Họ tiếp tục cuộc sống tự cấp tự túc.
Xã hội nông thôn lại càng chú ý quan hệ giao tiếp, đầu thôn cuối thôn đều quen biết nhau. Cũng bởi vậy, một chiếc xe lạ đến làm cho người thôn họ Triệu đều như gặp giặc.
Xe mới chạy đến cửa thôn, những cành cây xanh biếc đột ngột mọc lên từ mặt đất, tạo thành bức tường thật dài ngăn cản đường xe đi.
Phương Kỳ Kỳ nhìn hai cành trên nhánh cây, đoán người dị năng khống chế thực vật này chắc là cấp hai, cậu hừ lạnh một tiếng, “Cắt hết.”
Từ Sầm Quân nghe lời phóng kiếm gió, chưa đến hai giây đã cắn đứt cành cây cản đường, cành cây màu xanh biếc hóa thành cành khô màu nâu rớt xuống đất.
Động thái này vô tình gửi tín hiệu không dễ chọc và địch ý, các thôn dân đang cào tuyết ở cửa thôn để công cụ cào tuyết xuống, lấy vũ khí tùy thân cảnh giác đứng trước xe việt dã.
“Chú Lý đang cào tuyết.” Triệu Lê sáng mắt lên, cô mở cửa xe nhảy xuống, quay đầu lại nói: “Anh Thất Thất đợi chút, em nói với chú Lý.”
Đối với Triệu Lê, Phương Kỳ Kỳ dễ chung đụng hơn Từ Sầm Quân vũ lực cao cường, trên đường cô tám chuyện với Phương Kỳ Kỳ, Phương Kỳ Kỳ cũng muốn tìm hiểu nhiều về thôn họ Triệu, cũng tám chuyện vài câu với cô. Triệu Lê không biết chữ, từ duy nhất có âm giống với tên cậu chỉ có Thất, cô liền gọi Phương Kỳ Kỳ là anh Thất Thất.
Triệu Lê xuống xe, chạy đến trước một người đàn ông cầm giáo dài, người đàn ông trung niên nhìn thấy Triệu Lê, sự phòng bị trong mắt không giảm bớt, ngược lại ông lôi kéo Triệu Lê lui về phía sau, lại để cho một thanh niên tuổi còn trẻ vào thôn truyền lời.
Triệu Lê chỉ vào xe nói gì đó với chú Lý, chú Lý nửa tin nửa ngờ nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, ai nấy đều tuấn tú lịch sự, người cao hơn khí chất trầm ổn, trông rất khỏe mạnh, lớn hơn Beta nhiều, chắc là một Alpha; người thấp hơn một chút thì môi hồng răng trắng, người nhẹ nhàng dẻo dai, dáng người nhỏ hơn Beta, nhưng không mảnh mai như Omega, trong lúc nhất thời ông không rõ là Beta hay là Omega.
Lúc này, người đi truyền lời dẫn theo đoàn người đến, những người còn lại tự động nhường đường, cung kính chào “chú Triệu” hoặc “trưởng thôn” với người đàn ông trung niên đi giữa.
Triệu Lê thì vui vẻ gọi: “Ba ơi!”
Người đàn ông đi ở giữa uy nghiêm nói: “Con gọi ta là gì?”
Nụ cười của Triệu Lê cứng đờ lại, cô cúi đầu lắp bắp nói: “Phụ thân.”
Lúc này Triệu Tư Minh mới ừ một tiếng, lại trách mắng: “Về thì về đi, còn đem người ngoài về theo, sợ ngày an ổn quá đúng không?”
Triệu Lê nhìn hai người đã cứu mình, vội giải thích: “Phụ thân, họ không phải người xấu, hai anh ấy đã cứu con, hôm nay suýt chút nữa con bị dê đâm chết, đám dê sừng đó…”
“Được rồi, con đi vào trước đi.” Triệu Tư Minh hoàn toàn không có hứng thú với việc Triệu Lê gặp phải nguy hiểm thế nào thoát hiểm ra sao, cắt lời Triệu Lê, bảo một thanh niên đưa Triệu Lê vào trong thôn. Triệu Lê cẩn thận đi một bước lại nhìn Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân, cuối cùng bị đưa đi.
Phương Kỳ Kỳ đã nhăn mày lúc Triệu Lê gọi ba bị quát lớn, không giống phụ tử bình thường, người đàn ông này thậm chí không hề quan tâm đến con gái.
Chú Lý tiến đến bên cạnh Triệu Tư Minh thuật lại tin tức Triệu Lê nói.
Triệu Tư Minh vừa nghe vừa dùng ánh mắt đề phòng đánh giá Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân, dừng lại trên mặt Phương Kỳ Kỳ nhiều vài giây.
Phương Kỳ Kỳ nhíu mày, diện mạo của Triệu Tư Minh là mặt chữ quốc ngay thẳng, nhưng mắt nhỏ không cân đối, lúc nhìn người khác rất không lễ phép, giống như đang tính kế cái gì, làm cho cậu không thoải mái.
Từ Sầm Quân lặng lẽ kéo cổ tay cậu chắn cậu ở sau người ngăn cản tầm mắt.
Triệu Tư Minh nhìn hành động của hai người, thu ánh mắt lại, mỉm cười nói như quý ông tốt bụng: “Cảm ơn hai cậu cứu con gái tôi, đứa bé này từ nhỏ đã thích chạy ra ngoài. Để tỏ lòng biết ơn, đêm nay tôi phải đãi hai cậu một bữa ra trò, nếu hai anh không chê thì mời ở lại thôn họ Triệu một thời gian.”
Từ Sầm Quân lạnh lùng từ chối: “Không cần, chúng tôi đến đây để lấy xăng, lấy xong chúng tôi đi.”
“A đúng, đúng đúng đúng, ha hả.” Triệu Tư Minh như là mới nhớ ra, “Vừa nãy lão Lý nói chuyện Triệu Lê nói với ông ấy cho tôi nghe rồi. Chậc, xăng thì cũng có, lúc mạt thế tôi ở thành phố C cũng coi như có chút của cải, aiz, đáng tiếc, mạt thế đến làm của cải mà tôi phấn đấu hơn mười năm thành phế thải, lúc đó tôi lái một cái xe việt dã về thôn, nhưng…”
Triệu Tư Minh chuyển giọng, “Đã nhiều năm như vậy, xăng trong bình đã hỏng từ lâu nếu không có dung dịch giã đông. Hơn nữa, xe của hai cậu không phải là xe việt dã trên địa hình tuyết, hai ngày này gió tuyết lớn, chỉ sợ là thêm xăng cũng không đi được.”
Từ Sầm Quân cố ý tiếp lời, “Vậy đề nghị của ông là?”
Triệu Tư Minh cười nói: “Thôn xóm quanh đây ngày mười lăm mỗi tháng đều có hội chợ, hội chợ trước mùa đông rất lớn vì dự trữ lương thực hoa quả, không ít người từ các căn cứ gần đây cũng đến chợ mua đồ. Hai cậu đợi đến ngày mười lăm, đến hội chợ của thôn chúng tôi, chưa biết chừng có thể đi nhờ xe của người ở căn cứ khác.”
Từ Sầm Quân đang muốn từ chối, dù sao Phương Kỳ Kỳ là Omega chưa bị đánh dấu, sở dĩ hai người họ vất vả đi cùng nhau như vậy là để không gặp phải những người khác tránh dẫn đến tai hoạ ngầm.
Hắn vừa định mở miệng, vạt áo sau lưng bị kéo, hắn để ý, sửa lời: “Vậy làm phiền trưởng thôn.”
Hai người được sắp xếp ở căn nhà cuối thôn, người sắp xếp tưởng hai người họ ngủ cùng nhau, cho họ ở một căn phòng có giường sưởi bằng gạch, ngoài phòng có một gian phòng bếp, bếp nấu nối liền với giường sưởi trong phòng. Sau nhà còn có phòng tắm đơn sơ và nhà vệ sinh chắc là dùng chung, tất cả vô cùng nguyên thủy.
Hai người vào nhà đầu tiên là kiểm tra một phen, chỗ nào cũng có dấu vết có người ở lại, chắc là một đôi vợ chồng.
Phương Kỳ Kỳ vẫn đang nghi hoặc, nghe thấy Từ Sầm Quân hỏi cậu, “Sao cậu lại đột ngột đổi ý?”
Phương Kỳ Kỳ hiếu kỳ nằm xuống giường sưởi, thở ra một hơi khí trắng: “Cũng không tính là đột ngột, tối hôm qua đã nghĩ rồi, cứ trốn tránh mãi không phải cách, chỉ trông vào hai người chúng ta rất khó vượt qua hơn 300km để trở lại Trường Thanh, hơn nữa…” Phương Kỳ Kỳ nghiêng người một tay chống mặt nhìn về phía Từ Sầm Quân, “Hơn nữa ngày hôm qua lúc đối phó với bầy dê sừng, theo tôi quan sát, dị năng của anh cơ bản không bị hao tổn, dị năng cấp năm đỉnh cao, anh biết có nghĩa thế nào không?”
Từ Sầm Quân lắc đầu.
“Có nghĩa… Một người đủ để hủy một thành phố.”
“Mạnh vậy sao?” Từ Sầm Quân đã miễn dịch với cái miệng líu lo của Phương Kỳ Kỳ, nhưng lúc này hắn rất hiếu kỳ một chuyện khác, “Còn cậu, dị năng của cậu là gì?”
Phương Kỳ Kỳ ngồi dậy, nheo mắt lại kề sát vào hắn: “Anh muốn biết?”
“Ừ.” Từ Sầm Quân nín cười, khẽ gật đầu. Không biết Phương Kỳ Kỳ có biết không, lúc cậu híp lại mắt lại rất giống con hồ ly trộm đồ.
“Không nói cho anh.” Phương Kỳ Kỳ giảo hoạt cười.
Từ Sầm Quân không hỏi tiếp, nhún vai, “Không nói thì thôi.”
Phương Kỳ Kỳ nhướng mày, ái chà, đối thủ không đội trời chung còn cáu kỉnh cơ đấy, lúc trước hắn ngoan ngoãn nghe lời cậu còn tưởng hắn không chỉ mất trí nhớ còn đổi tính rồi.
Hai người đang trò chuyện, giọng Triệu Lê vang lên ở ngoài phòng.
“Chú Từ, anh Thất Thất.” cô gái hốc mắt hồng hồng, cầm một ít vật dụng hàng ngày và quần áo tắm rửa đến đây, “Xin lỗi, em hỏi phụ thân rồi, em không ngờ ông ấy lại không cho xăng.”
“Không sao, đây không phải lỗi của em, hơn nữa phụ thân em nói đúng, thời tiết này tuyết càng lúc càng lớn, không lái xe được. Nhưng sao em gọi anh là anh, gọi anh ấy là chú thế? Vô duyên vô cớ anh kém hơn anh ta một bậc!”
Từ Sầm Quân chẳng cảm thấy sao hết, dù sao mười năm sau hắn cũng 28 tuổi, bị cô gái 15 tuổi gọi là chú cũng bình thường.
Triệu Lê cười khẽ thè lưỡi: “Trông anh Thất Thất trẻ mà.”
Phương Kỳ Kỳ không so đo với Triệu Lê, cậu đảo đôi mắt đen láy, hỏi thăm: “Căn phòng này không lâu trước đây có người ở à?”
“Có, trước kia chú Trương lấy vợ, hai người họ ở.” mắt to của Triệu Lê vẫn đầy vẻ hồn nhiên, “Nhưng mấy ngày hôm trước họ mất tích rồi.”
“Mất tích?” Từ Sầm Quân và Phương Kỳ Kỳ liếc nhau, quả nhiên có chỗ kỳ lạ.
“Vâng.” Triệu Lê như là tập mãi thành quen khẽ gật đầu, “Mùa đông hàng năm thôn luôn có người mất tích.”
Hai người lại hỏi cô bé một vài việc, Triệu Lê cũng trả lời hết, hẹn cơm chiều đến nhà trưởng thôn ăn cơm, cô bé liền đi về.
“Thôn này có gì đó là lạ.” Phương Kỳ Kỳ nghĩ ngợi.
Từ Sầm Quân ừ một tiếng, nói: “Triệu Lê này cũng không bình thường.”
Phương Kỳ Kỳ tin vào nguyên tắc chuyện gì không rõ thì không nghĩ nữa, “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, cậu giơ hai tay lên đỉnh đầu duỗi người, “Chậc, buổi tối ngủ hai mắt phải thay phiên canh gác rồi.”
Từ Sầm Quân nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ duỗi người lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, hốt hoảng dời mắt, lại bị câu nói hai mắt thay phiên canh gác chọc cho cười thành tiếng.