Ôn Trường Thanh cười lên, vốn định như mọi khi vỗ vai Bạch Ngọc An, nhưng nhìn Bạch Ngọc An bây giờ như vậy, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói: “Vậy ngươi phải mau chóng khỏe lại, mùa đông uống trà là tao nhã nhất, đến lúc đó ngươi đàn, ta thổi sáo, lại mời Cao huynh cùng nhau uống vài chén, ngắm trăng làm thơ, thật là tao nhã.”
Bạch Ngọc An mỉm cười, định nói chuyện, lại không nhịn được ho khan.
Làm sao mà chịu đựng nổi nữa, Bạch Ngọc An chống tay bên mép giường, sắc mặt trắng bệch, khăn tay che miệng thay đi thay lại, cuối cùng ngay cả tay cũng không chống đỡ nổi, phải nhờ A Đào đỡ lấy, cơn ho này mới coi như chấm dứt.
A Đào mắt đỏ hoe để Bạch Ngọc An dựa vào lòng mình, nghẹn ngào nói: “Công tử nghỉ ngơi một chút đi.”
Trung y trắng càng làm nàng thêm gầy yếu, những ngón tay trắng nõn đặt trên mép giường, thoạt nhìn vô lực, chỉ nghe thấy Bạch Ngọc An thở dốc khó nhọc: “Dáng vẻ này, thật là xấu hổ cho Ôn huynh chê cười.”
Ôn Trường Thanh thấy Bạch Ngọc An như vậy trong lòng khó chịu, nắm c.h.ặ.t t.a.y thấp giọng nói: “Giữa ngươi và ta hà tất phải nói những lời này, ta ở lại đây cũng chỉ làm phiền ngươi nghỉ ngơi, hôm nay ngươi cứ nghỉ cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm.”
Hắn lại thấp giọng nói: “Những chuyện triều đình cũng đừng nghĩ nữa, về sau chớ đắc tội với Thái hậu.”
Bạch Ngọc An không muốn để lộ bộ dạng này trước mặt người khác, nghe Ôn Trường Thanh nói liền im lặng một lát rồi gật đầu: “Được…”
Ôn Trường Thanh đứng dậy, lại nhìn sâu vào Bạch Ngọc An một cái, dừng lại một lúc mới thở dài rồi xoay người đi ra ngoài.
Ôn Trường Thanh ra ngoài, đứng trước cửa phủ của Bạch Ngọc An, nhìn cái sân tiêu điều lạnh lẽo phủ đầy tuyết, trong lòng trào dâng những cảm xúc phức tạp khó tả.
Năm đó Bạch Ngọc An vốn không ở đây, chỉ vì muốn tránh những kẻ đến bợ đỡ mà dọn đến nơi này cầu sự thanh tịnh.
Nhưng giờ đây nơi này vắng vẻ hiu quạnh, hắn cũng không biết Bạch Ngọc An rốt cuộc có hối hận hay không.
Tên tiểu đồng phía sau thấy Ôn Trường Thanh cứ đứng mãi không đi, đứng một lúc lâu, không nhịn được tiến lên nhắc nhở: “Công tử, ngoài trời lạnh, mau lên xe ngựa thôi.”
Ôn Trường Thanh thở dài một hơi: “Phải rồi, trời lạnh thế này.”
“Một mình hắn ở trong ngục, làm sao mà chịu đựng được…”
Ôn Trường Thanh lẩm bẩm nói xong, nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Bạch Ngọc An, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Hai người vốn là đồng liêu, hắn tuy lớn hơn Bạch Ngọc An vài tuổi, nhưng hai người thường cùng nhau bàn luận, hắn đã coi Bạch Ngọc An như tri kỷ của mình.
Bên này, Bạch Ngọc An sau khi Ôn Trường Thanh rời đi thì ngủ thiếp đi, Ngụy Như Ý ngồi bên giường lau mồ hôi cho Bạch Ngọc An, lại nắm tay nàng ủ ấm trong lòng mình.
Ngón tay của Bạch Ngọc An rất thon dài, nhìn kỹ ngón giữa còn có vết chai do cầm bút lâu năm, đầu ngón tay thon nhọn, còn xinh đẹp hơn cả tay của Ngụy Như Ý, nàng không nhịn được nắm lấy tay Bạch Ngọc An đưa lên trước mắt quan sát tỉ mỉ.
Than thở nam tử sao có thể tinh tế đến thế.
A Đào đi vào từ bên ngoài trong lúc đang sắc thuốc, thấy cảnh này liền vội vàng chạy đến đuổi Ngụy Như Ý ra ngoài, thấp giọng quở trách vài câu rồi bảo nàng nhanh đi đun nước nóng.
Lúc này Ngụy Như Ý biết phải giữ chừng mực, A Đào sai bảo nàng cái gì, nàng cũng không nói một lời mà làm theo, trước khi đi còn không quên đặt tay Bạch Ngọc An vào trong chăn đắp kín.
Bạch Ngọc An ngủ một giấc này rất dài, mãi cho đến tận đêm khuya.
Trước mắt vạn vật yên tĩnh, một mảnh tối đen, dường như không phải ở nhân gian, trong lòng Bạch Ngọc An bỗng dưng hoảng hốt, ôm n.g.ự.c gọi A Đào: “A Đào, giờ nào rồi?”
A Đào bưng chân đèn từ phòng bên cạnh tới, vội vàng nói: “Đã qua giờ Mão rồi.”