Editor: Sẻ đi nắng
Ánh trăng lặng lẽ ló ra từ những hàng cây, tiếng chim hót như ẩn như hiện dần giảm đi.
Một người thiếu nữ dáng người uyển chuyển, người mặc lụa mỏng đi đi lại lại trước cửa tiểu viện, thỉnh thoảng gõ vài cái vào đầu của mình.
Đây là lần thứ 108 mà Phó Oản đi.
Sau buổi tu luyện, vào lúc mặt trời về tây nàng đã đến trước cửa tiểu viện này.
Với Phó Oản thì hôm nay không giống với ngày thường.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng chuẩn bị đi theo cốt truyện, làm một việc mà nữ phụ ác độc nên làm.
Mỗi khi nhớ đến việc này, Phó Oản rất muốn thổ huyết 3 lít máu để thể hiện sự bi phẫn.
Nàng hiện tại rất hối hận, cực kì hối hận.
Nàng ngàn lần vạn lần không nên xem quyển truyện nữ chủ thăng cấp tu tiên kia.
Tên sách là 《 Vi tiên 》, cốt truyện rất thường thấy.
Đại khái là kể về nữ chủ là con gái của Thiên Đạo như thế nào từ cấp 0 tu luyện, đánh quái, thăng cấp, vơ vét linh bảo đi lên đỉnh cao đời người.
Là một quyển tiểu thuyết Mary Sue, trong 《 Vi tiên 》các nhân vật nam chất lượng cao vì nữ chính đạp tường đông đảo, nhưng nữ phụ ác độc, ngu ngốc cả đầu chỉ nghĩ đến việc ngáng chân nữ chính cũng nhiều không kém.
Mà thân phận hiện tại của Phó Oản —- tiểu sư muội Phó Oản của nữ chính Ninh Hành, chính là nữ phụ ngu xuẩn nhất, ác độc nhất trong số đó.
Nàng ta là đồng môn sư muội của Ninh Hành nhưng ghen ghét Ninh Hành trời sinh thông minh, trời cao chăm sóc, từ nhỏ đã hay nói những lời ác độc vỡi nữ chủ, nhiều lần ám toán độc hại.
Phó Oản như là một vai hề nhảy nhót, Ninh Hành nhiều lần biến nguy thành an, không những thế còn phát huy bản tính thánh mẫu của mình, lần nào cũng tha thứ cho vị tiểu sư muội này.
———— Đây chính là nguyên nhân Phó Oản bỏ truyện.
Bởi vì khi xem đến chương thứ 999 của 《 Vi tiên 》, tu vi của Ninh Hành đã đạt đến cảnh giới thứ 9 của Đại Thừa, sắp tu đến hết cấp, tên nữ phụ cùng tên với mình này còn chưa lĩnh cơm hộp, thỉnh thoảng còn nhảy ra làm mọi người buồn nôn.
Nữ phụ vừa ác độc lại còn ngu xuẩn! Vậy mà tại sao chưa lĩnh cơm hộp?
Phó Oản lúc đó tức giận bỏ truyện, đi ngủ, tỉnh lại phát hiện mình biến thành nữ phụ.
Tưởng tượng đến những chuyện xấu của vị “Phó Oản” trong truyện kia Phó Oản liền đau đầu.
Nàng không phải không nghĩ tới chuyện không đi theo cốt truyện, an phận làm một tiểu sư muội của môn phái, hoặc là cách nữ chủ thật xa.
Nhưng mỗi khi nàng có ý nghĩ tương tự hay là không đi theo hướng đi chung của cốt truyện thì từ chỗ sâu nhất trong não sẽ truyền đến cơn đau kịch liệt.
Nàng tin tưởng chỉ cần nàng dám đi chệch kịch bản, nàng sẽ chết.
Cho nên vì bảo vệ mạng nhỏ của mình, Phó Oản chỉ có thể rưng rưng nước mắt làm tiểu sư muội ác độc, bình thường không ít lần nói xấu Đại sư tỷ của mình.
Khi làm người xấu lâu rồi, Phó Oản còn cảm thấy cảm giác này cmn thật tuyệt.
Dù sao nàng cũng xem qua sách, mình có thể nhảy đến ít nhất chương thứ 999, không phải là loại sống không qua tập 1 vai phụ ngu ngok.
Tính theo tuổi thọ của phàm nhân, nàng còn mấy trăm năm sống tốt, sống vui hơn một người bình thường nhiều.
Nhưng mà hôm nay không giống, nàng, Phó Oản, hôm nay sẽ phải làm việc mà nữ phụ ác độc nên làm!
Dựa theo cốt truyện của cuốn sách, nàng cần phải lẻn vào trong sân tu luyện của Đại sư tỷ Ninh Hành, trộm ra cực phẩm linh đan mà Ninh Hành luyện chế trước đó, mượn hoa hiến Phật* chia cho những đệ tử khác trong môn phái để đạt được sự yêu mến của các sư huynh muội, quả là kế 1 mũi tên trúng 2 đích.
Đương nhiên kế hoạch ngu xuẩn này cũng sẽ bị một tiểu sư đệ nhận linh đan phát hiện, hắn ta phát hiện ra thật ra tiên đan là do Ninh Hành luyện chế.
Phó Oản ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo**, ngược lại còn khiến Ninh Hành trở thành “Sư tỷ tốt” trong mắt người khác.
Cho nên hiện tại Phó Oản ngồi xổm trước sân của Ninh Hành, vỗ đầu mình mấy lần.
Mặc kệ hành động của Phó Oản trong truyện có thiểu năng bao nhiêu đi chăng nữa, hiện tại điều nàng băn khoăn là…
Nàng nên chui vào sân của Ninh Hành bằng cách nào, sau đó đi qua khuê phòng của nàng ta, đến đem tiên đan trộm đi từ phòng đan dược?
Trong truyện gốc nói rất nhẹ nhàng, gì mà “Vào đêm, Phó Oản mang nỗi lòng đố kỵ vô tận, trộm Ninh Hành linh đan…”
Nhưng phải biết rằng ở thế giới tu tiên mọi người rất coi trọng sự riêng tư, trong sân của Ninh Hành tất nhiên sẽ đặt cấm chế phòng ngừa người không phận sự tiến vào.
Đây chính là kỳ tài linh đan của giới tu tiên, làm sao có thể đào trộm một cách đơn giản được?
Phó Oản thật ra biết khẩu quyết mở ra cấm chế sân của Ninh Hành nhưng nàng không muốn dùng.
Vì một khi dùng khẩu quyết để vào thì Ninh Hành sẽ biết.
Cho nên Phó Oản lựa chọn trực tiếp phá vỡ cấm chế xung quanh sân bằng khí lực, nguyên lý này giống với dùng tay móc một lỗ trên bao nilon.
Phó Oản dồn khí vào đan điền, vươn tay ra.
Đầu ngón tay nàng lập loè ánh sáng màu vàng, lượn lờ khí mạnh, cực kì sắc nhọn.
Lại nói, chiêu phá giáp thuật này là Ninh Hành dạy nàng, có thể phá vỡ phòng ngự của tu sĩ khác, đương nhiên cũng có thể phá vỡ cấm chế đơn giản.
Rất nhanh những gợn sóng vô hình ở dưới đầu ngón ngón tay dần dần mất đi, cấm chế giống như sương mù chậm rãi thành một lỗ nhỏ, hương sen thanh nhã từ trong sân của Ninh Hành thấm vào chóp mũi Phó Oản.
Thành công. Phó Oản nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, nỗ lực phá vỡ lỗ hổng này. Không nghĩ đến lại gặp phải bắn ngược.
Đây là cấm chế Ninh Hành tự đặt, chỉ thấy từ không khí hiện lên vài đạo ánh sáng, thẳng tấp bắn đến hai tay của Phó Oản.
Nhưng lúc này lùi lại đã không kịp, Phó Oản chỉ có thể mặc kệ ánh đao quấn lên trên tay phải của nàng, lập tức phá vỡ lỗ hổng của cấm chế, người nhoáng một cái, chen vào trong sân.
Đợi khi nàng, lấy tay về phát hiện ra cổ tay và mu bàn tay đều có vết thương, đầm đìa máu.
Nàng là người tu tiên, dù gì cũng là một tu sĩ Trúc Cơ hâu kì, thân thể coi như là đao thương bất nhập nhưng vẫn bị thương.
Phó Oản không nghĩ nhiều nữa, chỉ đem tay bị thương lui vào trong tay áo, nhịn đau tiếp tục làm việc chính.
Nàng giương mắt nhìn thoáng qua phòng ngủ của Ninh Hành, không có ánh nến, chắc hẳn là đã ngủ rồi.
Phòng đan dược ngay tại bên cạnh phòng ngủ, động tác của Phó Oản rất nhanh, tay trái không bị thương cầm lấy bình linh đan.
Ngay lúc nàng đi ra từ phòng đan dược, từ phòng bên cạnh, phònh ngủ của Ninh Hành truyền đến tiếng gọi.
Âm thanh này trầm thấp, nhu hoà mang theo chút từ tính, không giống sự kiều mị của các cô gái khác, mà là thanh lãnh như băng tuyết.
Âm thanh này gọi: “Oản Oản”
Phó Oản: Nàng ta đang gọi “Oản Oản”, kém tên mình một chữ, cho nên cùng Phó Oản ta liên quan gì?
Vì thế nàng giả vờ không nghe thấy, chuẩn bị chuồn đi.
Âm thanh kia kêu hai lần “Oản Oản” liên tục, cho đến khi Phó Oản một chân sắp bước ra sân âm thanh tăng thêm nửa phần ngữ điệu, từng chữ nói ra: “Phó Oản”.
Phó Oản lùi chân đang bước ra cửa sân, bất đắc dĩ quay người lại, đi vào phòng của Ninh Hành.
“A Hành sư tỷ, tỷ còn chưa ngủ à?” Phó Oản cố gắng biểu hiện như không có việc gì.
Nàng ngẩnh đầu nhìn Ninh Hành trước mặt, cuối cùng không nhịn được cảm thán.
Không hổ là nữ chính, Ninh Hành đúng cmn thật đẹp. Chỉ thấy Ninh Hành đang ngồi trước bàn, đang nâng mắt lên nhìn nàng, đôi mắt dưới hàng mi dài ánh lên ý không rõ.
Trong tay nàng đang cầm một chiếc trâm ngọc giản dị, đưa tay buộc đầu tóc đen, màu tóc đen bên cần cổ trắng ngần.
Bàn ngọc phía sau Ninh Hành không có trang trí dư thừa, chỉ có một ngọn đèn, cây đèn lấy tạo hình lưu ly thất sắc, dưới ánh nến đang nhảy nhót, chiếu ra ánh sáng như màu lưu ly bên trong vỏ sò.
Ánh sáng cầu vồng bên gương mặt Ninh Hành như mộng như ảo khiến da thịt sáng bóng, tựa như bạch ngọc thượng hạng.
Gương mặt của Ninh Hành không có nhiều sự mềm mại, kiều mị mà mang theo đường cong tiêu sái, thanh lãnh, giống như tác phẩm hoàn mĩ nhất dưới ngòi bút của hoạ sĩ.
Rõ ràng là đôi môi hơi gợi đã mê hoặc lòng người, nhưng lại bị nàng nhấp thành đường cong lãnh đạm.
Lúc này, lãnh đạm hơi giương môi lên, Ninh Hành mở miệng: “Sao muội lại đến đây?”
“Muội…. Muội…. Tỷ….. Chỉ là….” Phó Oản ấp a ấp úng nửa ngày, muốn tìm một lý do hợp lý để giải thích hành vi đêm nay chui vào sân của Ninh Hành.
“Đưa tay đây.” Ninh Hành quan sát Phó Oản, mở miệng nói hai chữ lạnh như băng.
Xong rồi… bị phát hiện rồi.
Tay trái của Phó Oản còn nắm chặt lấy chai linh đan trộm ra từ phòng đan dược của Ninh Hành.
Nàng bất giác đưa tay trái ra, chai linh đan bên trong suýt nữa bị nàng bóp nát.
Mày Ninh Hành hơi nhướn: “Không phải tay này.”
“Ồ.” Phó Oản thở phào, vươn tay phải bị thương do phá vỡ cấm chế của Ninh Hành.
Một cảm giác ấm áp, dịu dàng truyền đến từ lòng bàn tay, bàn tay của Ninh Hành dán lên phía trong của cổ tay Phó Oản.
Ninh Hành rũ mắt, đầu ngón tay loé ra ánh sáng ấm áp của pháp thuật chữa trị, nàng đang trị vết thương trên tay Phó Oản.
“Muội không phải là biết khẩu quyết phá cấm chế sân của ta rồi sao?” Ninh Hành hỏi.
Phó Oản sửng sốt, nàng đương nhiên là biết.
Nhưng nàng lẻn vào sân của Ninh Hành là để làm chuyện xấu mà!
Chứng cứ phạm tội còn ở bên trong tay trái đây này.
Cho nên nàng chỉ có thể ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Muội quên rồi.”
Đầu ngón tay Ninh Hành khựng lại một chút, dừng trên mu bàn tay Phó Oản, ngón tay được tu bổ mượt mà sờ nhẹ mạch máu dưới làn da nàng.
“Sinh nhật ta muội cũng không nhớ sao?” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
Tôi đây là nữ phụ ác độc! Nhớ sinh nhật của cô làm gì?
Phó Oản hận không thể nắm lấy bả vai vị sư tỷ đang nghiêm túc trị thương cho nàng lay thật mạnh, để cho nàng ta nhìn rõ hiện thực.
Nàng vừa ngoan ngoãn duỗi thẳng cánh tay để Ninh Hành chữa thương vừa trợn trắng mắt: “Sinh nhật của chính muội, muội cũng không nhớ làm sao nhớ của tỷ được?”
“Quên rồi thì thôi vậy, ta đọc lại một lần nữa cho muội nghe.” Ninh Hành giương mi, nhìn lướt qua Phó Oản.
Nành đem sinh nhật của nàng và Phó Oản nói lại cho Phó Oản nghe.
Phó Oản thật ra đã học thuộc làu rồi, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể đọc theo một lần.
“Nhớ kỹ chưa?” Ninh Hành rất kiên nhân hỏi lại.
Phó Oản cố tỏ ra mê mang, “Hình như là nhớ rồi.”
Ninh Hành không nói nữa chỉ nghiêm túc trị thương cho Phó Oản.
Vết thương vốn đầm đìa máu tươi dần khép lại dưới đầu ngón tay trắng tinh.
Phó Oản cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Ninh Hành, cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Không đúng, không nên là thế này!
Nàng là nữ phụ ác độc cơ mà, sao lại có thể ở chung hoà bình với nữ chính chứ?
Bây giờ Ninh Hành tốt bụng trị thương cho mình, mình phải ngược lại nói lời độc ác với Ninh Hành để bảo trì hình tượng nữ phụ ác độc.
Việc này Phó Oản rất hay làm, rất quen thuộc, bây giờ cô chỉ cần tìm ra khuyết điểm của Ninh Hành trước mắt, sau đó chê bai một phen là được rồi.
Nhưng mà… nhưng mà…. thật sự…
Phó Oản cúi đầu quan sát Ninh Hành từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài một phen, thế nhưng không tìm thấy một chỗ không hoàn mỹ.
Ngay cả cọng tóc cũng không có sợi nào chẻ ngọn.
Pháp thuật trị liệu hoàn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người hoàn mỹ…
Dáng người hoàn mỹ? Phó Oản sững sờ, nàng phát hiện được trọng điểm.
Phó Oản nhìn xuống bộ ngực phẳng dưới mái tóc đen nhánh của Ninh Hành, hắng giọng nói
“A Hành sư tỷ.” Phó Oản ra tiếng khiến Ninh Hành đang nghiêm túc trị thương chú ý.
Ninh Hành ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc Phó Oản hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngực tỷ thật là phẳng.” Phó Oản hít mũi một cái, trịnh trọng nói.
*Mượn hoa hiến Phật: dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm, ý nghĩa gần giống với câu “Của người phúc ta”
** Trộm gà không thành, còn mất nắm gạo: ý nói dùng kế nhưng không thành còn bị tổn thất.
Ván giặt be like: