Ninh Diệu cũng không rõ đường đi lắm.
May mà tốc độ ngự kiếm của hắn nhanh, dù có bay sai đường cũng có thể nhanh chóng bay về đường đúng.
Thế nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian bọn họ đã bay tới nơi.
Hắn đưa Úc Lễ bay thẳng đến trên đỉnh đầu phủ Thành chủ.
Thành chủ đang trốn ở trong phủ dùng tới thần thức tức thì cảm nhận được bọn họ đến, ông ta bèn thấp tha thấp thỏm chạy ra ngoài nghênh tiếp hai người.
Dù rằng Thành chủ không được tận mắt chứng kiến chuyện đã xảy ra, nhưng uy thế đáng sợ lúc đấu với Thần tích đã truyền tới tận chỗ này.
Luồng sức mạnh sâu không lường được ấy khiến ông ta càng trở nên nhỏ yếu như một con phù du, chỉ cần thổi một cái là làm nó chết ngắc.
Vị đại nhân này thật sự rất mạnh!
Thành chủ giữ suy nghĩ ấy đến gặp Ninh Diệu, ông ta khúm na khúm núm, hết mực cung kính, chỉ sợ khiến Ninh Diệu thấy không vui.
Ninh Diệu tiếp tục giữ hình tượng thế ngoại cao nhân của mình, đạm nhiên nói: “Việc đã xong xuôi, bọn ta muốn nghỉ nhờ ở đây một đêm, không biết Thành chủ có đồng ý hay không?
“Có! có!” Thành chủ gật đầu lia lịa: “Là vinh hạnh của vãn bối.
Ngài muốn ở lại bao lâu cũng được!”
“Ừ.” Ninh Diệu gật đầu hài lòng rồi trỏ tay về phía Úc Lễ: “Huynh ấy có vài vết thương nhỏ, đêm nay có thể bọn ta sẽ cần đại phu chỗ Thành chủ đến khám xem sao.”
Thành chủ nhìn sang người đàn ông anh tuấn phía sau vị long tộc rất mạnh nọ, thầm hiểu trong lòng.
Chả trách ngài đây đã lấy được Thần tích rồi vẫn muốn ở lại chỗ này.
Thì ra là để trị thương cho người yêu bé bỏng bên cạnh.
Tuổi còn trẻ mà đã nhờ vào mỹ mạo để bám víu được một nhân vật lớn nhường ấy rồi, sao ông ta không được may mắn như thế chứ!
Thành chủ thở dài trong lòng song ngoài mặt vẫn rất cung kính nói: “Xin ngài cứ yên tâm, ta sẽ cho họ túc trực cả đêm, bất cứ lúc nào ngài cần cứ gọi một tiếng là được.”
Ninh Diệu hài lòng, đang định dẫn Úc Lễ đi nghỉ ngơi nhưng chưa kịp bay tiếp lại đột nhiên nhớ tới gian phòng lần trước Thành chủ chuẩn bị riêng cho bọn họ.
Rồi cả mấy thứ đồ linh ta linh tinh kia nữa.
Nếu như đêm nay hắn với Úc Lễ ngủ ở chỗ đó thì chắc không ngủ ngon nổi.
Mặt Ninh Diệu ửng hồng.
Hắn gọi Thành chủ lại, nói: “Chỗ ông có…!khụ, phòng nào bình thường chút không?”
*
Đổi được một gian phòng bình thường Ninh Diệu thấy rất vừa lòng.
Cơ mà có lẽ Thành chủ còn hiểu lầm quan hệ của hắn và Úc Lễ nên vẫn sắp xếp cho hai người ở chung một phòng.
Có điều hiện giờ Ninh Diệu thấy thế cũng được, Úc Lễ còn đang bị thương nặng hắn nên ở cùng đêm nay để tiện chăm sóc y, phòng nửa đêm người lăn ra bất tỉnh lại không ai hay biết.
“Huynh mau đi nghỉ đi.
Ta trông ở bên cạnh.” Ninh Diệu nói với Úc Lễ.
Úc Lễ nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng rồi lại nhìn Ninh Diệu mang một cái ghế tựa ra ngồi, ỡm ờ hỏi: “Ngươi không ngủ à?”
“Chắc ta sẽ chợp mắt một lát thôi.” Ninh Diệu thở dài: “Chăm sóc người bệnh khổ vậy đó, hầy, sau này huynh đừng để mình bị thương nữa, sớm ngày mạnh lên đi!”
Úc Lễ im lặng, Ninh Diệu giục mãi mới chịu nằm xuống.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, bởi vì sợ tối nên lúc ngủ Ninh Diệu không tắt nến.
Ánh nến ấm cúng chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.
Đêm đã khuya, Úc Lễ vẫn chưa ngủ ít nào, y lặng lẽ mở mắt ra nhìn về phía người đang ngồi cạnh bên giường mình.
Thiếu gia nhỏ yếu đuối đã chìm vào giấc ngủ, nhịp thở rất nông giống như ngủ không yên, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ tỉnh giấc ngay.
Úc Lễ duỗi tay nhẹ nhàng chạm một cái lên trán Ninh Diệu, một tia sáng mỏng manh lóe lên, Ninh Diệu đang ngủ chập chờn bèn rơi vào giấc ngủ say.
Úc Lễ đứng dậy, bước chậm tới mở cửa sổ ra.
Trăng sáng sao thưa, đến một gợn mây che trăng cũng không có.
Úc Lễ lặng yên nhìn vầng trăng tròn chốc lát rồi lại quay về giường, y rủ mi mắt chăm chú nhìn Ninh Diệu đang ngủ say.
Thiếu gia nhỏ lúc ngủ rất yên tĩnh, tư thế ngủ cũng rất ngoan.
Hắn cúi thấp đầu, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, chân cũng khép lại gọn gàng, không chiếm cứ chút không gian nào xung quanh.
Có điều ngủ trong tư thế đó không được dễ chịu cho lắm, lông mày Ninh Diệu hơi nhăn lại, trông có vẻ như ngủ không mấy thoải mái.
Úc Lễ im lặng nhìn Ninh Diệu hồi lâu mới cúi xuống bế người đang ngủ ngồi trên ghế lên.
Chỉ có khi bế hẳn lên mới nhận ra người này nhẹ đến thế.
Ninh Diệu chủ động nhích về phía nguồn nhiệt, tự mình điều chỉnh một tư thế thoải mái.
Hắn tìm được chỗ có thể dựa bèn khẽ dụi đầu vào lồng ngực Úc Lễ, vừa ý giãn hàng lông mày rồi tiếp tục ngon giấc.
Úc Lễ cẩn thận đặt người lên giường, đắp chăn cho hắn xong lại lần nữa đi đến bên cửa sổ để cơn gió lạnh đêm khuya thổi lên người mình.
Y nhớ lại đoạn đối thoại trước đó của Ninh Diệu và Thần tích mà mình nghe trộm được.
Ninh Diệu nói nếu như hắn không ở đây thì y sẽ bị bắt nạt rất thê thảm, vì vậy nên Ninh Diệu không thể đi được.
…!Y được bảo hộ.
Đây là trải nghiệm y chưa từng được hưởng, trong lòng có thứ gì đó đang không ngừng sục sôi lên.
Trăng sáng trên trời cao vằng vặc đến thế, dường như có thể phá tan mọi đêm đen.
Khi Úc Lễ còn nhỏ hoặc mỗi lần bị thương, bị phản bội, y cũng từng tưởng tượng sẽ có người che chở bảo vệ mình ở phía sau, sẽ có người giúp mình che mưa chắn gió, sẽ có người quan tâm hỏi han vết thương của y có đau hay không.
Nhưng rồi những ảo tưởng ấy cùng với niềm hi vọng đều lần lượt tan tành.
Từ lâu y đã học được rằng đừng ảo tưởng những thứ vốn không bao giờ tồn tại.
Những ảo tưởng bị chôn sâu nơi đáy lòng nhiều năm như vậy, dần dà theo thời gian đã sắp hóa thành tro bụi, nhưng đến khi nó sắp mãi mãi biến mất thì lại đón được tia nắng buổi ban mai đầu tiên.
Bóng lưng rõ là mỏng manh yếu ớt đến vậy lại có lòng can đảm hiếm thấy trên đời, đó giờ chưa từng chùn bước vì sợ hãi.
Úc Lễ ngắm trăng sáng rất lâu rất lâu, lúc này đây mới ổn định lại tâm trạng của mình trong mớ suy tư hỗn độn, y bắt đầu nghĩ đến những mối nghi ngờ trước đó.
Khi ấy y đã thấy rất rõ vào lúc Thần tích đi mất nó lại bất ngờ đánh một cái vào khoảng không.
Thần tích không đời nào vô duyên vô cớ ra tay tấn công như thế, chắc chắn ở khoảng không ấy có thứ gì đó đang lẩn trốn.
Mà có thể khiến cho Thần tích ra tay thì…
Vừa nghĩ đến một khả năng, Úc Lễ tức thì nhíu lông mày lại.
Lẽ nào Thiên Đạo vẫn chưa biến mất mà đang trốn ở một góc nào đó?
Lông mày Úc Lễ càng cau chặt.
Nếu như Thiên Đạo chưa chết thì sau này nhất định nó sẽ xuất hiện lần nữa để trả thù y.
Cộng thêm lời hứa chắc nịch rằng lần sau nhất định sẽ đưa Ninh Diệu đi của Thần tích thì ngày sau đối thủ y phải chống lại e rằng không dễ xử nữa.
Một Thiên Đạo y còn có thể đối phó được, nhưng hai Thiên Đạo hợp tác thì sao đây?
Thân thế của Ninh Diệu rõ ràng không hề tầm thường, y không biết thiếu gia nhỏ kia đến từ đâu, chỉ biết vào một lúc nào đó ở tương lai Ninh Diệu sẽ rời khỏi nơi này.
Y sẽ không để cho Ninh Diệu đi.
Vậy nên, y cần trở nên mạnh hơn nữa, mạnh đến mức có thể xử lý bất cứ đối thủ nào xuất hiện.
*
Lúc Ninh Diệu tỉnh giấc giật mình nhận ra mình đang nằm ở trên giường, còn người đáng lý nên nằm trên giường nghỉ ngơi lại đang ngồi bên bàn đọc sách ở trong góc phòng, bút cầm trên tay chẳng biết đang viết gì.
“Sao ta lại ngủ trên giường thế?” Ninh Diệu trở mình rời giường, đoán bừa chuyện đêm qua: “Có phải là nửa đêm ta mê ngủ xong đuổi huynh xuống giường rồi tự mình leo lên nằm không vậy!”
Chắc là vậy rồi.
Với năng lực hiện tại của Úc Lễ hoàn toàn không phải đối thủ của kẻ mạnh như hắn đây.
Có khi bị bắt nạt cũng chỉ có thể giận dữ trong lòng không dám nói ra.
“…” Úc Lễ đặt bút xuống: “Không hề, ta dậy sớm nên rời giường trước.
Trên giường có chỗ nên để ngươi lên giường ngủ.”
Sau khi biết mình không bắt nạt người ta Ninh Diệu thở phào, song lại trách cứ: “Sao huynh không nghe lời gì hết vậy? Vừa mới bị thương xong, không ngủ thêm đi dậy sớm thế làm gì, lại còn viết gì nữa.
Khi đang bị bệnh không được động não đâu, nếu không bệnh sẽ nặng hơn đấy, huynh không biết à?”
Úc Lễ: “Là đại phu nào nói với ngươi động não sẽ làm bệnh nặng hơn?”
Cái này là kiến thức phổ thông sẵn có trong đầu Ninh Diệu, hắn thấy cả chuyện này mà Úc Lễ cũng không biết thì cho rằng thể chất của hắn và người tu tiên khác nhau.
Hắn cũng không so đo thêm mà bước qua đó, hiếu kì thoáng nhòm tờ giấy Úc Lễ đang viết rồi dời tầm mắt đi.
“Huynh đang viết gì thế? Có thể cho ta xem cùng được không?” Ninh Diệu hỏi.
Thứ này vốn là muốn đưa Ninh Diệu xem nên Úc Lễ cũng không giấu diếm gì.
Y cầm tờ giấy lên đặt ngay trước mặt Ninh Diệu.
Trên đó viết một đống thứ Ninh Diệu đọc không hiểu, gì mà Thiên Can Địa Chi (1), sao trời thay đổi (2), còn dựa vào những cái này để suy đoán thời gian địa điểm các kiểu.
Ninh Diệu nhìn qua qua đã thấy choáng, hắn nhanh chóng bỏ tờ giấy xuống: “Đây là cái gì vậy?”
“Cách để mạnh hơn.” Úc Lễ cười nhạt nhìn Ninh Diệu: “Không phải ngươi muốn ta mạnh hơn đấy sao?”
Người đời luôn muốn cướp lấy đạo cốt nhưng lại sợ không thể thành công, ngược lại còn lo rằng người sở hữu đạo cốt sau khi mạnh lên sẽ oán hận tìm bọn họ để trả thù.
Vậy nên vào ngàn vạn năm trước, khi người sở hữu đạo cốt đầu tiên xuất hiện, các vị đại năng (3) đã liên thủ với nhau tạo nên bốn tòa tháp phong ấn để áp chế sức mạnh của đạo cốt ở bốn nơi xa tít bên bờ lục địa.
Bọn họ đã tính toán rất kĩ, có bốn tòa tháp này thì dẫu ra sao đi nữa người sở hữu đạo cốt cũng sẽ không quá mạnh, bọn họ sẽ càng dễ thành công lấy được đạo cốt.
Đợi đến khi lấy được đạo cốt rồi, những người biết chuyện này có thể nghĩ cách phá tháp phong ấn đi, như vậy thì sẽ được hưởng toàn bộ sức mạnh của đạo cốt.
Ở kiếp trước Úc Lễ cũng phải trải qua rất nhiều chuyện mới phát hiện ra chân tướng này.
Y nghĩ cách phá hỏng ba trong số bốn tòa tháp, sức mạnh đạt đến đỉnh cao, trở thành người mạnh nhất Tam giới.
Mà bây giờ y lại mang theo sức mạnh của kiếp trước sống lại lần nữa.
Vậy nếu như hiện giờ lại phá thêm tòa tháp phong ấn duy nhất còn lại có phải y có thể tăng thêm sức mạnh không?
Y không chắc chắn, nhưng suy cho cùng nên thử một phen.
Ninh Diệu nghe Úc Lễ giải thích ngắn gọn một lượt rằng sau khi phá hủy tháp phong ấn có thể gia tăng sức mạnh bèn nhớ tới điều gì, kinh hãi tột độ.
Không phải chứ.
Này chẳng phải là nội dung sau cuối của tiểu thuyết đấy ư? Sao Úc Lễ của hiện tại đã có thể đoán biết được mấy cái này rồi?
Hắn hiểu rồi, chắc chắn là trong lúc Thần tích tới tìm hắn đánh nhau với Úc Lễ đã cho Úc Lễ linh cảm!
Chắc cú là Nó đã tiết lộ trước nội dung cho Úc Lễ!
Ninh Diệu gắng nhắc nhở Úc Lễ thật uyển chuyển: “Vừa nhìn là biết chỗ đó không dễ tới, có phải là nên nâng cao năng lực hơn nữa rồi hẵng đi không?”
Nơi này là nơi ngày sau trở nên rất mạnh rồi mới đi được, bằng không không phải là tới tặng đồ ăn cho boss à? Người sở hữu đạo cốt tự động mò tới cửa, boss mà hay tin chắc cười đến rụng răng mất.
Úc Lễ nhìn sang.
Kể từ khi biết Ninh Diệu vì lo y không đủ mạnh sẽ bị kẻ khác ức hiếp nên mới từ chối rời đi vào lúc này, Úc Lễ đã quyết định tạm thời giấu diếm năng lực của bản thân.
Giả vờ yếu ớt có lẽ rất buồn cười, cũng là thứ y rất khinh thường trong quá khứ.
Thế nhưng nếu như có thể khiến Ninh Diệu cam tâm tình nguyện ở lại đây thì giả vờ yếu ớt cũng có làm sao?
Úc Lễ rủ hàng mi đen nhánh, hờ hững nói: “Có thể ta không đủ mạnh nhưng ngươi thì đủ.
Ta có thể nhìn ra được hiện giờ ngươi rất mạnh, ít nhất là ta không đánh lại ngươi.”
Vài ba câu đã gợi cho Ninh Diệu tỉnh ra.
Phải ha! Thần tích đã giúp hắn mạnh lên rồi.
Có được sức mạnh từ Thần tích, hắn của quá khứ sao so nổi với hắn của hiện tại được.
Là khác hẳn nhau luôn đó!
Trong lòng Ninh Diệu chí khí bừng bừng song liên quan đến chuyện quan trọng hắn vẫn cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới gật đầu: “Được thôi, vậy trước tiên chúng ta cứ đi xem thử, có gì về sau cứ tùy cơ ứng biến vậy.”
________
(1) 天干地支 (Thiên Can Địa Chi hay còn gọi là Can Chi): Nó được áp dụng với tổ hợp chu kỳ 60 trong nói chung để xác định tên gọi của (,,,) cũng như trong.
(Theo Wikipedia)
Dễ hiểu một tí thì năm nay gọi là năm Nhâm Dần.
Nhâm là Can (Can xét theo số cuối của năm, năm 2022 có số cuối là 2 thì tương ứng với can Nhâm).
Dần là Chi (Chi thì có 12 chi tương ứng với 12 con giáp á).
Nhà ai có lịch treo tường hẳn sẽ thấy mấy cái này trên tờ lịch đó, quy ra cả ngày giờ tháng luôn.
(2) 星辰变化 (tinh thần biến hóa): Tinh thần: ngôi sao.
Biến hóa ở đây chắc là vị trí ẩn hiện của những ngôi sao, chòm sao thay đổi theo thời gian (theo vòng ngày hoặc vòng năm).
Này là do chuyển động của Trái Đất nên mấy ngôi sao nó cũng di chuyển giống như kiểu Mặt Trời mọc ở đằng đông lặn ở đằng tây ấy.
(3)大能 (Đại năng): toàn năng, có mọi khả năng, có quyền lực to lớn.
*
Vị trí của bốn tòa tháp phong ấn rất bí ẩn.
Chúng không phải luôn cố định tại một chỗ không đổi mà là di chuyển lúc ẩn lúc hiện theo một quỹ đạo nào đó.
Chưa đến thời gian đã định thì không cách nào tìm được những tòa tháp phong ấn, cũng không thể giải trừ phong ấn.
Dựa theo suy tính của Úc Lễ, tòa tháp gần nhất sẽ xuất hiện trên thế gian là tòa tháp ở bên trong đàn tế thần của Yêu tộc.
Vậy nên bọn họ xác định điểm đến tiếp theo của chuyến đi chính là Yêu tộc.
Ngồi trên xe ngựa, Ninh Diệu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Cứ thế vào trong không sao thật chứ? Yêu tộc cho phép tu sĩ Nhân tộc vào trong địa bàn của họ à?”
Úc Lễ nhìn Ninh Diệu một hồi, vẫn thành thật nói ra: “Không cho.”
Người bình thường không thể tiến vào trong địa bàn Yêu tộc được.
Nếu như có Nhân tộc lén xông vào lãnh địa của Yêu tộc thì sau khi bị bắt sẽ bị giết không chút lưu tình.
Kiếp trước là Úc Lễ giết được một yêu tộc muốn phục kích lấy mạng y, sau đó y ngụy trang thân phận thành yêu tộc đó rồi lẩn vào trong Yêu Thành.
Kiếp này đương nhiên cũng có thể dùng cách ấy, nhưng vì mốc thời gian sớm hơn so với kiếp trước nên chưa chắc sẽ gặp được tên yêu tộc muốn giết y ở kiếp trước.
Còn nếu như giết bừa một yêu tộc đi ngang qua thì với tính tình của Ninh Diệu chắc chắn sẽ thấy không vui.
Ninh Diệu ngẫm nghĩ một phen rồi nói: “Vậy chúng ta hãy cứ đứng ven con đường Yêu tộc đi qua rồi quan sát thêm đi, xem xem có yêu tộc nào muốn dẫn Nhân tộc vào Yêu Thành không.
Nếu như có thì chúng ta có thể bắt chước theo bọn họ.”
Úc Lễ không phản đối.
Thế là hai người tiếp tục thuận đường mà đi.
Đến khi đi ngang đoạn đường cần phải đi qua để tiến vào lãnh địa của Yêu tộc thì dừng xe lại.
Úc Lễ làm một phép nào đó khiến cho xe ngựa hòa vào khung cảnh xung quanh, như thế này thì những người đi ngang qua sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Ninh Diệu ngồi trong xe chờ đợi cùng Úc Lễ.
Lần này ngồi chờ không chán tẹo nào vì trước khi lên đường Ninh Diệu đã nhét rất nhiều món ăn vặt mình thích vào trong nhẫn trữ vật.
Còn có một số sách liên quan đến Yêu tộc hắn mua được ở hiệu sách nữa.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Ninh Diệu lấy ít hoa quả ở trong nhẫn trữ vật ra để lên bàn làm món ăn vặt, lại lấy thêm vài cuốn sách, nói với Úc Lễ: “Nào mau lại đây, chúng ta cùng nhau học tập.”
Ninh Diệu trải một tấm đệm ở bên cạnh, chờ Úc Lễ ngồi xuống hắn tiện tay cầm một cuốn sách mở ra xem.
Chỗ sách này đều là những cuốn liên quan đến Yêu tộc ông chủ tiệm sách chọn giúp Ninh Diệu, bản thân hắn còn chưa kịp xem, không biết nội dung bên trong viết gì.
Giở trang bìa ra, ở trang đầu tiên vẽ một bức tranh.
Trong tranh là một chàng thanh niên vẻ ngoài tuyệt đẹp được một hồ yêu dáng người cao ráo, dáng đứng vững chãi ôm vào trong ngực.
Một người một hồ yêu đang hôn nhau đắm đuối, say mê.
Ninh Diệu: “???”
Ninh Diệu gấp vội cuốn sách lại nghe “bộp” một tiếng, rồi lại mở ra, bên trong vẫn là bức tranh không được đứng đắn kia.
Ra là không phải do hắn hoa mắt.
Cái gì vậy trời!
Ninh Diệu trợn tròn cả mắt.
Hắn loạt soạt lật thêm mấy trang, phía sau cuối cùng cũng không phải tranh vẽ nữa mà là chữ viết.
[Vị lang quân có khuôn mặt như ngọc kia quả thật rất anh tuấn! Dù rằng hắn là Yêu tộc nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người ấy cũng không khống chế được con tim mình điên cuồng đập mạnh! Muốn hôn y, muốn phóng túng cùng y, muốn quấn chiếc đuôi của mình vào vòng eo y.
Đợi đến khi y không nhịn nổi nữa hắn sẽ cắm chóp đuôi mình vào…]
Ninh Diệu gấp sách lại.
Ninh Diệu: “…”
Ôi, đạp trúng “mìn” (4) rồi.
Đây là cái thứ tiểu thuyết kì quái gì vậy!
Sách có liên quan đến Yêu tộc ông chủ chọn cho hắn đây à?
Ừ thì, đúng là có liên quan đến Yêu tộc thật nhưng mà sách hắn muốn đọc không phải thể loại sách này!
Ninh Diệu nằm bò ra mặt bàn với vẻ mặt “đời này không còn gì để luyến tiếc”.
Không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không mà hắn như nghe thấy tiếng Úc Lễ cười.
“Huynh còn cười!” Ninh Diệu nổi giận nói: “Còn không mau tìm xem trong đống sách còn lại có cuốn nào nội dung hữu dụng không!”
Úc Lễ nhướng mày, tiện tay cầm một cuốn sách đang định lật xem thì thần thức y lại phát hiện ra gì đó.
Có người đang tới.
Úc Lễ tức thì làm phép che giấu(5) để người ngoài không nhìn thấy được chiếc xe ngựa này.
Ninh Diệu vén rèm xe, nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn xem là người hay yêu sắp đi qua đây.
Cùng tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc càng lúc càng gần, Ninh Diệu cũng trông thấy chiếc xe ngựa đang đi tới.
Dễ dàng nhìn ra chủ của chiếc xe ngựa kia khá là phóng khoáng.
Chiếc xe ngựa không có mái cũng chẳng có vách xe, bốn phía lộng gió, chỉ có một tấm ván có thể ngồi được.
Ngồi ở chính giữa là một cô gái có mái tóc tím buông dài tỏ rõ thân phận Yêu tộc của mình.
Cô ta đang trái ôm phải ấp mỗi bên một chàng.
Hai chàng trai thì đều dựa sát vào lồng ngực cô ả.
“Bọn…!bọn ta thật sự có thể tới Yêu tộc ư?” Chàng trai được ôm bên trái có vẻ ngoài khá trong sáng nhỏ giọng khẽ nói: “Ta nghe nói…!Nơi đó không thể tự tiện đi vào…”
“Ha ha ha, các ngươi sợ gì chứ? Lá gan thật nhỏ.” Nữ yêu tóc tím cười to ba tiếng, cúi đầu xuống hôn sâu với chàng trai ở bên trái mình.
Người ngoài nhìn chăm chăm cảnh này quả thật không phải cho lắm.
Ninh Diệu lúng túng lia mắt đi, bên tai bắt đầu đỏ lựng lên.
Đợi đến khi tiếng âu yếm chấm dứt, Ninh Diệu nghe được nữ yêu kia nói.
“Trên người ngươi có cái vết này rồi còn ai không biết ngươi là người của ta nữa, hửm? Yêu tộc gác cổng thành trông thấy nó cũng chẳng để ý tới ngươi nữa đâu.”
Vết? Vết gì?
Ninh Diệu vội đưa mắt nhìn về, thấy trên cổ chàng trai kia có mấy vết hồng hồng giống như vết muỗi đốt.
Xe ngựa của nữ yêu tiếp tục tiến về phía trước, đi khỏi chỗ này, bỏ lại một Ninh Diệu đang rơi vào trầm tư cùng một Úc Lễ lặng im ngồi đó.
“Chỉ thế? Mỗi vậy là xong rồi?” Ninh Diệu còn thấy hơi choáng nhẹ.
Hắn nhìn Úc Lễ, nói: “Ta cũng có thể giả làm yêu tộc rồi đưa huynh vào trong á.”
Úc Lễ tiếp tục im lặng không đáp, thế nên Ninh Diệu lại nói tiếp: “Sau đó chúng ta đi tìm côn trùng nào đó để nó đốt huynh.
Yêu tộc canh giữ cổng thành trông thấy sẽ cho chúng ta vào trong thôi.”
“Mà…!tìm đâu ra côn trùng giống vậy đây?” Ninh Diệu đang tập trung suy nghĩ lại nghe thấy Úc Lễ thoáng thở dài.
Tiếng thở dài như thể vô cùng bất lực.
“Đó không phải vết bị muỗi đốt.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Úc Lễ, thắc mắc: “Thế là gì?”
Tướng mạo của Úc Lễ không hẳn là tướng mạo của người chính đạo.
Trong nét anh tuấn ấy còn xen lẫn chút gì đó xấu xa và ngang tàng, nhưng chút bất chính này không khiến y trông quá phóng túng.
Có lẽ là vì khí thế trên người y quá bén nhọn, thêm sự chín chắn của người từng trải nên thoạt trông y có hơi lạnh lùng, nhìn rất xa cách khó gần.
Một người như vậy vừa nhìn Ninh Diệu vừa thốt từng từ từng chữ: “Là dấu hôn.”
_________
(4) 雷 (lôi): Nghĩa ở đây là mìn, ý chỉ một tình tiết, nội dung nào đó bạn cho là không phù hợp với bạn, khiến bạn khó chịu, không chấp nhận được.
Đọc trúng nội dung như vậy giống như bị giẫm phải bom mìn (Đây là cách lý giải của tui thôi, không hẳn là đúng).
(5) 咒术的隐藏: 咒术 (chú thuật): phép thuật cần niệm chú (có lẽ thế); 隐藏 (ẩn tàng): che giấu..