Úc Dao cúi đầu nhìn hai bàn tay xắn cùng một chỗ, hỏi: “Vì cái gì?”

Tô Mặc Ngôn vẫn nắm không buông: “Vì cái gì là vì cái gì?”

“Không có gì…” Úc Dao cảm thấy, tựa hồ Tô Mặc Ngôn muốn ngăn trở quan hệ giữa cô và Tô Ứng Huy phát triển.

Dù không nói, Tô Mặc Ngôn cũng biết Úc Dao muốn hỏi cái gì, Úc Dao nhất định không có hứng thú với Tô Ứng Huy, nếu không hôm đó đã sớm đi theo hắn rồi.

“Tiểu Tô, bà đi vệ sinh, cháu giúp bà trông Tiểu Hoa một lát.”

“Dạ.” Tô Mặc Ngôn liếc qua Úc Dao: “Úc tổng, cô có thích trẻ con không?”

“Ừm.”

Tô Mặc Ngôn kéo tay cô: “Đi theo tôi.”

Trên giường bệnh, Tiểu Hoa bưng lấy một album ảnh cũ xem ngon lành, không chú ý tới có người đi vào.

Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao vào phòng bệnh: “Con gái của tôi, đáng yêu không?”

Tiểu Hoa còn sót lại một chút thính lực, có thể nghe được chút tạp âm, nàng ngẩng đầu, thả album ảnh trong tay xuống: “A di, con ăn xong rồi.”

“Con bé không nói được.” Tô Mặc Ngôn thấp giọng giải thích, sau đó ngồi đến bên giường: “Ăn no chưa?”

Một lần nữa Tô Mặc Ngôn khiến Úc Dao phải lau mắt nhìn nàng, nàng biết ngôn ngữ ký hiệu, hơn nữa còn rất thành thục.

Tiểu gia hoả vốn dĩ có chút sợ người lạ, nhìn thấy Úc Dao, lại trực tiếp cười đến híp mắt, có lẽ vì Tô Mặc Ngôn đối với nàng rất tốt, cho nên Tiểu Hoa cho rằng a di xinh đẹp đều sẽ đối tốt với nàng.

Con bé không sợ Úc Dao, Tô Mặc Ngôn ngạc nhiên: “Con bé rất thích cô a.”

“Thật sao?” Úc Dao nhìn Tiểu Hoa.

“Úc tổng, cô cười với con bé một chút, đừng làm mặt lạnh như thế.”

“…” Bị Tô Mặc Ngôn nhắc nhở, Úc Dao cũng không biết nên biểu hiện thế nào mới đúng…

Tiểu Hoa tiếp tục xem album ảnh, chăm chú.

Tô Mặc Ngôn ngồi trước giường: “Phải nghe lời chú bác sĩ, chờ Tiểu Hoa khỏi bệnh rồi, a di sẽ đưa Tiểu Hoa đi chơi.”

Mặc dù Úc Dao không hiểu nàng nói cái gì, nhưng cảm thấy có chút ấm áp.

“…Con…” Tiểu Hoa mở rộng miệng, rất chân thành muốn nói ra một câu, hơn nửa ngày mới phát ra được chữ “Con”, đây là âm tiết duy nhất nàng có thể phát ra.

Nhìn nàng cố gắng, Tô Mặc Ngôn có chút lo lắng.

Tô Mặc Ngôn sờ sờ đầu nàng, hôn lên trán một cái: “Ngoan.”

Tiểu Hoa lập tức hưng phấn, làm ngôn ngữ tay: “Con sẽ mau khoẻ.” sau đó lại tiếp tục cầm lấy album ảnh, lật ra, chỉ vào một tấm hình bãi biển màu xanh lam.

“Con bé nói muốn đi ngắm biển.”

Tô Mặc Ngôn lại làm ngôn ngữ kí hiệu: “Sẽ dẫn con đi.”

Tiểu Hoa ngượng ngùng ngẩng đầu, chỉ chỉ Úc Dao: “A di này sẽ đi cùng sao?”

“Con bé đang nói gì?” Úc Dao chủ động hỏi.

Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, đối mặt với Úc Dao ở khoảng cách gần, cũng không biết cô ngồi cạnh mình từ lúc nào, Tô Mặc Ngôn nhìn vào mắt cô, thả âm thanh rất nhẹ: “Con bé nói, muốn cô đi cùng.”

“Ừm.” Úc Dao cũng đưa tay sờ sờ đầu tiểu gia hoả.

Khả năng là lần đầu tiên gặp, Tiểu Hoa còn có chút không tự nhiên, nhưng nàng cười rất vui vẻ. Tô Mặc Ngôn nhìn ra được, Tiểu Hoa rất thích Úc Dao.

“Con bé thích a di xinh đẹp.” Tô Mặc Ngôn lại nhìn về phía Úc Dao, thình lình nói ra câu này, ngầm thừa nhận Úc tổng xinh đẹp.

Úc Dao không đáp lời, nhưng được khen xinh đẹp, tâm tình kiểu gì cũng chuyển biến tốt, Úc tổng cũng không ngoại lệ.

“Con muốn xem ảnh mới chụp ~” Tiểu Hoa quấn lấy Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn lấy di động ra, bên trong cũng lưu không ít ảnh chụp, nàng mở album ảnh, để Tiểu Hoa tự mình lướt xem.

Úc Dao cầm quyển album lên, phía trên có ảnh chụp Tô Mặc Ngôn: “Tôi có thể xem không?”

“Tự nhiên.”

Tô Mặc Ngôn thích chụp phong cảnh, nhưng Tiểu Hoa lại thích xem hình có Tô Mặc Ngôn, cho nên album ảnh chuẩn bị cho tiểu hoa, tương đương với ảnh chân dung cá nhân.

Úc Dao lật lật, trong album có thể nhìn ra các nơi trên thế giới thu nhỏ: “Cô thích du lịch?”

“Tôi không thích ở mãi một chỗ.” Nói chính xác hơn là, từ sau khi mẹ nàng qua đời, nàng mới biến thành như vậy, nhưng lúc tâm tình không tốt, sẽ đi khắp nơi ngắm nhìn thế giới, liền quên phiền não, đây là mẹ dạy nàng.

“Vậy cô chịu đi làm ở công ty, là kỳ tích?” Úc Dao cảm thấy tính cách của Tô Mặc Ngôn cũng không thích hợp đi con đường này: “Nếu như cô không thích, cô có thể nói chuyện với người lớn, không cần phải ép buộc chính mình.”

“Cô không phải tôi, căn bản sẽ không hiểu.”

Tô Ứng Trung rất yêu bản thân, hắn thích an bài người khác, cho rằng ý nghĩ của mình là trời, trái ý hắn đương nhiên là sai, sẽ không cho bất kì ai có cơ hội lựa chọn.

Úc Dao mơ hồ cảm thấy nội tâm Tô Mặc Ngôn cất giấu nỗi khổ, nhưng lại không muốn mở lòng với người khác, mặc cho người khác hiểu lầm, nàng cũng chẳng hề để ý.

“Con bé ngủ rồi.” Tô Mặc Ngôn nhỏ giọng, lấy điện thoại trong tay Tiểu Hoa, đắp mền cho nàng. Cẩn thận đến gần, hôn lên trán một cái.

Úc Dao hiếu kỳ về Tô Mặc Ngôn, con người Tô Mặc Ngôn có đủ thứ làm cô hiếu kỳ.

Vừa lúc bà Tiểu Hoa trở về, trước khi rời đi Tô Mặc Ngôn lên tiếng chào.

Thời gian không còn sớm, Tô Mặc Ngôn cảm thấy có chút đói: “Úc tổng, hôm nay tôi mời cô ăn khuya.”

“Không cần.”

Mời nhiệt tình mà nhận lại hờ hững, Tô Mặc Ngôn im lặng.

Lúc này Úc Dao mới lên tiếng: “Tôi mời cô.”

Cô biết bây giờ Tô Mặc Ngôn đã cạn túi, buổi chiều mua đồ ở cửa hàng tiện lợi không đủ tiền trả. Nhắc tới mới nhớ, Tô đại tiểu thư quen sống trong sung túc, vẫn có thể chịu đựng cuộc sống thế này.

“Lần trước cô mời tôi, lần này đổi lại.” Tô Mặc Ngôn không thích mang ơn người khác, nàng tình nguyện trả nhiều một chút.

Kết quả, hai người đi đến quán mì.

“Cô thích ăn mì đến vậy?” Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn ăn, mà bản thân không ăn quá hai đũa.

“Ấm.”

Úc Dao cười, ngày nắng to, nói ấm?

“Vẫn là bát mì cô làm ngon hơn.” Tô Mặc Ngôn húp miếng nước mì, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi: “Cô thật sự không cân nhắc đến con đường nấu ăn chuyên nghiệp?”

Úc Dao không tiếp lời, rút cho nàng một tờ giấy, không nhịn được, hỏi: “Cô và đứa bé kia quen biết thế nào?”

“Cô muốn biết sao?”

Úc Dao biểu thị ngầm thừa nhận.

Tô Mặc Ngôn ra vẻ buồn buồn: “Tôi sinh.”

Lúc này Úc tổng không kềm được, đưa tay chọc chọc trán Tô Mặc Ngôn, nghiêm khắc phê bình: “Không có nửa câu đứng đắn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận