Caeser đã nằm trước cửa từ lâu, vừa nhìn thấy Thiệu Huyền liền lập tức xông đến trước mặt, hừ hừ cứ như chó vậy, chỉ thiếu vẫy đuôi mà thôi.
“Ô, Thiệu Huyền về rồi đấy à!” Cách nằm lên cửa sổ, mở rèm của thò đầu ra nói chuyện với Thiệu Huyền.
“Chú Cách.” Thiệu Huyền xoay cánh tay bị thương tránh khỏi Caeser đang nhào tới, bước vào nhà.
Trong nhà, Lão Khắc đang ngồi rèn đá trên ghế, nhìn thấy Thiệu Huyền bước vào, nở nụ cười hiếm gặp.
“Quay về là tốt rồi… tay cháu làm sao thế?!”
Cánh tay bị thương của Thiệu Huyền không giấu được con mắt của Lão Khắc. Trước đây khi nhìn thấy đội săn trở về trên đại lộ danh vọng, Thiệu Huyền còn vừa vác vừa kéo trông chẳng có vết thương nào. Làm sao mà vừa qua lễ rửa đao thì cánh tay lại bị thương chứ? Nhìn thấy mà nụ cười hiếm gặp trên mặt Lão Khắc trầm xuống.
“Chú xem xem.” Lúc này Cách mới chú ý, nghe Lão Khắc nói thế liền đi qua xem kĩ hơn.
“Không sao, vài ngày sẽ khỏi thôi.”
Nhìn thấy Lão Khắc muốn hỏi đến cùng, Thiệu Huyền mới kể ra chuyện gặp phải Khạp Khạp và Đà khi xuống núi.
Nghe xong Lão Khắc trầm tư suy nghĩ rồi bảo Thiệu Huyền đưa cánh tay cho mình xem.
“Hả?” Lão Khắc khịt khịt mũi: “Thảo dược của Đà cho cháu?
Lấy gói thuốc trong túi Thiệu Huyền ra xem, Lão Khắc quan sát kĩ các loại thảo dược bên trong.
“Đều là thuốc tốt.” Nói xong Lão Khắc đưa gói thuốc sang cho Cách đang nhướn cổ nhìn: “Lấy đi nấu đi.”
Cách cũng không nói gì, đón lấy gói thuốc đưa lại gần ngửi ngửi cũng không ngửi ra được gì. Đây không phải là loại thuốc mà ông đã dùng, mùi vị của gói thuốc này rất khác với những loại thuốc ông hay dùng.
Lão Khắc hỏi Thiệu Huyền về chuyện đi săn, Thiệu Huyền cũng kể lại sơ qua.
Tuy rằng đã giản lược đi rất nhiều, thế nhưng Lão Khắc và Cách nghe mà cảm thấy kinh ngạc. Họ không ngờ lần đầu tiên Thiệu Huyền đi săn mà đã gặp nhiều chuyện như thế! Có thế sống sót quay về chỉ có thể là dựa vào sự bảo vệ của tổ tiên.
“Nói như thế, chiếc răng độn giác ấy đã lập được công lớn rồi!” Cách xoa tay cười hi hi nhìn Thiệu Huyền. Ý ông muốn Thiệu Huyền lấy thanh đao ra ông xem cho đỡ thèm.
“Chuyện này…” Thiệu Huyền trở nên lắp bắp.
“Sao rồi? Mất đao rồi?!” Trái tim Cách cứ như bị lấy đi, nhìn thứ Thiệu Huyền đang vắt trên eo, đó thật sự là vỏ đao độn giáp.
“Chuyện đó thì không. Chỉ là…” Thiệu Huyền ngại ngùng lấy thanh đao ra.
Thanh đao độn giáp được rửa còn sạch hơn lúc Lão Khắc đưa cho Thiệu Huyền, vết rạn nứt rõ ràng trên mũi đao cũng là thứ đầu tiên thu hút sự chú ý.
Cách tỏ ra vẻ không dám tin, run rẩy cầm thanh đao mà đau thấu tâm can.
Thiệu Huyền nhìn sang Lão Khắc thì phát hiện Lão Khắc không đau lòng như Cách, cũng không tức giận, mà lại tỏ ra rất tự hào.
Lấy thanh đao từ trong tay Cách kiểm tra những dấu vết trên đao, Lão Khắc cười rất vui vẻ.
“Không cần lo, có thể mài thành con dao nhỏ, lần săn sau vẫn dùng được.” Nói xong Lão Khắc để thanh đao lên cái kệ bên cạnh, quyết định vài ngày tới sẽ không nhận thêm việc gì nữa mà chỉ chuyên tâm mài con dao này.
Thanh đao bị tổn thất rất nghiêm trọng, có rất nhiều chỗ sứt mẻ, thế nhưng Lão Khắc rất vui. Bởi vì những dấu vết kia chứng minh lần đi săn này của Thiệu Huyền rất thành công, đã chiến đấu được với hung thú lợi hại. Ngược lại nếu Thiệu Huyền đem về một thanh đao hoàn chỉnh không tì vết, tuy rằng Lão Khắc sẽ không nói gì thế nhưng trong lòng khó tránh có chút thất vọng.
Đuổi Cách đang thương tiếc thanh đao đi, đợi thuốc nấu xong Lão Khắc cho Thiệu Huyền uống thuốc.
Thuốc vừa uống xong Thiệu Huyền liền cảm thấy một cảm giác cực kì thoải mái lan tỏa khắp toàn thân, đặc biệt là nơi cánh tay bị thương cơn đau đã giảm đi rất nhiều. Thậm chí Thiệu Huyền còn cảm nhận được chỗ xương gãy đang dần dần hồi phục.
“Đó là thuốc của thầy Phù Thủy đặc biệt điều chế, vì có một số loại thảo dược rất hiếm nên chỉ có thể phân phát cho rất ít người chứ không thể nào phát cho cả đội mỗi người một gói.” Lão Khắc nói.
Cũng vì thế, người có được bao thuốc này cũng sẽ rất quý nó. Thế mà Đà lại đưa cho Thiệu Huyền dễ dàng như thế! Lão Khắc không hiểu. Tuy rằng cánh tay của Thiệu Huyền là do Khạp Khạp đánh gãy, thế nhưng thật ra, vết thương thế này đối với bộ lạc mà nói không phải là nghiêm trọng, người có thể chất tốt không cần dùng thuốc thì mấy ngày cũng đã khỏi rồi.
A Huyền và Đà cũng không thân, nếu như là cùng một đội săn nhỏ thì việc đưa bao thuốc cũng có thể hiểu được… cùng một đội săn nhỏ? Lão Khắc lắc đầu, Thiệu Huyền năm nay vừa thức tỉnh, chỉ tham gia săn bắt một lần, nghiêm khắc mà nói thì chỉ được xem là một chiến sĩ không tồi mà thôi. Không lý nào lại được ưu ái ngay, dù sao gia nhập vào đội săn nhỏ đó thì phải là những người dẫn đầu hoặc là người do những chiến sĩ có tư cách gật đầu mới được.
Nghĩ không ra Lão Khắc cũng tạm thời không nghĩ nữa: “Tuy rằng ta đã mất đi một chân, thế nhưng mối thù này ta vẫn có thể trả giúp cháu, cháu cứ đợi mà nghe chuyện cười của Khạp Khạp đi.”
“Không cần.” Thiệu Huyền cười cười: “Cháu tự trả thù được.”
“Tốt! Thế thì ta không can thiệp vào nữa.” Lão Khắc càng vừa ý hơn: “A Huyền, vận dụng một chút sức mạnh Tô-tem của cháu đi.”
Trên mặt Thiệu Huyền rất nhanh đã hiện lên Tô-tem, trên tay cũng thế.
Lão Khắc nhìn vào hoa văn tô-tem trên cánh tay Thiệu Huyền, mở to mắt.
Cạch!
Cây nạn mà Lão Khắc đã dùng gần một năm trong tay đã bị bẻ gãy.
…
Mặt khác, người dẫn đầu đã xong việc trên đỉnh núi liền trở về nhà, bên này Đà và Khạp Khạp đã đợi sẵn ở đó.
“Dò thám đến đâu rồi?” Người dẫn đầu hỏi.
Khạp Khạp vẫn chưa cất lời, Đà đã nói ra chuyện Khạp Khạp đánh gãy tay Thiệu Huyền.
Gân xanh trên trán đã nổi lên, vẻ mặt hắn sa sầm nhìn Khạp Khạp, chỉ hận không thể đạp hắn vài cái: “Ngươi do thám như thế đấy hả?!”
Khạp Khạp vắt chân ngồi trên đất, nắm nắm chân: “Tôi cũng không dùng hết sức…”
“Ngươi còn dám dùng hết sức? Chưa đủ mất mặt hả? Ngu xuẩn!” Hắn dí dí nắm đấm như muốn đánh người.
Khạp Khạp nhanh chóng đứng dậy, lập tức trốn sau cánh cửa, có ý muốn ông tha cho.
“…Tôi chỉ là không khống chế được thôi mà.” Khạp Khạp lấy bàn tay nắm chân lúc nãy vò đầu nói nhỏ. Nghĩ đến mình đã đánh một đứa trẻ, thật sự cũng hổ thẹn lắm.
“Nếu đã không khống chế được sức mạnh, lần sau chỉ cần đi theo những đội săn khác là được rồi.” Ông nghiêm mặt nói.
“Đừng mà, tôi có thể giải thích.” Khạp Khạp vừa nghe thấy mình có thể bị đá khỏi đội liền nói: “Không phải ông muốn tôi đi thăm dò thằng nhóc Thiệu Huyền đó sao, tôi đã thăm dò rồi, vốn dĩ chỉ muốn đấm vài cái nhưng khi tôi thấy hoa văn Tô-tem của thằng nhóc ấy thì không khống chế được nên tiếp tục ra tay.”
“Hoa văn tô-tem? Hoa văn tô-tem của thằng nhóc đó làm sao?” Người dẫn đầu nhanh chóng hỏi Khạp Khạp.
“Không phải ông thường nói chiến sĩ vừa thức tỉnh thì hoa văn tô-tem chỉ tới đây thôi sao?” Khạp Khạp chỉ vào nơi gần vai trên cánh tay: “Nhưng mà hoa văn tô-tem của thằng nhóc ấy đã đến… đây!”
Khạp Khạp lại chỉ vào vị trí cách vai một gang tay.
“Không thể nào!” Đáp và Đà đồng thanh.
Nhưng…
Không thể nào?
Không có gì là không thể.
Trước đây mọi người đều nói những đứa trẻ trong hang không có đứa nào thức tỉnh trước mười hai mười ba tuổi, kết quả?
Trước đây mọi người cho rằng chỉ có một vài chiến sĩ sơ cấp thì không thể nào giết được Si Cúc Hắc Phong trưởng thành, kết quả?
Trước đây mọi người đều nói không ai có thể thất lạc rồi đi ra khỏi ngọn núi đó, kết quả?
Đứa trẻ đó mới thức tỉnh bao lâu chứ!
“Người dẫn đầu tôi nhớ là hình như hoa văn tô-tem của Mâu chỉ đến đây thôi…”
Khạp Khạp chưa nói xong đã bị đạp ra ngoài.
“Được rồi, các ngươi về trước đi.” Đáp hất tay, ý cho họ rời đi trước.
Đà và Khạp Khạp cùng chạy ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi nhà đã phát hiện Thủ Lĩnh đang đứng trước cửa.
“Ha… ha ha… chào Thủ Lĩnh!”
Hành lễ xong Đà và Khạp Khạp nhanh chóng rời đi.