Chủ quán đặt lên bàn đủ các loại trà được đựng trong những chiếc ấm sang quý nhất.
Lại còn cố ý đặt ở ngay trước mặt Ninh Diệu.
Thủ lĩnh của nhóm người tráng kiện nọ có lòng rót cho Ninh Diệu một tách trà.
Ninh Diệu bèn cầm lấy uống một ngụm nhỏ, môi hắn khẽ nở nụ cười: “Ngon lắm.”
Đôi môi nhạt màu nhờ phớt thêm nước trà mà càng trở nên đỏ mọng.
Nó dụ dỗ tất cả những người nhìn thấy đến liếm đi lớp nước ấy, thay bằng thứ chất lỏng càng đậm đặc hơn.
Trong thoáng chốc, mọi người ở đây chẳng hẹn trước mà đồng loạt nuốt xuống ngụm nước miếng.
Có lẽ do ánh mắt của bọn họ quá cháy bỏng khiến cho mỹ nhân hơi cúi thấp đầu né tránh những ánh mắt ấy, lộ ra một phần gáy trắng mịn duyên dáng.
Mỹ nhân ngập ngừng nói: “Các vị thật tốt, còn mời ta uống trà nữa.
Nhưng mà…!hình như là ta không có gì để cảm ơn các vị cả.
Thật xin lỗi.”
Vài từ “lấy thân báo đáp” gần như cùng lúc hiện lên trong đầu mọi người, nhưng không một ai nói thẳng ra.
Dù sao nếu nói thẳng tuột ra như vậy rất có thể sẽ mạo phạm đến người đẹp, sẽ làm người ta bỏ chạy mất.
Hơn nữa…! Có người liếc mắt thầm quan sát những người khác đang ngồi ở đây, có thể thấy rõ tất cả mọi người đều có cùng một ý nghĩ.
Nếu đã như vậy thì bất kể kẻ nào nói ra chuyện kia trước kiểu gì cũng sẽ bị những người khác hợp lại chỉ trích.
Có người cẩn thận mở lời: “Chuyện này đáng là bao, chỉ là vài ấm trà mà thôi.
Bọn ta vừa gặp tiên quân đã như quen biết từ lâu, mời tiên quân uống vài ấm trà cũng là lẽ đương nhiên.”
Ninh Diệu mỉm miệng cười không nói thêm gì khác, vẻ mặt không đổi im lặng uống trà.
Hắn nào có rảnh rỗi mà ngồi uống trà cùng một nhóm người lạ hoắc như thế này.
Chẳng qua là chẳng biết sao lại thấy nhóm người ở bàn này rất kì lạ, khiến cho hắn nghi rằng bọn họ lấy được tin tức từ nơi nào đó, tính đi tìm Úc Lễ.
Hắn đi từ trong khu rừng kia ra đến đây chỉ mất có mấy canh giờ.
Nhóm người này nếu như đã là tìm người thì chắc chắn tốc độ sẽ còn nhanh hơn, nói không chừng còn có thể tìm được Úc Lễ trước khi y tỉnh giấc.
Hắn phải làm sao mới có thể giữ chân nhóm người này đây? Hay là cứ giả bộ mình bị ốm vậy.
Ninh Diệu họ mạnh một tiếng, lấy tay che miệng, quay đầu đi ho càng ghê hơn.
Nước da hắn vốn trắng trẻo nên chỉ ho mấy tiếng hai má, vành tai và cổ đều đỏ cả lên.
Tiếng ho mãi không dịu đi mà càng ngày càng nặng.
Mọi người đều thân thiết hỏi han: “Làm sao thế? Ngươi thấy không khỏe ở đâu à?”
“Không sao, sức khỏe của ta từ nhỏ đã hơi yếu ớt.” Ninh Diệu yếu ớt nói khẽ, một tay che miệng một tay che ngực.
“Ta thấy hơi khó thở.
Có thể nhờ các vị…!đưa ta tới chỗ thầy thuốc được không?”
“Khó thở à?” Mấy người kia nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược từ trong nhẫn trữ vật giơ ra trước mặt Ninh Diệu: “Ăn cái này đi, rất hiệu quả.”
“Đan dược mấy huynh đệ bọn ta mang theo lúc xuất môn còn đầy đủ hơn cả chỗ thầy thuốc nữa đó! Còn chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với bọn ta, chắc chắn sẽ trị khỏi ngay!”
Ninh Diệu: “Thật vậy…? Thế thì cảm ơn các vị.”
Kế thứ nhất thất bại, Ninh Diệu thầm buồn bực.
Hắn còn chưa kịp nghĩ kế sách mới thì con ngựa cao to ở bên ngoài quán trà vẫn luôn im lặng đột nhiên hí vang.
Vẻ mặt mấy người kia vẫn đang thoải mái ung dung chợt thay đổi.
“Đến giờ rồi, chúng ta nên lên đường thôi.” Người thủ lĩnh lên tiếng.
Mấy con ngựa tiên của bọn họ chạy rất nhanh, ý thức về thời gian cũng rất tốt.
Vì thấy bọn họ vào quán trà lâu quá nên mới đánh tiếng nhắc nhở bọn họ đến giờ rồi.
Nhưng mà…!Mọi người đều nhìn về phía Ninh Diệu.
Người đẹp này không chỉ có dung mạo tuyệt trần thế gian khó thấy mà tu vi còn rất yếu, chỉ mới ở kì Luyện Khí.
Với cả hắn còn rất dễ nói chuyện, chỉ cần vài chén trà đã có thể kết thân với hắn.
Thả một người như thế ra bên ngoài thì không quá ba ngày chắc chắn sẽ bị kẻ lòng dạ bất chính bắt mất.
Đến lúc đó muốn gặp lại hắn khó càng thêm khó.
Theo như quy định thì trên đường chấp hành nhiệm vụ không được phép dẫn theo người ngoài, nhưng…!Nào có ai có thể trơ mất nhìn “con mồi” đã lọt vào tay rồi còn bay đi mất chứ? Không có đâu! Cho dù có phải đánh ngất người kia bọn họ cũng phải mang hắn theo.
Thủ lĩnh cố làm vẻ hiền lành, hỏi: “Kế tiếp tiên quân muốn đi nơi nào thế? Đã có dự định gì chưa?”
Ninh Diệu khẽ lắc đầu: “Ta không có dự định gì cả, chỉ là đi khắp nơi du ngoạn thôi.”
“Nếu đã vậy thì chúng ta đi cùng đi?”
Ninh Diệu kinh ngạc, hắn không ngờ rằng yêu cầu này lại do những người này chủ động đề nghị.
Hắn mím môi, nở nụ cười mong chờ: “Tốt quá, vậy chúng ta cùng đi chung.”
___________________________
Thú cưỡi của nhóm người này là con tuấn mã toàn thân đen tuyền, cao tận tám thước, gót chân có cả gợn mây.
Nhìn mỗi con đều vô cùng dũng mãnh.
Số lượng ngựa bằng với số người nên tất nhiên là mỗi người cưỡi một con, không dư ra con nào cho Ninh Diệu cưỡi.
Mấy con ngựa này vừa nhìn là thấy tốc độ chạy cực kì nhanh.
Ninh Diệu nhanh như bay lấy ra cỗ xe ngựa dùng để ngắm cảnh cực chậm của mình, còn thân thiết nói: “Không sao, không cần lo phần của ta, ta ngồi trên xe cũng được.”
“Đây là xe ngựa của ngươi?” Mấy người đi quanh xe ngựa của Ninh Diệu một vòng rồi lắc đầu nói: “Chậm quá, e là không được.”
Giọng điệu nghe như nhẹ nhàng nhưng thực chất không hề có ý thương lượng.
Nếu như Ninh Diệu còn khăng khăng cố chấp thì cỗ xe ngựa này chỉ có nước bị đập nát.
Trong bọn họ có một người mắt tam giác kéo ngựa của mình lại, ánh mắt nhìn về phía Ninh Diệu đã sắp không kìm chế nổi tỏ ra thèm thuồng: “Đừng nhiều lời nữa! Ngươi cưỡi chung ngựa với ta đi, ngươi ngồi phía trước.
Giờ chúng ta lập tức xuất phát!”
Tầm mắt người đó lướt nhanh khắp người Ninh Diệu.
Một cái nhìn nhớp nháp.
Vòng eo thon gọn kia gã chỉ cần dùng một tay là có thể giam vào trong lòng mình.
Xuống một chút nữa không còn tinh tế thon gọn như vòng eo nữa, đường cong ấy đ/ẫy đà mà không quá trớn, tất cả đều vừa đẹp.
Trong lúc cưỡi ngựa cùng nhau, mỗi lần phi nước đại gã đều có thể tiếp xúc đặc biệt với người đẹp, cảm giác mềm mại tuyệt với ấy chỉ cần tưởng tượng chút thôi đã…
Tiếng ngựa hí vang trời, dây cương tuột khỏi bàn tay, người đàn ông nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy con vân mã xưa nay luôn ngoan ngoãn nghe lời gã tung cao vó ngựa, đá mạnh về phía gã.
Nó nào phải giống ngựa tầm thường gì mà là vân mã chuyên đi mây về gió, sức mạnh của một cú đá tương đương với công kích của một tu sĩ bình thường.
Người đàn ông mắt tam giác vội lách mình né tránh, sau đó lại phát hiện thêm một chỗ không bình thường khác.
Không chỉ mỗi con ngựa này như thế mà tất cả những con khác cũng đồng loạt hí vang.
Biểu hiện của chúng vô cùng bất thường.
Vó ngựa chắc nịch bới lên mặt đất, mũi thở phì phì trông như đang hết sức giận dữ.
“Sao thế này!” Thủ lĩnh kinh hãi thốt lên: “Hãy cẩn thận!” Gã lấy roi ngựa ra.
Nhưng không rõ vì sao vân mã khi xưa bị roi này thuần hóa đến vô cùng khiếp sợ mà bây giờ lại không hề sợ nó nữa.
Người đàn ông không thể làm gì khác ngoài rút bội kiếm của mình ra.
Giữa tình cảnh hỗn loạn, Ninh Diệu lại đi tới gần đàn ngựa.
Bàn tay trắng ngần đặt lên bộ bờm đen mượt, trắng đến chói mắt.
Con ngựa đang nổi trận lôi đình cũng từ từ bình tĩnh lại, vô cùng thân thiết cọ cọ lên tay của chủ nhân.
“Thật ngại quá.
Vừa nãy ngươi nói gì ấy nhỉ? Cưỡi chung một ngựa với ta hả?” Ninh Diệu hơi híp mắt, quay đầu lại nói với người đàn ông mắt tam giác lúc nãy: “Gớm lắm, ngựa cũng chẳng chịu đâu.”
Trong phút chốc xung quanh lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đều không ngờ tới, kẻ đầu tiên tỏ ra bất mãn không phải người nào khác có ý xấu với người đẹp mà chính là thú cưỡi dùng để đi lại của bọn họ.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Ninh Diệu đều hơi khác đi.
___________________________
Một mình Ninh Diệu cưỡi một con ngựa, trong lòng thì lại âm thầm tính tới kế tiếp theo phải làm thế nào.
Tốc độ của những chú ngựa này quả thật rất nhanh.
Kể cả khi Ninh Diệu cố tình bảo chúng âm thầm chạy chậm lại thì vẫn nhanh gấp đôi tốc độ của Ninh Diệu lúc bỏ trốn.
Nếu như chậm hơn chút nữa thì rất có thể nhóm người kia sẽ nổi giận rồi trút giận lên những con ngựa này.
Vì thế Ninh Diệu cũng không để chúng tiếp tục giữ tốc độ chậm như rùa được.
Dưới tình hình này, nếu tốc độ tìm kiếm của nhóm người này nhanh nhẹn thì chắc chắn có thể tìm được Úc Lễ trước khi y tỉnh dậy.
Ninh Diệu thở dài thườn thượt.
Tiếp theo, chắc phải dựa vào hắn rồi.
___________________________
Đến khi mặt trăng treo cao giữa trời, Ninh Diệu đã trở lại khu rừng rậm mà mình mới chạy ra chưa được bao lâu.
Đây là một vùng rất lớn, sau một hồi thương lượng nhanh gọn nhóm người quyết định ghép hai người thành một đội, mỗi đội tìm ở một ngọn núi.
Mà người phụ trách tìm kiếm ở ngọn núi Úc Lễ đang ngủ vừa hay chính là người mắt tam giác lúc trước nói năng thô lỗ với Ninh Diệu.
Ninh Diệu không chút chần chừ tham gia vào đội luôn.
Nhìn chung là vì trông hắn không hề có sức uy hiếp, dù có theo cùng cũng không cản trở gì tới việc hành động.
Người đàn ông mắt tam giác nhìn hắn với ánh mắt sâu kín, khẽ cười một tiếng: “Ngươi cứ chờ.
Chờ hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta sẽ tranh thủ lúc trời khuya trăng mờ gió lộng…” Còn chưa dứt lời, một luồng hơi lạnh không biết từ đâu lùa tới phả vào mặt người đàn ông.
Gã theo phản xạ thấy da đầu mình căng chặt, dáo dác nhìn quanh.
Bốn phía không có người nào khác, gã cũng không hề cảm nhận được thần thức nào lạ.
Thế nhưng cái cảm giác căng thẳng giống như có thanh kiếm nhọn đang treo trên đỉnh đầu còn chưa biến mất, cứ như thể ngay giây sau đầu gã sẽ rơi xuống đất vậy.
“Nhanh lên! Đừng có lề mề nữa.” Người bạn đi cùng lên tiếng thúc giục, “Nhanh chóng làm cho xong nhiệm vụ rồi còn về sớm.”
Người đàn ông mắt tam giác sờ sờ cái cổ đang nổi da gà của mình, gã hoảng hồn thu lại hết những suy nghĩ lung tung vớ vẩn ấy lại.
Dù sao thì bọn họ cũng là tu sĩ, không cần mòn mỏi tìm từng tấc đất như người phàm, chỉ cần dùng thần thức là có thể dễ dàng tìm kiếm bên trong phạm vi thần thức bao trùm.
Cứ tìm như thế một chốc, người đàn ông mắt tam giác mở mắt ra, con mắt sáng lên, miệng cười thật to: “Tìm thấy rồi!”
Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, sau chẳng tốn sức lại tìm ra!
___________________________
Úc Lễ ngồi trên một cành cây khô cao vút, trăng tròn vằng vặc phía sau lưng, rọi xuống thế gian ánh sáng ngà.
Y trông thấy Ninh Diệu đã đi lại trở về, bên cạnh hắn còn có một nhóm tu sĩ tu vi không thấp.
Tình huống như này y đã từng gặp phải.
Ở trong quá khứ, Úc Lễ từng trải qua rất nhiều tình cảnh tương tự.
Vậy nên gần như theo một phản xạ có điều kiện, y thầm suy đoán những hành động này của Ninh Nghiêu theo lối cũ.
Sau khi Ninh Diệu bỏ đi thì gặp được những tu sĩ muốn biết vị trí của y.
Hắn cho rằng bọn họ có thể đánh bại y cho nên chủ động dẫn đường, dẫn người đến đây.
Đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu nhưng Úc Lễ vẫn ngồi im ở trên cành cây không hề nhúc nhích.
Sau đó y dùng một chân đạp lên cành cây, cười giễu cợt, trong lồng ngực dần dấy lên cảm giác lạnh lẽo.
Nếu vị thiếu gia kia thật sự có ý định như vậy thì chỉ e hắn nhầm rồi.
Cả tam giới này không ai là đối thủ của y hết.
Úc Lễ hơi ngẩng đầu nhìn về ánh trăng sáng.
Đến khi thiếu gia nhỏ dẫn người tới trước mặt y, thời hạn ba ngày còn chưa hết.
Không biết lúc nhìn thấy y đã tỉnh dậy hắn sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Có lẽ sẽ rất kinh ngạc, có khi còn sợ đến khóc không thành tiếng.
Cảm xúc khó chịu cứ trào dâng trong lồng ngực, không ngừng tích tụ lại.
Lúc trông thấy con kiến hôi kia nói lời khó nghe với Ninh Diệu sự khó chịu ấy càng thêm rõ ràng.
Có một phần thần thức yếu ớt quét ngang qua nhưng Úc Lễ chẳng thèm quan tâm.
Chẳng bao lâu đã thấy một đám người đang lao về hướng này.
Nếu như đã mò đến tìm chết, vậy y sẽ thành toàn cho chúng.
Úc Lễ nhảy từ trên cành cao xuống đất, khắp người chỉ toàn lạnh lẽo của màn đêm, chờ đợi kẻ thù tìm đến.
Cuối cùng y thoáng nhìn qua gương mặt hết sức khẩn trương của Ninh Diệu lẫn ở trong đội ngũ, khẽ hạ mi mắt.
Niềm hi vọng xa vời y không cách nào nói ra kia đến cùng cũng chỉ là hi vọng xa vời.
Quả thật từ khi bắt đầu…!đã không nên tồn tại.
___________________________
Úc Lễ chờ suốt một khoảng thời gian dài đến không ngờ mà vẫn không thấy những kẻ kia xuất hiện.
Y cau mày thả thần thức ra một lần nữa, lướt nhanh về chỗ đám người kia.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái Úc Lễ phải ngẩn cả người ra.
Đám tu sĩ ấy cũng không thể dễ dàng mò tới bên này.
Trong bọn họ có một số bị dây leo quấn lấy giữ chân, còn đang cố sức giãy thoát khỏi chúng; một số khác thì đang bị rất nhiều linh thú chẳng biết từ đâu chạy ra vây khốn, đang luống cuống tay chân ứng phó.
Tên tu sĩ đứng đầu như nghĩ ra điều gì, gã quay phắt đầu nhìn về phía Ninh Diệu – người duy nhất không gặp phải bất cứ phiền toái nào, khóe mắt đầy phẫn nộ như sắp nứt ra tới nơi: “Là mày! Là mày giở trò! Là mày cố ý dẫn bọn tao đi con đường này!”
“Tất cả bọn tao thế mà đều bị mày lừa!”
Ninh Diệu cắn môi, không hề giải thích.
Hắn xoay người nhanh chân tháo chạy.
Úc Lễ kinh ngạc xem hết tất cả mọi chuyện, bất chợt nhận ra rằng y tự mình phỏng đoán sự việc theo lối cũ có lẽ không phải là đúng.
Y lựa chọn tin tưởng kinh nghiệm rút ra từ trong quá khứ mà lại không hề chọn tin tưởng người kia.
Úc Lễ nắm chặt thanh kiếm, tầm mắt luôn dõi theo bóng dáng của Ninh Diệu.
Thiếu gia nhỏ sợ tối từ xưa tới nay vậy mà một thân một mình chạy trốn vào trong khu rừng tối tăm.
Hắn rất sợ.
Nhưng hắn không thể nhắm mắt đứng im tại chỗ được, chỉ có thể gồng mình chạy thẳng con đường phía trước.
Nước mắt không ngừng rơi xuống từ nơi khóe mắt, ở trong không khí biến thành những viên linh thạch lấp lánh vương trên nền đất, phát ra từng tiếng vang thanh thúy.
Phía trước là đoạn đường rất tối rất dài, nếu để Ninh Diệu một mình chạy tiếp có khi sẽ khóc ra được cả một hòm bảo thạch.
Mà lí do để cho vị thiếu gia nhỏ này dũng cảm đối mặt với nỗi sợ của bản thân có lẽ là vì…!Lo cho y.
Lo y vẫn đang ngủ say bị bắt được cho nên mới mạo hiểm trà trộn vào trong đám người kia, cho nên mới một thân một mình lao vào rừng sâu tối tăm.
Úc Lễ thả bản tay đang nắm chặt kiếm ra, cất bước đi về trước.
Ninh Diệu chạy miệt mài, cảm thấy nước mắt sắp che khuất hết tầm nhìn tới nơi rồi.
Lần sau, lần sau hắn tuyệt đối sẽ không tới nơi đáng ghét này nữa! Đáng sợ quá! Không biết sẽ có thứ gì đột nhiên nhảy ra…!Bỗng bả vai hắn bị đè lên, cả cằm cũng bị một bàn tay lạnh toát nắm lấy.
Ninh Diệu run bần bật, chưa kịp la lên tiếng kêu sợ hãi đã bất ngờ nghe được giọng nói quen thuộc từ người kia.
“Không phải ta từng bảo ngươi…!không được khóc rồi sao?”
Bàn tay đang nắm cằm hắn hơi dùng sức khiến Ninh Diệu cũng phải theo đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen thăm thẳm của Úc Lễ.
Trong đôi mắt ấy có thứ gì đang cuộn trào, mang theo ẩn ý khiến Ninh Diệu sợ hãi.
“Huynh tỉnh rồi à…” Ninh Diệu ngơ ngác nói một câu.
Song hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Thôi xong, đại ma đầu tỉnh rồi, hắn còn chưa kịp chạy nữa! Rồi giờ làm sao đi được đây!
Gần như là phản xạ tự nhiên, Ninh Diệu muốn giãy thoát khỏi sự trói buộc, cắm đầu chạy trốn sang hướng khác.
Song cánh tay đang đặt trên vai lại giữ hắn lại, kéo người về, đụng cả vào người Úc Lễ.
“Ngươi hết cơ hội rồi.” Úc Lễ nhìn thẳng người trước mắt, khẽ nói.
Y chỉ cho một cơ hội.
Giờ thời hạn ba ngày đã hết, người này không còn một cơ hội nào đẻ rời khỏi y nữa.
Từ nay về sau, cho dù Ninh Diệu chạy tới chân trời góc bể thì y cũng sẽ bắt hắn trở về, giữ ở bên cạnh cho tới giây phút cuối cùng..