Nhưng sợ hoàng đế lại mắng hắn, nên hắn nhịn mấy ngày trời không chạy đi tìm Lâm Dao.Từ sau khi hoàng đế đến biệt viện, Lâm Dao vẫn nấu thức ăn gửi đến đây như trước, Vân Phó vẫn ăn được đồ nàng nấu, nhưng không được gặp Lâm Dao, thì cứ thấy trong lòng trống trống.Qua mấy ngày sau, Vân Phó nhập được thư người nhà gửi tới, nói là đã tìm được sai sự cho hắn, bảo hắn mau về nhậm chức, nếu là trước kia thì hắn rất vui mừng, người khác cứ nói hắn là kẻ vô công rỗi nghề, cả ngày chẳng làm được việc đàng hoàng, nên hắn rất muốn chứng minh bản thân, bây giờ cuối cùng có việc để làm, nên đương nhiên là muốn cố gắng, nhưng đi rồi nghĩa là sẽ không được gặp Lâm Dao, càng không được ăn đồ ăn Lâm Dao nấu.Hôm ấy, Vân Phó đang ngồi dùng bữa với hoàng đế, Lâm Dao gửi món cua sang đây, có hấp, chiên, xào, mà tinh xảo nhất là món đậu hũ gạch cua.Lâm Dao đương nhiên là không mua được những con cua này, tất cả nguyên liệu nấu ăn đó đều là do hoàng đế sai người đưa đến.Đậu hũ hòa quyện với gạch cua, đậu hũ non mềm trơn mát cộng thêm mùi thơm ngọt béo ngậy của gạch cua, cực kì ngon miệng.
Đậu hũ làm tan bớt vị ngấy của gạch cua, làm cho vị giác được từ từ hưởng thụ…!Sau khi ăn xong thì chỉ có một suy nghĩ, ngon! Cực kì ngon!Hương vị vẫn lưu luyến mãi không biến mất, họ còn muốn ăn thêm, nhưng chỉ có một đĩa nhỏ, chỉ trong chớp mắt đã ăn sạch rồi.“Món ăn Lâm phu nhân nấu, đúng là ăn ngon.” Vân Phó và hoàng đế nhìn nhau, hai người đều thả thìa xuống, chủ yếu là muốn ăn thêm một miếng nữa cơ, mà kết quả là ăn sạch bách rồi!Vân Phó vừa nghĩ tới mình sắp phải đi, không được ăn cơm Lâm Dao nấu nữa, hắn bỗng muốn khóc quá, nói: “Bệ hạ, ngài phải chăm sóc Lâm phu nhân cho tốt vào, nàng là một nữ tử đã ly hôn, thật sự là đáng thương quá mà.”Sau khi dặn dò hoàng đế xong, hắn lại đi tìm Lâm Dao để nói lời từ biệt, Lâm Dao biết Vân Phó muốn về nhà, không có vẻ gì kinh ngạc lắm, “Ta nghe nói Ngũ gia nhậm chức trong quân ngũ? Rời đi đã lâu, cũng đến lúc phải trở về rồi, đừng chậm trễ chính sự.”Vân Ngũ gia đương nhiên có chức vụ trong quân, nhưng đó là ca ca của Vân Phó, không phải hắn…!Vân Phó hơi chột dạ, may mà Lâm Dao cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa hắn hai vò dưa muối, và tương ớt Bát Bảo mà Vân Phó vẫn luôn nhung nhớ ngày đêm.“Ta đã chuẩn bị nguyên liệu lâu rồi, nhưng mãi không có thời gian rảnh để làm.” Lâm Dao áy náy nói.Vân Phó càng luyến tiếc hơn, tí nữa thì khóc trước mặt Lâm Dao luôn, hoàng đế xem không nổi luôn, khiển trách hắn: “Một nam nhân mà cứ khóc lóc suốt thì ra thể thống gì? Muốn làm trò cười trước mặt Lâm phu nhân à.”Vân Phó không dám khóc nữa, nhưng mặt ỉu ìu như bánh bao chiều, nhìn đáng thương đến lạ.Lâm Dao thấy hắn như thế, cảm thấy buồn cười quá thể, Vân Phó cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng vẫn hành xử vô tư như trẻ con vậy, bèn an ủi: “Qua năm thì nhà hàng của ta sẽ xây xong, lúc đó thì mọi người đều ở kinh thành hết rồi, ở gần nhau thế, Ngũ gia nhớ phải đến ủng hộ nha.”“Ta chắc chắn sẽ đến!”.