Hắn ho vài tiếng rồi hắng giọng:
– Tạm tha cho nhóc.
Tuy làm ra vẻ trịch thượng là thế, song trong lòng hắn lại đang rất vui vẻ.
Cái tôi đàn ông được ve vuốt bằng lời ngon tiếng ngọt khiến tâm tình Lâm Chấn Phong tốt lên hẳn vài phần.
Hắn thích được khen ngợi và nể trọng, tuy nhiên lại chẳng có mấy ai làm vậy với hắn.
Ngoại im lặng nghe cuộc trò chuyện, khuôn miệng khẽ cong lên.
– Hai đứa quen nhau ư? – Ngoại hỏi.
– Bọn cháu học chung lớp ạ.
– Lâm Chấn Phong đáp.
Đối với người già và trẻ nhỏ, hắn luôn phá lệ, bỏ đi cách ăn nói chợ búa của mình để trở nên nhẹ nhàng nhất.
Điều này làm Châu Vân Du cũng phải bất ngờ.
Cô không biết hắn lại có một mặt khác như thế.
– Trùng hợp vậy sao? Vậy sau này trăm sự nhờ cháu giúp đỡ con bé rồi.
Du Du nhớ phải nghe lời anh Phong.
Bà thật không dạy nổi cháu nữa.
Nghe bà trêu chọc, Châu Vân Du cũng thoải mái hùa theo:
– Boss Phong còn nhận đệ tử không nào? Nếu còn thì mau thu nạp tôi cho ngoại vui đi.
Lâm Chấn Phong đứng dậy, đi lướt qua Châu Vân Du và xoa đầu cô.
Lực tay của hắn vẫn mạnh như mọi khi.
– Để xem thái độ của nhóc thế nào đã.
– Hắn nghêu ngao.
Tự động dọn bàn ăn và rửa bát, tác phong của hắn nhanh nhẹn như một quân nhân.
Hắn không để ai nhắc nhở và làm việc nhà tự nhiên như thể mình chẳng phải là khách.
Ngoại hài lòng gật gù.
Bà biết thằng nhóc này không phải tên đầu đường xó chợ như người đời vẫn bàn tán.
Xong xuôi, Lâm Chấn Phong ung dung rửa tay.
Hắn không dùng khăn lau khô mà vẫn để nước ướt nhẹp trên bàn tay mình, rồi bất ngờ nhắm về phía Châu Vân Du mà vẩy loạn xạ.
– Á!
Cô quay ngoắt người về sau để tránh cơn “mưa phùn” đang bắn tới.
Vơ vội lấy chiếc khay gỗ trên tủ chén, Châu Vân Du đưa khay lên che đầu lại và cố bảo vệ mái tóc bòng bềnh khỏi nguy cơ bị nước làm bết đi.
– Dám khiêu chiến với tôi? Được, anh đã thích thì tôi chiều!
Dứt lời, cả hai lập tức lao vào một màn thủy chiến kịch liệt.
Tiếng cười khúc khích trong trẻo đan xen với giọng cười trầm thấp nghe kì lạ vô cùng.
Ngoại im lặng ngồi trên chiếc ghế đẩu với chú mèo béo cuộn tròn trong lòng.
Vừa nhấp vài ngụm trà nóng, ngoại vừa cảm thấy sự ồn ào này cũng không tệ cho lắm.
Tối đó, Lâm Chấn Phong ra về lúc chín giờ.
Cả hắn và Châu Vân Du, không ai để ý rằng mối quan hệ giữa họ đã tốt lên đôi chút.
Việc cãi cọ và trêu chọc qua lại không còn mang cảm giác nặng nề căng thẳng, nhất khi khi tính cách sôi nổi ở hai người đều giống hệt nhau.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng lửa gần lửa chắc chắn sẽ cháy bùng.
Cả hai đều cảm thấy đối phương thú vị đến nỗi chướng mắt.
Càng khắc khẩu lại càng cuốn hút.
Xem ra trở thành anh em bạn bè cũng không phải là không thể.
…oOo…
Tiết sử chiều nay cô giáo có việc bận nên tạm vắng, cả lớp có một giờ tự quản vô kỉ luật như mọi khi.
Châu Vân Du cuồng chân không thể ngồi yên một chỗ.
Cô chạy đi tìm lớp trưởng Minh và xin xỏ vài câu:
– Boss ơi boss à.
Cho tôi đổi chỗ sang bàn của Y Thục chơi một chút nhé?
Tất nhiên cậu học bá hiền lành ấy không thể nào từ chối một người dẻo miệng như Châu Vân Du.
– Chỉ cần cậu đừng làm ồn quá thì bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý.
– Phan Minh gật gù cười.
Được sự cho phép, Châu Vân Du lập tức vui vẻ chạy tới ngồi cùng cô bạn Khiêm Y Thục thân yêu của mình.
Thục là cô gái tuy trầm tính nhưng vô cùng đặc biệt, có thể dễ dàng vẽ những bức tranh đẹp, lại khéo tay hay làm, hoàn toàn trái ngược với nàng ngựa non háu đá kia.
Hai người đam mê nghệ thuật có thể ngồi nói chuyện với nhau hàng giờ.
Và lần này Châu Vân Du ngoan ngoãn để bạn thân trở thành nhà tạo mẫu tóc cho mình.
Mái tóc nâu của cô luôn suôn dài và bồng bềnh như một đám mây nhỏ.
Nó đã dày lại còn xoăn, khiến cô quá lười để chải chuốt cầu kì.
Tất cả mọi người xung quanh luôn quen với một Châu Vân Du buộc cao kiểu đuôi ngựa đơn giản, những lọn tóc mai tùy tiện buông lơi và ôm lấy gương mặt thanh tú.
Mỗi khi vận động, tóc cô lại bông xù lên trông rất đáng yêu, khiến cho ai nhìn cũng chỉ muốn vuốt thử để tận hưởng cảm giác được đám mây mềm mại tràn ngập trong lòng bàn tay mình.
Giờ thì mái tóc ấy đã được Khiêm Y Thục tết gọn lại thành dáng đuôi sam.
Châu Vân Du thích thú lắc đầu qua lại và đi khoe với nhiều người nhất có thể.
Không ai có thể kiệm lời khen đối với một diện mạo mới dễ thương đến thế, ngoại trừ Lâm Chấn Phong.
– Cũng tạm.
– Hắn đáp qua loa rồi gục đầu xuống bàn nằm ngủ tiếp.
Cô lấy làm lạ.
Thật hiếm khi Lâm Chấn Phong lại bày ra dáng vẻ uể oải và thờ ơ như vậy..