Lâm Chấn Phong vừa dắt xe ra cổng trường thì đã không thấy cô đâu nữa.
Hắn liếc mắt khắp xung quanh.
Học sinh ra về đông nườm nợp.
Dòng người tấp nập ấy hoàn toàn có thể che khuất con nhóc lùn của hắn.
– Châu Vân Du.
– Hắn gọi lớn.
Không nghe tiếng trả lời.
Thấy một bạn học cùng lớp đứng gần đó, hắn liền tiến đến hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Chấn Phong chịu hạ mình để giao tiếp với những kẻ vốn chẳng ưa gì hắn.
– Thấy Châu Vân Du đâu không?
Trước câu hỏi cộc lốc của tên côn đồ đáng sợ, cậu bạn chỉ biết rụt cổ mà chỉ tay về phía sau:
– Biết chuyện Khiêm Y Thục bị bắt nạt, cậu ấy vừa chạy ra sân sau rồi…
Lâm Chấn Phong nghiến răng thở hắt ra.
Con nhóc này lại khiến hắn phát bực rồi.
Hắn đành lập tức quay gót và xồng xộc rảo bước đi để ngăn án mạng.
Tới được khu sân sau, Lâm Chấn Phong chợt nghe thấy một tiếng nói chua ngoa:
– Nhớ cho kĩ.
Tao là Đình Nguyệt Sam, người yêu của Lâm Chấn Phong!
Châu Vân Du đứng đó, chính giữa cuộc va chạm và cô ngửa mặt cười lớn.
Lâm Chấn Phong tạm dừng chân ở phía xa, hắn thích thú muốn xem cô nhóc này sẽ phản ứng ra sao.
Quét mắt một lượt từ trên xuống dưới Đình Nguyệt Sam, Châu Vân Du bĩu môi:
– Người yêu của ai cơ? Chị căn bản là không có cửa với anh ta.
– Vậy mày nghĩ mày là ai? Giả vờ ngây thơ đi quyến rũ đàn ông của người khác.
Ôm được chân lớn rồi thì huênh hoang lên mặt với tao à?
Cô chỉ nhướng một bên mày, hỏi vặn lại Đình Nguyệt Sam với giọng đầy điềm nhiên:
– Tôi là người được hắn đưa đón đi học, được hắn cõng trên lưng, ôm trong lòng, cũng được hắn lau nước mắt.
Tôi là người luôn chân thành đối tốt với hắn, hiểu được con người thật của hắn, cũng sẵn sàng lau nước mắt cho hắn.
Vậy chị nghĩ, tôi là ai?
Đình Nguyệt Sam tức điên trước thái độ bình tĩnh và kiêu ngạo ấy.
Rõ ràng vị trí của cô phải là của chị ta.
Rõ ràng Lâm Chấn Phong chỉ thuộc về chị ta.
– M* kiếp! – Đình Nguyệt Sam hét lên và vung tay toan giáng thẳng vào má cô.
Đúng lúc này, một lực mạnh lập tức giật Châu Vân Du về phía sau.
Hắn kéo Châu Vân Du áp sát vào người mình, để mái đầu nhỏ của cô nép vào ngực áo đồng phục trắng.
Đối diện với gương mặt ngỡ ngàng của Đình Nguyệt Sam, hắn chỉ ngông cuồng mỉa mai:
– Ồ.
Tôi không nghĩ mình đào hoa đến nỗi đang độc thân lại tự nhiên được nhận vơ thành người yêu của ai khác đâu đấy.
Rồi hắn nhếch môi cười cợt, đặt tay lên đầu Châu Vân Du mà nói tiếp:
– Còn cô, tên gì tôi không cần biết, nhưng thấy con nhóc báo đời này thì khôn hồn né nó ra.
Đến tôi còn dạy không nổi nó thì cô đừng hòng mà lên mặt.
Đình Nguyệt Sam trợn tròn mắt.
Mặt liền đỏ gắt lên vì xấu hổ và tức giận.
Đứng trước người mình đơn phương, chị ta không còn mặt mũi nào để lên tiếng.
– Chúng mày, đi.
– Chị liếc Châu Vân Du, gằn giọng.
Dứt lời, Đình Nguyệt Sam và mấy nữ sinh cùng phe quay lưng đi khỏi rồi nhanh chóng khuất xa.
Châu Vân Du cậy có hắn chống lưng liền lè lưỡi đùa cợt họ.
Thế nhưng Lâm Chấn Phong không để cô đắc thắng lâu.
Hắn bất ngờ nhấc bổng cô trên tay, miệng cười tàn ác:
– Chân khoẻ thế nhỉ? Đang bong gân mà vẫn chạy đi lo chuyện bao đồng được mới tài.
Hay để tôi ném nhóc xuống cho đau thêm chút nữa.
Châu Vân Du vội vàng bám lấy cổ hắn ngay.
Cô cười trừ, tỏ ra rất vô can:
– Úi.
Lo cho bạn quá nên chân tôi tự nhiên khỏi hay sao ấy.
Hì hì, boss cứ bình tĩnh mà đặt tôi xuống.
Hứa sẽ ngoan, tự đi lại như xưa và không phiền boss nữa!
Biết rõ việc vết thương của Châu Vân Du đã lành nhưng cô vẫn vờ như đau để làm nũng mình, hắn cáu tiết lắm nhưng chỉ có thể hậm hực thả cô ra.
– Đừng tưởng tôi chiều mà sinh hư đấy.
Giờ thì về nhanh.
Lại muộn giờ làm của tôi rồi đồ đầu gỗ.
Châu Vân Du thở phào vì thành công thoát được một mạng.
Cô lon ton chạy theo sau Lâm Chấn Phong ra tới cổng trường và vẫn phải để hắn đưa về tận nhà do đã để lỡ mất xe buýt.
Dọc đường, dường như vẫn chưa thôi bực tức Đình Nguyệt Sam, Châu Vân Du không ngớt miệng phàn nàn:
– Anh có nghe thấy khúc chị ta nhận vợ làm người yêu anh đúng chứ? Tôi cười vào mặt chị ta, đúng thật là.
Chắc giờ đang quê không để đâu cho hết.
Hắn chỉ hỏi một câu chặn họng cô trong tức khắc:
– Nhóc ghen hay sao mà bất mãn thế?
– Ghen cái đầu anh.
Tôi thèm vào!
Châu Vân Du gắt gỏng phản bác và không có hứng nói thêm gì nữa.
Hai má cô bất giác ửng hồng.
Chẳng rõ vì giận hay do bị nói trúng tim đen.