“Kia…!kia là cái gì!” Phượng tộc tới thông báo tin tức cho Thánh tử kinh hãi hô lên.
Hắn không dám chớp mắt ngước nhìn điểu tộc đang toả ra ánh sáng kia, mãi mới thoát ra khỏi sự ngỡ ngàng không thể tin được, hai chân hắn đều nhũn cả ra run rẩy quỳ “bịch” xuống đất.
Phượng…!Phượng Hoàng!
Phượng tộc kia chẳng chú ý tới Thánh tử ở phía sau không hề quỳ xuống giống mình mà còn tối tăm mặt mày nhìn lên Phượng Hoàng chói loà trên cao rồi cúi đầu nhìn lại chính mình.
Thánh tử giơ một cánh tay lên, ống tay áo từ cổ tay trượt xuống để lộ ra cánh tay chàng.
Trên cánh tay mịn màng kia bỗng biến ra lớp lông vũ, đó chính là màu lông vốn cả của chàng.
Trong Phượng tộc Thánh tử được xưng là mỹ lệ, màu lông của chàng rực lửa như ráng chiều, mỗi khi chàng bay lượn nơi chân trời tựa như một đoá lửa bừng bừng rực rỡ, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của tất cả chúng yêu.
Thánh tử vẫn luôn kiêu ngạo với màu lông này của mình, nhưng hiện giờ chàng nhìn chính mình, lại nhìn Phượng Hoàng ở chân trời kia.
Cho dù chàng có không cam lòng cũng không thể không thừa nhận….
Chàng đã thua.
Màu đỏ đơn sắc của chàng ở trước mặt Phượng Hoàng trông quá mức đơn điệu, nhạt nhoà, trở thành thứ phông nền bình thường nhất.
Làm Thánh tử suốt một thời gian dài, tính cách chàng vốn kiêu ngạo luôn cho mình là số một ở mọi mặt.
Bây giờ, vẻ bề ngoài gần như đã bị đè bẹp khiến sắc mặt chàng tối tăm đi.
Một tiếng hót vang lên, có con chim màu xanh bay vào nói với Thánh tử: “Thánh tử, có chuyện lớn, các trưởng lão bảo ngài mau chóng tới điện Phượng Trúc!”
Thánh tử hừ một tiếng, phất ống tay áo hoá thành một con chim màu lửa đỏ bay tới điện Phượng Trúc.
Ở điện Phượng Trúc, các trưởng lão Phượng tộc đều tề tụ ở sảnh.
Lúc này người nào người nấy đều đầy vẻ kích động, chẳng còn đâu phong thái thận trọng trang nghiêm.
Thấy Thánh tử đến, bọn họ lại khôi phục vẻ nghiêm túc, đanh mặt lại.
“Phượng Huyền đến rồi à.” Vị trưởng lão đức cao vọng trọng nhất mở lời.
Thánh tử Phượng Huyền hoá từ dạng chim về hình người, khẽ cúi đầu.
Trưởng lão bèn nói tiếp: “Phượng Chủ tái thế hẳn sẽ muốn trở về lãnh địa Phượng tộc ta.
Ngươi là Thánh tử của tộc ta, việc đón Phượng Chủ về đây giao cho ngươi làm.”
Phượng Huyền im lặng cúi đầu, nhất thời không đáp lời.
“Đây là vinh hạnh của ngươi, nhớ kỹ, nhất định phải thật cung kính, chu toàn mọi việc, không thể để Phượng Chủ có chút bất mãn nào!” Trưởng lão nghiêm giọng nói.
“Ta biết.” Phượng Huyền đáp.
Các trưởng lão rời đi, vội vàng chuẩn bị cho việc Phượng Hoàng đến đây.
Trong sảnh lớn vắng tanh chỉ còn lại mình Phượng Huyền.
Chàng cười khẩy.
Hiển nhiên, chỉ cần Phượng Hoàng trở về thì ngoài Phượng Hoàng ra sẽ không còn lựa chọn nào khác cho vị trí thủ lĩnh đời kế tiếp của Phượng tộc.
Còn Thánh tử chàng đây dù đã học tập hàng trăm hàng ngàn năm cách để trở thành một vị thủ lĩnh tốt cũng chỉ có thể khuất ở phía sau.
Đã cướp mất vị trí vốn thuộc về chàng lại còn muốn chàng phải tận tâm tận sức hầu hạ à? Đùa cái gì thế? Tưởng rằng mình là Phượng Hoàng thì yêu tộc nào gặp cũng sẽ yêu quý hay sao?
Chàng thì không.
____
Phượng Hoàng bay lượn ở nơi chí cao còn chúng yêu đều đứng ở bên dưới khuất phục nó.
Theo ý chỉ của Phượng Hoàng chúng yêu lục tục giải tán dần.
Bọn chúng cứ lưu luyến không muốn đi, nhích từng bước một mãi mới rời đi hết.
Tới khi những yêu tộc khác đã đi cả, Phượng Hoàng thánh thần trong lòng bọn chúng mới thở hắt một hơi.
Chờ mãi cuối cùng cũng có thể mặc kệ hình tượng quay đầu lại nhìn lông vũ trên người mình rồi.
Nó vểnh đuôi lên xem thử chiếc đuôi của mình.
“Uầy!” Ninh Diệu kinh ngạc cảm thán.
Lông vũ của nó đẹp quá đi mất! Đẹp đến độ nó còn muốn nhổ mấy chiếc xuống bày trong nhà làm đồ trang trí nữa.
Ninh Diệu tự thưởng thức chính mình xong lại bay vòng vòng quanh Úc Lễ: “Có đẹp không?”
Trên môi Úc Lễ ngậm ý cười, vươn tay ra vuốt lên bộ lông đẹp đẽ ấy: “Tất nhiên rồi.”
Lông vũ đẹp đến loá mắt, chạm vào không thấy nóng mà chỉ có một cảm giác ấm áp.
Ninh Diệu còn tưởng là Úc Lễ đang ao ước bộ lông này bèn an ủi y: “Mặc dù anh không có lông vũ nhưng không sao hết, anh có thể coi lông vũ của em là của…”
Còn chưa nói xong, tác dụng của thuốc biến lớn đã hết, “bụp” một tiếng, Ninh Diệu lại biến về thành quả cầu lông xù như cũ.
Nó vỗ cánh phành phạch muốn tiếp tục bay lên, thế nhưng cánh của nó chỉ toàn là lông tơ ngắn cũn cỡn không đủ lực để gánh trọng lượng cơ thể nó, cứ thế rơi thẳng xuống dưới.
“Chiếp chiếp!” Ninh Diệu hốt hoảng kêu lên, liều mạng vỗ cánh, may được một bàn tay quen thuộc đỡ lấy.
Lúc này Ninh Diệu mới yên tâm, nó quen đường quen nẻo leo lên người Úc Lễ, kéo vạt áo ngoài màu đen của Úc Lễ ra, rúc mình nằm trong đó.
“Ôi, thoải mái quá đi.” Ninh Diệu cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Tuy rằng tự bay cũng được đó nhưng mà nằm vẫn cứ thoải mái hơn, nên là nó vẫn thích nằm hơn.
Úc Lễ đưa Ninh Diệu bay về nhà, Ninh Diệu nằm chán rồi mới nhô đầu ra khỏi vạt áo Úc Lễ, cảm nhận từng đợt gió thổi.
“Anh có nhận ra không? Sau khi em biến thành đại điểu, thực lực rất mạnh, gã Yêu Vương kia nhoáng cái đã bị em đánh bại rồi!” Ninh Diệu nhớ lại trận đấu không tính là trận đấu kia vẫn cảm thấy vô cùng khó tin: “Mà em không cảm nhận được mình có dùng tới yêu lực đâu ý?”
“Đây là sức áp chế từ huyết mạch, gã bất kính với ngươi nên phải chịu trừng phạt.” Úc Lễ tự nhiên như không bịa chuyện.
“Thì ra là thế!” Ninh Diệu ngộ ra.
Trời ơi, mình đúng là quá ghê gớm!
Về đến nhà, Ninh Diệu mệt nhoài lăn lên giường.
Úc Lễ nhìn ra chú chim nhỏ này đã thấm mệt nhưng lại không ngoan ngoãn đi ngủ như mọi ngày mà còn đang nghĩ đến chuyện gì vui lắm, đôi mắt đậu đen híp lại vui sướng.
“Sắp được làm Yêu Vương nên vui?” Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu cười he he, dường như thấy hơi xấu hổ nên lăn lộn hai vòng trên gối, sau cùng còn úp mặt xuống trốn vào trong gối, lúc này nó mới nhỏ giọng nói: “Thật may trước đó đám Yêu Vương tới tìm em.
Em vừa mới nghĩ đến chuyện giả dụ như người đi cùng anh là người khác, mà người đó bị Yêu Vương dụ dỗ rồi dẫn anh vào bẫy thì biết phải làm sao giờ?”
Úc Lễ nhìn cục lông nhỏ xíu kia chôn mình trong cái gối uốn éo bèn vươn tay ra ấn Ninh Diệu xuống.
Hồi ức khi xưa như thuỷ triều ùn ùn dâng tràn, đoạn kí ức ấy hoàn toàn không có một chút giá trị nào đáng để nhớ.
Đáy mắt Úc Lễ thoáng lạnh lẽo: “Còn làm sao được.
Chỉ cần không chết, dù cho chỉ có thể bò ra cũng phải giết bằng sạch đám yêu đó.”
“Nhưng mà chắc chắn sẽ bị thương, sẽ đau lắm.” Ninh Diệu thở dài một tiếng, giãy giụa đứng dậy trên gối, nhảy lên bả vai Úc Lễ xong bèn duỗi đôi cánh ngắn ngủn của mình ra, cố làm như một người anh cả ôm lấy cổ Úc Lễ: “Thật may là những chuyện đó đều không xảy ra.
Anh đi theo em, em sẽ bảo vệ anh, em là Yêu Vương siêu mạnh cơ mà!”
Đoạn hồi ức đẫm máu bị đánh tan, sức nặng đang đu trên cổ nói cho Úc Lễ rằng hiện tại và quá khứ đã không còn giống nhau.
Đúng vậy, mọi chuyện đều không xảy ra, đây mới là thật.
____
Từ lúc Ninh Diệu nói với đám yêu tộc rằng sẽ chọn ngày đăng cơ, dùng mắt thường cũng có thể thấy toàn bộ Yêu thành đều bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Không chỉ vậy, có rất nhiều yêu tộc bắt đầu tự mình tìm kiếm nơi Phượng Hoàng đang sống.
Tuy rằng chỗ ở của hai ngươi Ninh Diệu ở chỗ xa xôi nhưng vẫn có khách tìm tới cửa hỏi thăm như thường.
Chẳng qua dẫu Ninh Diệu là chim thật thì cũng không có yêu nào nhận ra chú chim nhỏ này chính là Phượng Hoàng.
“Chưa từng thấy nó.
Hôm đấy bọn ta ngủ rồi.” Mặt mày Ninh Diệu nghiêm túc nói vớ vẩn qua quýt, đồng thời còn ngầm hỏi dò cách nhìn của những yêu tộc này về bản thân: “Phượng Hoàng trông như thế nào? Có đẹp không? Truyền thuyết nói thật hay nói xạo thế?”
Nếu như là một yêu tộc khác dám chất vấn về Phượng Hoàng như vậy chắc chắn sẽ bị ăn đánh, nhưng người hỏi là chú chim vàng tơ như này trông đáng yêu quá đỗi, chúng yêu cũng xem như trẻ con nói lời vô tri bèn tiến hành phổ cập kiến thức cho Ninh Diệu.
Bọn họ thiếu điều khen từ đầu tới chân Phượng Hoàng, từ dáng người, màu lông đến sức mạnh, càng khen càng lố, không tài nào dừng được.
Ninh Diệu nghe mà hăng, vừa thấy ngại vừa gật đầu tán đồng không ngừng.
“Ra là thế, đúng là thần kỳ thật đấy!” Ninh Diệu vừa vỗ cánh vừa khen theo: “Ta cũng rất muốn tận mắt trông thấy Phượng Hoàng một lần!”
Mấy yêu tộc kia nghe thế cũng cười: “Đợi đến lúc Phượng Hoàng nhậm chức, trở thành Yêu Vương tân nhiệm của chúng ta thì chúng ta có thể gặp ngài rồi.”
Sau khi vui vẻ chào tạm biệt mấy yêu tộc kia, Ninh Diệu khấp khởi mừng thầm vỗ vỗ lên cổ Úc Lễ: “Anh ơi anh! Anh muốn chức vị gì cứ mạnh dạn nói với em, em sẽ phong cho anh hết.”
Xem ra quả bóng vàng nhỏ này cực kì hào phóng còn rất chi là khí phách, Úc Lễ không nhịn được muốn trêu nó.
“Nếu ta nói ta cũng muốn làm Yêu Vương thì sao?” Úc Lễ hỏi.
“Hả?” Ninh Diệu ngây ra, quạt cánh phần phật: “Thì mình cùng làm là được rồi.
Sóng vai làm vua, uầy, nghe oai ra phết ấy.”
Có người cùng hỗ trợ thì nó có thể lười biếng không cần làm việc rồi.
Quá tốt luôn!
Ninh Diệu còn chưa vui được mấy giây đã nghe Úc Lễ cười một tiếng: “Đùa ngươi thôi.”
Ninh Diệu: “…!Có phải anh thấy mình hài hước lắm đúng không?”
Hừ, được rồi, dù sao chỉ cần có nó ở đây thì Úc Lễ có thể tự do đi lại ở trong yêu tộc, không còn bị kỳ thị hay gây khó dễ nữa.
Yêu Vương ghê gớm thế đấy!
Ninh Diệu nhảy khỏi vai Úc Lễ, đang định vào nhà thì trông thấy trên áng mây trắng tinh phía chân trời được tô thêm thứ sắc màu rực rỡ.
Thứ sắc màu kia còn đang tiến về phía bọn họ, chẳng mấy chốc đã bay tới gần, che lấp cả bóng đám mây kia.
Đó là một nhóm tộc chim xinh đẹp, một chim bay đầu đàn, những con còn lại bay theo phía sau, mỗi một lần vỗ cánh đều ưu nhã thong dong.
Ninh Diệu thấy dáng vẻ này của bầy chim này hơi quen quen.
Nó nhíu mày nghĩ một hồi mới nhớ ra chúng rất giống với Phượng tộc mà trước kia hai người từng vô tình trông thấy.
Đám này không phải là Phượng tộc đấy chứ? Trông thấy Phượng Hoàng một lần đã cố ý tới tìm lão tổ rồi à?
Bầy chim này lại vỗ cánh thêm lần nữa, lần này thì Ninh Diệu đã có thể khẳng định đám Phượng tộc này bay đến chỗ mình thật.
Nó vội vàng lùi lại, trốn vào trong nhà tìm thuốc viên biến lớn của mình.
Không biết đám chim kia dùng cách gì mà lại biết được vị trí của nó, nhưng cũng không thể để bọn họ trông thấy Phượng Hoàng oai phong lẫm liệt thực tế còn chưa cả thay lông được.
Khéo khi bọn họ sẽ kiếm chuyện với nó và Úc Lễ nữa.
Ninh Diệu chạy vào trong, Úc Lễ thì vẫn đứng yên ở cửa nhà.
Tốc độ của Phượng tộc rất nhanh, chỉ lát sau đã bay từ trên cao hạ xuống mặt đất ngay gần đó, hoá thành hình người đứng ở trước mặt Úc Lễ.
Người đứng đầu có dung mạo diễm lệ chính là Thánh tử của Phượng tộc – Phượng Huyền.
Trên mặt chàng đầy vẻ cao ngạo và khinh thường, đánh giá tu sĩ mặc áo bào đen trước mặt.
“Nghe nói ngươi chính là tu sĩ nhân tộc đã ở bên cạnh Phượng Hoàng vào thời điểm ngài hiện thế? Phượng Hoàng đang ở đâu?” Phượng Huyền lạnh lùng hỏi.
Úc Lễ chẳng thèm để ý tới người kia, y ôm kiếm dựa vào tường, thả thần thức vào trong nhà, nhìn quả bóng lông kia hết nhảy lên ghế lại nhạy lên giường, cuối cùng là mượn độ cao của giường cố gắng nhảy lên trên mặt bàn để lấy bình thuốc.
Úc Lễ thấy mà không nhịn được khẽ cười.
Y dùng linh lực nhấc bình thuốc lên thả xuống bên cạnh Ninh Diệu đang không nhảy nổi lên mặt bàn.
Thái độ không coi ai ra gì này của Úc Lễ khiến Phượng Huyền tính tình trời sinh cao ngạo suýt chứ không kiềm được lửa giận trong người.
Không chỉ có Phượng Hoàng kia khiến người ta căm ghét mà người ở bên cạnh Phượng Hoàng cũng khiến người ta ghét y như vậy!
“Các hạ không chịu nói nhưng nếu đã là người bên cạnh Phượng Hoàng thì tất nhiên là khách quý của Phượng tộc ta.
Ta muốn mời các hạ đi cùng bọn ta về lãnh địa Phượng tộc uống chén trà, không biết các hạ có chịu nể mặt chăng?” Phượng Huyền đanh giọng hỏi.
Dù ngoài miệng là một lời mời đúng lễ nhưng tay Phượng Huyền đã sờ lên roi lửa ở bên hông.
Phượng tộc ở phía sau cảm thấy không thích hợp, bất an hỏi ý: “Thưa Thánh tử, chuyện này e là không được hay cho lắm?”
Đương nhiên Phượng Huyền biết chuyện này không ổn, nhưng đây chính là mục đích của chàng.
Nếu như Phượng Hoàng tức giận bỏ đi thì chẳng tốt quá còn gì? Hơn nữa vừa hay trước mắt có ngay một người thay chàng đổ vỏ.
“Các vị, ta nghi ngờ Phượng Chủ bị kẻ này mê hoặc.
Trước khi đến đây ta đã nghe được kẻ này là nam sủng của một điểu tộc nào đó được đưa vào đây.
Kẻ này…!chân đạp hai thuyền, không chung thuỷ với Phượng Chủ.”
“Cái gì!” Chúng yêu thốt lên bất ngờ.
Úc Lễ cũng nhíu mày.
Tên yêu tộc này giỏi đổi trắng thay đen, lúc dệt chuyện thật giả lẫn lộn, thực lực không mạnh nhưng tâm cơ thì không kém.
Đáng tiếc, điểu tộc dẫn y đến và Phượng Hoàng lại là cùng một người.
Phượng Huyền đang muốn cùng các Phượng tộc khác ra tay bỗng có giọng nói tuyệt diệu như nhạc tiên vang lên bên tai bọn họ.
“Là ai càn rỡ ở chốn này?”
Theo sau tiếng nói là một chùm ánh sáng nhu hoà loé lên ở sau nhà, ngay sau đó, một con Phượng Hoàng từ sau nhà bay vụt lên trời.
Tất cả yêu đều nheo mắt lại, lần trước bọn họ trông thấy Phượng Hoàng là đang đứng ở nơi cách Phượng Hoàng cực kỳ xa xôi.
Mà lần này, nhìn trực tiếp vẻ mỹ lệ hiếm thấy trên thế gian ở khoảng cách gần, cảm nhận sự rúng động của vẻ đẹp tuyệt trần ấy, không ít Phượng tộc mắt ướt lệ nhoà, nước mắt lăn dài.
Đây chính là Phượng Hoàng, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể khiến bọn họ dâng hiến cả sinh mạng mình cùng toàn bộ lòng trung thành.
“Là ta mang hắn tới, không thể nói xằng bậy, hắn chưa từng bất trung với ta.” Ninh Diệu chậm rãi nói.
Bờ môi Phượng Huyền sắp bị chàng cắn đến bật máu, mãi mới bứt ra khỏi cảnh tượng hoa lệ bùng nổ thị giác ấy, ngăn cản bản thân chìm đắm vào nó.
Chàng quỳ một chân xuống, cúi đầu với Phượng Hoàng.
“Ta là Thánh tử Phượng tộc, Phượng Huyền.
Chuyến này tới là để đón ngài trở về.
Mời Phượng Chủ theo ta về Phượng tộc, ngàn vạn năm nay, tộc ta vẫn luôn chờ ngài trở về.” Phượng Huyền nói từng câu từng chữ.
Ninh Diệu cũng không ý kiến gì.
Nó đã sắp làm Yêu Vương rồi nên đương nhiên nó cũng muốn đi vơ vét thêm nhân tài về.
Nghe đến Phượng tộc là thấy đó là chốn bảo địa phong thuỷ, nói không chừng có rất nhiều yêu tộc tài giỏi lại còn rất nghe theo lệnh của nó, không tới xem thử thì quả là đáng tiếc.
Thế là một nhóm yêu tộc và một người là Úc Lễ cùng bay về lãnh địa Phượng tộc.
Lần này Ninh Diệu làm một miếng ăn luôn mấy viên thuốc nên cũng chẳng lo là đang đi dở đường thì lại biến thành chim non.
Có điều cứ bay thế này mãi nó thấy hơi mỏi.
Nếu như không phải cần giữ hình tượng thì lúc này nó đã nằm bẹp trên đất không chịu dậy rồi.
Hu hu hu, rõ ràng nó vẫn chỉ là chú chim non to bằng nắm đấm thôi mà, sao lại đối xử với nó như vậy chứ?
Úc Lễ bay ở bên cạnh nhận ra sự ủ rũ uể oải của Ninh Diệu, y bèn khẽ nhấc tay một cái tạo một luồng linh lực nâng con Phượng Hoàng này lên giúp nó có thể không tốn chút sức nào vẫn có thể tiếp tục bay.
Mà nhóm Phượng tộc bay sau lưng Ninh Diệu thấy đã bay được một thời gian ngắn mà cánh của Phượng Hoàng không cả thèm cử động thì đều nhao nhao kinh ngạc.
Không hổ là Phượng Hoàng, ngài bay lượn không phải dùng cơ thể để bay mà dùng ý nghĩ để bay.
Chỉ cần muốn bay thì dù không dùng cánh cũng có thể bay lên! Quá mạnh, thật sự là quá mạnh!
…
Về đến Phượng tộc tất nhiên Ninh Diệu được tiếp đãi vô cùng long trọng.
Toàn bộ Phượng tộc, không thiếu một ai, tất cả đều tập trung ở ngoài cổng để nghênh đón Ninh Diệu.
Chỉ là Ninh Diệu không thích không khí nghênh tiếp long trọng như này lắm nên sau khi nhận mặt một số Phượng tộc đại biểu nó liền cho mọi người giải tán hết, còn mình thì trở về chủ viện được chuẩn bị riêng trước đó.
Thời gian còn dài, mấy ngày này nó sẽ âm thầm quan sát xem xem có đồng bọn nào thông minh tài giỏi hay không!
Đợi đến khi không còn người ngoài nữa, Ninh Diệu “bùm” một tiếng biến lại thành quả bóng tròn, rên một tiếng nhào lên đùi Úc Lễ.
“Em mệt quá, em không muốn động đậy.
Anh bế em đi, em không bước thêm bước nào nữa đâu.” Ninh Diệu làm bộ mình đáng thương vô cùng.
“Ngươi còn mệt?” Úc Lễ trêu nó: “Lúc sau ngươi có bay đấy à? Chứ không phải ngươi nằm giả vờ như đang bay hả?”
Ninh Diệu: “…”
Bảo sao lúc sau nó bay nhẹ nhàng thế, ra là vậy à!
Ninh Diệu nhắm chặt hai mắt, nằm lăn ra đất bắt đầu giả chết.
Úc Lễ khẽ cười, nhặt chú chim mập trên đất lên, đi vào trong phòng.
________
Ở một nơi khác, Phượng Huyền đã hoàn thành nhiệm vụ đưa Phượng Hoàng về, chàng đang muốn đi tắm rửa để xả hết phiền muộn trong lòng thì lại bị các trưởng lão gọi đến.
“Phượng Huyền, ngươi đã có người trong lòng chưa?” Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ hỏi.
Phượng Huyền mặt mày vô cảm trả lời: “Không có.
Ta là Thánh tử Phượng tộc, từ thời khắc ra đời đã chỉ trung thành với Phượng Hoàng, trong tim ta không chứa được kẻ khác.”
“Ừm, tốt lắm.” Trưởng lão hài lòng vuốt chòm râu: “Nếu đã vậy thì hẳn là ngươi sẽ rất tình nguyện nhận chuyện này.”
Phượng Huyền nhíu mày: “Chuyện gì?”
Trưởng lão thở dài nói: “Huyết mạch Phượng Hoàng quá ít ỏi, tuy chúng ta là hậu duệ của Phượng Hoàng nhưng trong huyết mạch không có lực lượng chân chính của Phượng Hoàng.
Nếu như lần này Phượng Hoàng lại rời xa chúng ta thì sao chúng ta có thể đưa Phượng tộc phát triển rực rỡ được đây?”
Phượng Huyền chau mày, im lặng không đáp, Trưởng lão lại nói tiếp: “Cách giải quyết duy nhất hiện giờ là chọn ra một người trong tộc ta phối với Phượng Hoàng để sinh ra huyết mạch đời sau có độ thuần chủng càng cao hơn.”
Trưởng lão vừa ước vừa tị nói: “Trong tộc chính của chúng ta, ngươi là người có tướng mạo đẹp nhất.
Phượng Huyền, ngươi là Thánh tử, nhiệm vụ này giao cho ngươi làm.
Ngươi phải nghĩ cách làm cho Phượng Hoàng vui vẻ.”
Phượng Huyền im lặng hồi lâu, tới lúc trưởng lão khó hiểu toan nói thì chàng mới mở miệng.
“Chuyện này e là không ổn lắm thưa Trưởng lão.” Phượng Huyền nói bóng gió vu vơ: “Chúng ta đều chưa từng thấy dạng người của Phượng Hoàng, còn dạng người của ta có vẻ ngoài vô song.
Ta lo rằng nhỡ đâu dạng người của Phượng Hoàng xấu hơn ta, ngài phái ta đi có khi sẽ kíc/h thích Phượng Hoàng khiến ngài ấy ghen ghét ta.
Ngài nói xem có khi nào vậy không?”.