Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 34: 34: Ta Sẵn Sàng Làm Kiếm Khách 2



Phong Thời Uyển tự tán thưởng cho ý chí của mình.

Ngọc thủ xuất ra thanh kiếm thon dài, vào thời điểm Vân Cảnh Ngạn nhập môn sư tôn đã tặng nó cho nàng.

Nàng vẫn còn nhớ, mỹ danh của nó là Phụng Thiên Kỳ Kiếm.

Thực ra cái tên này quá đỗi mỹ miều nên nàng chưa từng công khai ra ngoài, ai cũng chỉ biết nó là thanh kiếm thon thả, toàn thân mang một màu bạc óng ả.

Nếu rót linh lực vào nó sẽ hóa màu xanh lam nhàn nhạt, lan tỏa như băng khí.

Cán kiếm hình trụ tròn vừa tay cầm, xung quanh còn có hoa văn in nổi và một đường vòng xoắn ốc uyển chuyển quanh thân cán.
Nàng Phong nhìn ngắm vũ khí tùy thân của mình hồi lâu, tự đánh giá nó dịu dàng, mềm mại nhưng không kém phần sắc sảo.

Dù vậy, thanh kiếm không được khí thế như cái tên Phụng Thiên Kỳ Kiếm kia.

Nàng chưa từng hỏi sư tôn tại sao lại chọn tên ấy, vì lúc nhỏ suy nghĩ không sâu.
– “Phụng Thiên Kỳ Kiếm, mỹ danh này hợp với một thân chủ khí phách xung thiên hơn.

Bất quá, dáng dấp của ngươi lại thon gọn và mang cảm giác thanh thuần.”
Tự độc thoại, nàng lại tự bật cười.


Phong Thời Uyển thẳng tay chĩa mũi kiếm về phía trước, nhãn quang nhìn thấu một khoảng không trở nên có hồn hơn bao giờ hết.

Hữu thủ cầm kiếm chém một đường vòng cung sang bên phải, lấy chân phải làm trụ, chân trái bước rộng ngang vai, xoay cùng hướng với kiếm bạc.

Linh lực không rót vào vũ khí, kiếm vẫn thon dài và sắc nhọn chĩa thẳng lên trời rồi chém sát xuống nền đất.

Toàn thân Phong Thời Uyển nâng lên không trung, một chân gập lại, còn một chân vươn thẳng hướng lên trên, đầu nàng chếch chéo xuống theo mũi kiếm.
Phong Thời Uyển thoát khí lực ra ngoài như trút hết sức mạnh của một cường giả phóng xuất tu vi.

Chim nhạn bay còn tung cánh lượn lờ, vẫn không bắt mắt bằng nàng Phong một thân bạch y chí khí tung ra muôn đường võ nghệ.

Tháp chuông đính trên vạt áo tùy thời rung lắc dữ dội theo thân nàng di chuyển, tạo nên một khung cảnh vừa mỹ mạo, vừa có hồn, vừa giàu hình ảnh, vừa gợi âm thanh.

Bất quá, toàn cảnh này cũng chỉ có một mình nàng thôi.

Thấu Thuật Trường rộng lớn hôm nay đã tan bóng người, khiến Phong Thời Uyển trở nên nhỏ bé và đơn độc.
Sắc mặt vừa thu liễm lại, khí sắc cũng ôn hòa hơn.

Phụng Thiên Kỳ Kiếm trở về vạch xuất phát trong tay nàng, mũi nhọn chếch xuống mặt đất lệch góc 45°.

Lúc này, lấm tấm hơi sương hiền hiền nơi chân tóc và trên góc trán, dù vậy nàng không cảm thấy mệt.

Môi đào hơi toát lên nét cười dịu ngọt, nàng khen bảo kiếm trong tay:
– “Tuy rằng trước đó không trọng dụng kiếm khí cho lắm, nhưng coi bộ cầm cũng không quá lạ tay.”
So với kiếm, nàng Phong thường xuyên sử dụng quạt ngọc hơn.

Không phải vì quạt ngọc tốt hơn, mà nàng dùng thuận tay hơn thôi.
– “Bất quá, ta học nghệ không thông, không giúp ngươi tỏa sáng được.”
Nói đoạn, cảm giác trên khuôn mặt nàng Phong thoáng vẻ sầu muộn.

Lẽ ra một bảo kiếm hữu danh phải có điểm đặc biệt của nó, ít nhất khi nghe tên cũng khiến người ta thảng thốt.

Ví dụ Thanh Thương Kiếm của tiên tôn chỉ cần xuất hiện, tu sĩ giang hồ đều không dám hó hé nửa lời, dù nàng chưa từng thấy nó bộc lộ kỹ năng gì, bởi vì tiên tôn chưa từng cần nghiêm túc dùng tới Kiếm.
– “Hôm nay làm sao lại ủ rũ vậy?”
– “Sư tôn.”

Phong Thời Uyển chớp mắt ngạc nhiên, theo bản năng cất lời chào.

Vân Phong Thuấn Trì từ ngoài đại môn đi vào, chả mấy mà đã đứng trước mặt nàng.

Ngài đưa mắt nhìn qua thanh kiếm trên tay nàng Phong, rồi nhìn lên mặt nàng, lại thở dài rất nhẹ, hỏi:
– “Sao thế?”
– “Con luyện kiếm.

Trước giờ con không chú tâm luyện kiếm, hình như đã làm phí phạm một bảo bối tốt.”
– “Đang yên đang lành sao lại nghĩ đến chuyện này?”
– “Nếu không có duyên với tiên môn, con nguyện làm một kiếm khách vang danh, lưu lại trên dòng thời gian chút tên tuổi đáng kể.”
Phong Thời Uyển nói ra tâm ý với dáng điệu hồn nhiên, không nghĩ ngợi nhiều cũng không mang dã niệm.

Vân Phong Thuấn Trì lại chớp động con ngươi, hơi kinh ngạc rồi thoáng chau mày.

Nàng Phong thấy được thì bất ngờ đáng kể, nàng không thấy sư tôn vui vẻ.

Lát sau, không thấy tiên tôn nói gì, nàng nói khẽ:
– “Không được sao sư tôn?”
– “Không được…”
Ngừng một chút, Vân Phong Thuấn Trì mới nói thêm:
– “Đã từng có nhiều kiếm khách giang hồ vang danh, lòng mang thiện nguyện, cứu trợ chúng sinh.

Nhưng sau đó, đều không có kết cục tốt.”
Nghe vậy, Phong Thời Uyển kinh ngạc lắm.


Suy nghĩ của nàng trở nên lộn xộn, không nhất quán cũng không thông suốt.

Nàng có rất nhiều câu hỏi vì sao.
Vân Phong Thuấn Trì lấy chiếc khăn được gấp vuông vắn từ trong ngực áo ra.

Ngài cứ để Phong Thời Uyển tự chìm trong suy nghĩ vậy thôi.

Hữu thủ cầm khăn đưa tới trán nàng, thấm đi vài giọt sương li ti nơi chân tóc.

Đôi mắt Phong Thời Uyển như mở to ra, trở về với thực tại.

Lông mi cong dài và đen tuyền cùng với con ngươi lấp lánh ánh sáng như sao đêm, thu lại hình bóng người vào sâu trong đáy mắt.

Rõ là động tác của Vân Phong Thuấn Trì rất nhanh nhưng Phong Thời Uyển cảm thấy như kéo dài.

Đến khi tiên tôn đã thu tay về, chất giọng nam nhân truyền bên thính giác nàng mới giật mình:
– “Không luyện nữa, trở về đi.”
@Cố_Tiểu_Hoa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận