Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 116: 116: Phiên Ngoại 11 Tuyến Vườn Trường



Lâm Sâm sững sờ hồi lâu, hắn chưa từng nghĩ tới hậu quả của việc tới đây sẽ bị một tiểu cô nương không dám nhìn hắn dạy dỗ như vậy.

Lâm Ỷ Miên ôm Hứa Nguyệt Lượng, nụ cười trên khóe môi không thể kìm nén được, khóe mắt lông mày trở nên vui vẻ, một biểu tình mà đã rất lâu rồi Lâm Sâm không nhìn thấy.

Lòng bàn tay cô bao phủ sau đầu Hứa Nguyệt Lượng, dùng sức xoa xoa.

Ánh mắt ôn nhu rơi vào người trong ngực, nhưng lời nói đó là đến Lâm Sâm.

“Đừng làm đồng học của tôi sợ, em ấy rất nhát gan, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Còn có thể nói gì nữa, Lâm Sâm nắm chặt tay, nhìn hình ảnh trước mặt, nổi lên một cỗ mất mặt không nói nên lời.

Lâm Ỷ Miên xác thực vẫn luôn rất ưu tú, dù chỉ sống một mình trong ngôi nhà này, dù không bao giờ hỏi ý kiến ​​cha, cô cũng có thể an bài tốt việc học và cuộc sống của chính mình.

Trước ngày hôm nay, Lâm Sâm luôn nghĩ rằng cô là một hạt giống tốt, lớn lên như thề nào cũng đều sẽ không bị siêu vẹo.

Nhưng tin tưởng này không đáng để người khác nói dăm ba câu, nói cho cùng, đó là do hắn chưa hiểu đủ về con gái mình, cũng như chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha nên làm.

Lâm Ỷ Miên nghĩ gì, có lẽ tiểu cô nương trong ngực cô còn hiểu rõ hơn.

Lâm Sâm mở miệng, thấp giọng nói, gần như là thận trọng nói: “Đồng học này, tên là gì?”
Hứa Nguyệt Lượng còn chưa kịp nói thì đã bị Lâm Ỷ Miên chặn lại, “Không cần biết tên của em ấy, đừng quấy rầy cuộc sống của người khác.”
Lâm Sâm tức giận đến nghẹn, nhưng vẫn kìm nén được, nói: “Vừa rồi đều nói sẽ trợ giúp hai người cùng nhau vượt qua khó khăn…”
Lần này Hứa Nguyệt Lượng đã nắm bắt cơ hội, cho nên đáp lại rất nhanh: “Đúng vậy!!!”
Lâm Ỷ Miên: “…”
Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng ngẩng đầu lên, nhìn vào cằm Lâm Ỷ Miên từ khoảng cách rất gần.

Nàng mềm mại lặp lại, “Em sẽ luôn ở cạnh chị…”
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, đối mặt với một yêu cầu như vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, “Được.”
Lâm Sâm vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người họ, Lâm Ỷ Miên bắt đầu ra lệnh trục xuất, “Nếu không có việc gì khác, chúng tôi muốn đi đọc sách.”
Lâm Sâm đành phải xua tay nói: “Đi đi.”
Hắn lại nói: “Bữa tối hai hứa muốn ăn gì, ta để chú Lưu làm…”
Lâm Ỷ Miên không để ý đến hắn, chỉ ôm Hứa Nguyệt Lượng, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Hành lang yên tĩnh trở lại, cửa phòng ngủ mở ra đóng lại, Lâm Ỷ Miên buông Hứa Nguyệt Lượng ra, Hứa Nguyệt Lượng ôm ngực hít sâu một hơi.


“Hô — ha—-” nàng nhìn xuống đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật đáng sợ.”
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, không nhịn được cười, “Cái gì đáng sợ?”
“Toàn bộ đều đáng sợ.” Hứa Nguyệt Lượng nói xong, đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ nhìn Lâm Ỷ Miên, xin lỗi, “Học tỷ, em không cố ý nghe góc tường, em, em, em, em chỉ là vừa đi ngang qua.”
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên theo lời nàng, “Thức dậy tìm tôi sao?”
“Vâng,” Hứa Nguyệt Lượng gật đầu.

“Em dậy khi nào?”
“Vừa mới không lâu…”
Lâm Ỷ Miên, “Đó chính là chỉ mới nghe được một chút?”
Hứa Nguyệt Lượng, “!!!”
Lâm Ỷ Miên cười nói: “Chỉ mới nghe được một chút mà em cũng dám thách thức ba tôi a.”
Hứa Nguyệt Lượng, “!!!”
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng xua tay, “Không phải thách thức, là, là, là…”
Là cái gì không nói nên lời.

Nàng không có logic, cũng không có đạo lý, nàng chỉ nghe được những lời chỉ trích Lâm Ỷ Miên, liền nhịn không được muốn nói thay cô mà thôi.

Lâm Ỷ Miên tuyệt đối không phải như những gì người khác nói, tuy Lâm Ỷ Miên có nhiều bộ nhưng đều là bộ dáng tốt đẹp.

Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, ánh mắt đong đưa, giống như một dòng suối.

Lâm Ỷ Miên hơi cúi xuống, nghiêng người về phía trước, trả lời thay nàng, “Em đã hứa hẹn với tôi.”
Hứa Nguyệt Lượng, “!!!”
Lâm Ỷ Miên giống như một con sói lớn xấu tính muốn dụ dỗ con cừu trắng nhỏ, “Hứa hẹn ​​sẽ ở cạnh tôi cùng tôi đối mặt với khó khăn.”
Hứa Nguyệt Lượng nhéo nhéo tay.

Lâm Ỷ Miên: “Muốn giúp tôi, không bao giờ rời bỏ tôi, luôn tin tưởng vào tôi, luôn đứng về phía tôi.”
Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu.

Khóe môi Lâm Ỷ Miên nhếch lên, “Còn phải…!yêu thương tôi.”
“Vâng,” lần này Hứa Nguyệt Lượng đáp to hơn những cái khác.

Nàng dùng sức gật đầu, dùng sức phát ra tiếng, dùng sức đến cả người đập mạnh xuống, sàn nhà rung lên.

Nàng thẳng thắn thành khẩn, thiếu suy nghĩ của người trưởng thành, hứa hẹn liền hứa hẹn, nhiệt tình của nàng giống như mặt trời giữa mùa hè.


Ấm áp.

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, trong lòng dâng lên một đợt lại một đợt làn sóng tình yêu, giống như thủy triều không bao giờ cạn, vô cùng vô tận.

Hứa Nguyệt Lượng duỗi ngón út ra, “Chúng ta nghéo tay đi.”
Lâm Ỷ Miên nhìn đầu ngón tay trắng nõn, mềm mại lại tròn trịa, thấp giọng nói: “Em có biết em đang hứa hẹn cái gì không…”
Hứa Nguyệt Lượng nghe rõ lời của nàng, tai cũng rõ ràng, trong lòng cũng rõ ràng.

Cho dù tương lai không rõ ràng, nhưng lời hứa rõ ràng như vậy, giống như cuộc sống phải tuân theo chân lý.

“Em biết,” nàng kiên định trả lời.

Còn dùng một câu nói, “Em tin chị, chị cũng phải tin em.”
Lâm Ỷ Miên bật cười, cô vươn tay móc đầu ngón tay nàng, “Được.”
Nhưng cô sớm hối hận, bởi vì mình đã lừa gạt hứa hẹn này.

Bởi vì Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên như có một trách nhiệm nặng nề trên vai, ngừng chơi bời, cũng ngừng ăn uống.

Cặp sách trên bàn được mở ra, sách bút đều lấy ra, đặt ngay ngắn, người đó cũng ngồi thẳng vẫy tay với Lâm Ỷ Miên.

“Học tỷ, mau tới đây.” giọng nói ngọt ngào vang lên “Cùng học đi.”
Lâm Ỷ Miên, “…”
Hứa Nguyệt Lượng, “Không phải vẫn còn đề muốn hỏi em sao? Mặc dù thành tích của em không tốt lắm, nhưng em biết cái gì cũng sẽ không giấu giếm nửa lời.

Thật sự sẽ không, em sẽ nhớ kỹ để thư Hai đi hỏi lão sư.”
Lâm Ỷ Miên, “…”
Hứa Nguyệt Lượng, “Chị đừng áp lực khi ở trước mặt em, biết cái gì thì biết, không biết cái gì thì không biết, trong lòng chị có gì có thể nói với em.”
Lâm Ỷ Miên, “…”
Hứa Nguyệt Lượng, “Chúng ta đã nói cùng nhau!!! Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn!! Cùng nhau thi vào một trường đại học tốt!!!”
Lâm Ỷ Miên xoa đầu ngón tay, cảm thấy có chút xấu hổ, “Cái kia…!là tôi…”
Hứa Nguyệt Lượng mở to mắt tròn xoe nhìn cô, “Hả?”
Ánh mắt Lâm Ỷ Miên xẹt qua, “Nếu như…!tôi thi trượt thì sao?”

Hứa Nguyệt Lượng, “Chị sẽ không thi trượt.”
Lâm Ỷ Miên, “Vạn nhất thì sao?”
“Vạn nhất…” Hứa Nguyệt Lượng khó khăn quay đầu lại, nghĩ nói an ủi, “Cho dù có vạn nhất, chị vẫn có thể học lại nha~”
Nàng cười cười, “Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng một chỗ học tập.”
Nàng lại cúi đầu xấu hổ, “Nhưng đương nhiên, em không hy vọng như vậy, Lâm Ỷ Miên chị nhất định sẽ vào trường học rất tốt.”
Lâm Ỷ Miên hắng giọng, đến bên người nàng, ngồi xuống, “Ừm.”
Hứa Nguyệt Lượng mở cuốn sổ mới tin, viết vài chữ trên trang tiêu đề.

Sau đó cười nói “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Thật là làm đầu Lâm Ỷ Miên biến lớn.

Những kiến ​​thức và câu hỏi trong sách giống như người bạn lâu ngày không gặp.

Nhìn quen mắt, nhưng kêu được cái tên.

Chưa kể những đề lớn vượt quá phạm vi, ngay cả những điểm kiến ​​thức cơ bản của Lâm Ỷ Miên cũng mờ mịt.

“Vậy…” Lâm Ỷ Miên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cuốn sách một lúc, sau đó chỉ vào cuốn sách, “Nói cho tôi biết công thức này một chút đi.”
Hứa Nguyệt Lượng, “!!!”
Hứa Nguyệt Lượng nói “Cái này em…!em biết…”
Trong đầu Hứa Nguyệt Lượng: Có phải Lâm Ỷ Miên mất trí nhớ rồi không? Như thế nào cái này cũng không biết…”
Thời gian sau đó, Hứa Nguyệt Lượng dốc hết sức lực, chuyển hết tất cả các công thức toán học năm thứ nhất và thứ hai cao trung cho Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên chống đầu vào lòng bàn tay, gần như ngủ gật vài lần trong khoảng thời gian dễ chịu của buổi trưa hè này.

Hứa lão sư rất nghiêm khắc, thấy cô buồn ngủ thì vỗ vào mu bàn tay cô, cuối cùng vỗ vào cánh tay cô, lòng bàn tay có chút thịt đập vào cánh tay cô một tiếng.

Lâm Ỷ Miên đã thanh tỉnh không ít, nở nụ cười nhìn nàng.

Khi Hứa Nguyệt Lượng đối diện ánh mắt của cô, má bị nhuộm một lớp ửng hồng, tươi mới đáng yêu, khiến Lâm Ỷ Miên lại bị phân tâm.

Ghập ghềnh như vậy, học cả buổi chiều.

Sắc trời tối sầm lại, bụng Hứa Nguyệt Lượng kêu lên hai tiếng, Lâm Ỷ Miên nhanh chóng vứt cây bút trên tay, nắm lấy cổ tay Hứa Nguyệt Lượng đứng lên, “Phải ăn cơm chiều rồi.”
Hứa lão sư nhấp môi đồng ý.

Nàng đi theo Lâm Ỷ Miên, được cô dẫn xuống lầu, lại lên xe “ngựa”, đi đến một nhà hàng rất cao cấp.

Tất cả đều là thức ăn tươi ngon, có một Lâm Ỷ Miên đang mỉm cười ngồi đối diện với nàng, Hứa Nguyệt Lượng rất thỏa mãn về thể chất lẫn tinh thần.

Ra khỏi nhà hàng, trăng đã treo trên ngọn cây.


Hứa Nguyệt Lượng nhìn lên bầu trời đêm, lúc này đây là một câu chuyện đẹp như mơ, sau khi trở về nhà lại là một cuộc sống thận trọng, nhàm chán.

Nhưng nàng vẫn phải thốt lên: “Học tỷ, em phải về nhà…”
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng đáp, cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng, “Đã đến giờ học sinh cao trung về nhà rồi.”
Hứa Nguyệt Lượng mấp máy môi, “Chị…”
Chỉ một từ, âm cuối kéo dài, nhưng không có câu sau.

Lâm Ỷ Miên yên lặng chờ đợi, chờ nàng nói.

Hứa Nguyệt Lượng do dự một lúc, nhưng cuối cùng đã phá vỡ sự ngại ngùng không thể nói ra, mạnh dạn bày tỏ mong muốn bên trong của mình.

“Lâm Ỷ Miên, ngày mai chị có muốn hỗ trợ nữa không?”
Nói đầy đủ tên của cô, ngữ khí kiên định.

Giống như hiện tại, dựa trên mối quan hệ của nàng với Lâm Ỷ Miên, nàng có thể nói những lời như vậy.

“Đương nhiên rồi.” Lâm Ỷ Miên cau mày, tỏ vẻ rất bất mãn.

Cô duỗi ngón út ra, “Người nào buổi chiều hứa hẹn, buổi tối đã quên mất.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Ỷ Miên làm mặt xấu, nhưng Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên bật cười.

Đương nhiên là nàng không quên, hóa ra Lâm Ỷ Miên cũng rất coi trọng những gì nàng nói, hóa ra bọn họ thật sự đã đạt tới quan hệ thân mật như vậy.

Có bí mật, có hứa hẹn, có rất nhiều…!đề, phải cùng nhau làm.

Hứa Nguyệt Lượng nghiêng người, mặc dù nàng biết Lâm Ỷ Miên không cố ý móc ngón tay nàng lên, những vẫn móc lên.

Nàng nắm chặt ngón tay kia, thậm chí không nhịn được mà dùng bụng ngón tay ma sát lên da thịt mịn màng của Lâm Ỷ Miên.

“Vâng, ngày mai em lại đến.” Hứa Nguyệt Lượng nở nụ cười rạng rỡ, “Ngày mai chúng ta sẽ chủ yếu tập trung vào hàm số lượng giác và hình học không gian.”
Lâm Ỷ Miên, “…”
Hứa Nguyệt Lượng, “Thứ hai chúng ta cùng nhau đi học, dậy sớm, học thuộc ngữ văn, tranh thủ không bị mất điểm đọc chính tả, nhớ tiếng Anh, em chỉ có thể giúp chị mấy môn tự nhiên thôi.”
Lâm Ỷ Miên, “…”
Hứa Nguyệt Lượng, “Mặt khác em sẽ tìm người…”
Lâm Ỷ Miên nhanh chóng ngắt lời nàng, “Không cần không cần, này đủ rồi.”
Hứa Nguyệt Lượng nghiêm túc trừng mắt nhìn cô, nàng cũng không được phép không nghiêm túc.

Lâm Ỷ Miên đã bị đánh bại, cuối cùng nhận thất bại trong lữ trình tuyệt diệu này, “Mặt khác tôi sẽ tự mình ôn tập…!tôi có thể.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận